Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 9: Phát tiết (H)




Lệnh của anh đưa ra, thật sự không ai dám cải. Ngày dài như thế, một hạt cơm Hạ An cũng không được động đến.

Thể chất cô vốn yếu lại bị đối xử như vậy, thân thể sớm đã mệt nhừ không còn bao nhiêu sức lực.

Cái đầu cứ ong ong choáng váng giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Tiểu Kiều nhìn thấy thật đau lòng rất muốn giúp nhưng Hạ An nhất quyết không cho, cô không có quên lần trước Từ quản gia cho cô một cái bánh bao, bản thân ông ấy xém tí nữa đến mạng cũng giữ không nổi.

Cố gắng trôi qua hết một ngày, đêm đen cuối cùng cũng đến.

Ngồi một góc trong phòng Hạ An lại lo lắng.

Có lẽ anh sắp về rồi, cô muốn nhìn thấy anh nhưng lại sợ gặp mặt.

Mỗi lần anh trở về như vậy, cô đều phải phục vụ anh.

Mà loại phục vụ này có bao nhiêu đau đớn cô đều biết rõ.

Chỉ là hôm nay không hiểu vì cái gì anh lại không về.

Cô đợi thật lâu thật lâu đến cùng vì mệt mỏi mà thíp đi lúc nào không hay.

Thẳng đến giữa khuya, Hạ An bị tiếng động ngoài cửa làm cho giật mình tỉnh dậy.

Lờ mờ mở mắt cô liền thấy thân ảnh của Cố Chi Quân đứng một bên.

Cô lập tức khẩn trương ngồi dậy.

"Thiếu gia, em..."

"Im miệng"

Âm thanh anh nặng nề phát ra, hơi thở dồn dập không đều.

Dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh trăng có thể thấy người anh đang đỏ lên.

Kỳ thực, hôm nay anh đi gặp đối tác, cũng không có ý định về nhà, chỉ là cái tên đối tác kia lại dám hạ thuốc anh.

Loại thuốc mạnh như vậy anh cần trút ra.

Mà vừa vặn ở nhà không phải có một món "đồ chơi" dành cho anh phát tiết sao?

Đưa đôi tay gân guốc anh mạnh mẽ đẩy cô ngã lại xuống giường, nhanh chóng mang thân thể tráng kiện của mình ép chặt cô.

Hạ An hoảng loạn, đột ngột bị anh cưỡng ép tay chân vô thức phản kháng.

Cánh tay bé nhỏ đặt trên lòng ngực anh muốn đẩy ra.

Mà cô lại cảm thấy nhiệt độ trên người anh cao một cách bất thường.

Có phải là sốt rồi không?

"Chi Quân..."

"Tôi không phải bảo cô câm mồm rồi sao?"

Bên môi tức giận hỏi tới, tay anh cũng không rãnh rỗi cứ chạy loạn trên người cô.

Lôi kéo một hồi chiếc váy ngủ mỏng manh bị anh vén lên tận ngực.

Dùng lực thêm một tí, lớp áo lót màu trắng của cô cũng bị anh xé toạt.

Thân thể tuyệt đẹp lập tức hiện ngay trước mắt anh.

Ngực tròn trịa, eo mảnh khảnh, làn da trắng như gốm sứ.

Mỗi tấc mỗi tấc đều xinh đẹp như đó hoa hồng kiềm diễm đợi người đến nâng niu.

Mê người như vậy đây là muốn bức chết anh sao?

Không đợi nhiều tay anh đã di chuyên đến nơi thắt lưng, lạch cạch mở ra khóa quần.

Âm thanh tưởng chừng như bình thường này rơi vào tai Hạ An lập tức khiến cô run rẩy.

Cả người vô thức lui về sau, cô biết anh đang muốn gì.

"Chi Quân... đừng mà!"

Cô vội lắc đầu hoảng hốt, chuyện đó thật sự rất đau.

Cô lùi mãi lùi mãi đến khi lưng đụng đến thành giường mới ngừng lại.

Đưa mắt nhìn anh cô lại thấy được ánh mắt như muốn giết người.

Thấy cô phản kháng, anh liền tức giận, đôi tay tàn ác vươn ra lập tức bắt được chiếc chân nhỏ bé của cô, tàn bạo kéo về.

Bên môi còn không quên khinh bỉ nhả ra câu nói khó nghe.

"Con khốn như cô còn muốn chạy, mau nằm yên cho tôi chơi"

Âm thanh sắc bén để cho Hạ An run rẩy, sợ hãi nhìn anh.

Ánh mắt ám ảnh đến đáng thương nhưng chẳng khơi gợi chút xót thương của tên ác ma trước mắt.

Xé rách lớp phòng vệ cuối cùng, tách đôi chân cô thành hình M xấu hổ.

Anh tàn nhẫn đẩy thứ xù xì của mình vào.

"Aaa"

Đau đớn kêu lên cô một tí cũng chưa chuẩn bị xong, nơi kia vẫn còn khô khốc mà anh lại to như vậy lập tức khiến cô đau đến tái mặt.

Các ngón tay của cô bấu chặt ga giường, ngón chân cũng co quắp lại, nước mắt sớm chảy thành hai hàng, cô đau quá, thật sự đau quá.

Không đợi cô thích nghi anh đã mạnh mẽ chuyển động.

"Hừ"

Dục vọng được cô bao bọc anh liền thoải mái, lập tức theo bản năng vùi sâu vào người cô, mỗi cái đâm đều tham lam ấn sâu vào.

Cô quả là vưu vật, rất thích hợp để anh phát tiết.

Nước mắt Hạ An lã chã rơi xuống, bàn tay nắm thật chặt, đem cả móng tay cấm vào da thịt của mình.

Chỉ có như vậy cô mới đảm bảo mình không ngất đi.

Đôi chân cô đau đớn muốn khép, lại bị anh mạnh mẽ nắm lấy kéo cao lên tạo thành tư thế cực kỳ ái muội.

Bình thường anh đã thô lỗ nay bị thuốc khống chế còn thô lỗ hơn.

Anh cứ đem thứ đáng sợ kia kéo gần hết ra rồi mạnh bạo cắm vào.

Đẩy cho người cô lên xuống không yên, đôi gồ bồng trắng như tuyết cũng theo đà mà nảy lên như hai con thỏ hiện trước mắt anh.

Anh liền đưa tay bóp lấy chúng, độ mềm mại này làm anh rất hài lòng, đưa thêm một tay, dùng cả hai tay xoa nắn, mà anh dùng lực mạnh quá liền khiến Hạ An đau đến hít khí lạnh.

"Dừng... lại đi, em đau quá"

Cô nắm lấy cánh tay to lớn của anh không ngừng van nài, âm thanh run rẩy nức nở, nhỏ bé cùng tội nghiệp.

Cố Chi Quân nhìn cô, đôi mắt hẹp dài chợt híp lại.

Anh câu lên khóe môi rồi thật sự nghe lời cô từ từ rút bản thể của mình ra.

Trong đôi mắt đỏ hoe của Hạ An hiện lên loại vui mừng.

Anh vậy mà thật sự vì cô cầu xin mà dừng lại.

Chẳng qua hành động kế tiếp của anh lại khiến cô thất vọng tràn trề.