Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 90: Phát điên rồi




Đêm đen dần qua đi, ánh nắng dịu êm bắt đầu ló dạng chiếu đến khắp nơi phủ lên một không gian có phần dễ chịu.

Hạ An đứng ở sân bay trên tay vẫn đang cầm theo chiếc vali, nhìn cái bảng thông báo chuyên bay lòng cô lại man mát đau buồn. Cô sắp phải rời khỏi mảnh đất xinh đẹp này rồi, lần này rời khi không biết bao giờ mới có thể quay về.

Cô nhìn Minh Nguyệt rồi lại nhìn Thiên Vũ đôi mắt to tròn hiện lên cảm kích nồng đậm.

"Thật sự cảm ơn hai người rất nhiều"

Họ giúp cô rời khỏi Cố gia, lại giúp cô đặt chuyến bay sớm nhất, cả đêm qua họ một tí cũng không có ngủ, xem kìa mắt đã thâm đen cả rồi.

Minh Nguyệt khẽ cười dịu dàng đi đến ôm Hạ An vào lòng, bàn tay nhỏ đặt lên vai Hạ An khẽ vỗ nhè nhẹ.

"Không có gì cả, điều nên làm mà, muốn cảm ơn tôi thì phải sống thật tốt có biết không, ra nước ngoài chỉ có một mình nhất định sẽ rất không ổn"

Hạ An cũng ôm lại Minh Nguyệt nụ cười vẫn lưu lại trên môi.

"Tôi nhất định sẽ sống thật tốt"

Tôn Thiên Vũ đút tay vào túi quần nhìn hai người con gái chị em tình thâm kia tâm tình anh cũng vui vẻ.

Anh cũng mong Hạ An sau này có thể sống tốt một chút..

"Quý hành khách chú ý, chuyến bay số 216 chuẩn bị cất cánh"

Minh Nguyệt cùng Hạ An vẫn đang luyên thuyên đột ngột tiếng loa thông bao cả hai đành buông tay nhau.



Minh Nguyệt nhìn Hạ An hồi lâu, đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên mi Hạ An cô khẽ nói.

"Nhất định phải sống tốt có biết không"

Hạ An gật đầu rồi nở nụ cười tạm biệt.

"Ừm, nhất định"

"Minh Nguyệt, Thiên Vũ, tạm biệt!"

Cả hai cũng đồng thanh đáp.

"Tạm biệt"

Ngue xong hai từ này Hạ An cũng nhẹ nhàng quay lưng rời đi, lúc sắp khuất bóng cô vẫn không quên ngoái đầu lại vẫy tay tạm biệt lần cuối.

Cái vẫy tay này không phải chỉ là tạm biệt hai người họ mà còn là tạm biết đất nước này, tạm biệt quá khứ của cô và tạm biệt cả người anh trai đã từng hứa bảo vệ cô cả đời.

Thẳng đến khi máy bay Hạ An cất cảnh rồi Minh Nguyệt cũng Thiên Vũ mới an tâm.

Cả hai nhìn nhau một hồi cũng không có nói cái gì, bởi vì họ đều biết công việc tiếp theo họ phải làm là gì.

Đó là đối phó Cố Chi Quân.

[...]

"Két" chiếc xe Ferrari đen tuyền gấp gáp thắng trước cửa Cố gia, vừa bước xuống xe nhìn thấy khung cảnh trước mắt đại não anh liền căng thẳng.

Vệ sĩ đâu hết rồi?

Cảm giác không lành bao lấy trái tim anh, anh liền khẩn trưởng chạy vào nhà đến phòng của mình.

Mở cửa ra anh không thấy cô, rồi anh lại đến phòng của cô vẫn không thấy, phòng khách, phòng bếp, mọi nơi đều không có bóng dáng của cô.

Lo lắng làm đôi mắt anh đỏ ngầu, cả người cơ hồ đều run lên trong lòng lại có loại sợ hãi cực kỳ to lớn.

Đừng! Xin đừng như anh dự đoán!

"Quản gia!"



Anh gằn giọng hét lớn, quản gia vội vàng chạy ra.

"Hạ An đâu rồi, hả?"

Thấy quản gia anh liền hốt hoảng hỏi.

Chẳng qua quản gia lại hỏi lại anh.

"Không phải con bé vẫn đang ở trên phòng cậu sao?"

Cố Chi Quân hít vào một ngụm khí lạnh rồi hét lên.

"Kiểm tra camera, mau kiểm tra camera, tìm Hạ An về đây cho tôi"

Người trong biệt thư nghe đến đều đổ mồ hôi lạnh chạy đi kiểm tra camera kết quả chỉ phát hiện được Hạ An đi ra đến cửa, còn camera phía ngồi sân đã bị phá nát từ lâu.

Cố Chi Quân càng như phát điên. Đôi tay to lớn nắm chặt bắt đầu run run.

Không! Không thể! Hạ An không có rời đi, anh chỉ mới biết sự thật thôi mà, anh còn chưa kịp bù đắp cho cô.

Hạ An, anh xin lỗi, anh xin lỗi, đừng doạ anh nữa mà.

Đúng rồi! Chắc chắn là như lần trước là Minh Nguyệt dấu cô đi.

Bám vào tia hy vọng này anh liền lên xe phóng như bay đến biệt thự của Minh Nguyệt.

Vừa vào được cửa anh liền hét lên.

"Minh Nguyệt em mau xuống đây cho anh"

Mà lúc này Minh Nguyệt cũng từ trên lầu đi xuống giọng điệu có chút buồn ngủ.

"Mới sáng sớm, anh phát điên cái gì?"

Cố Chi Quân vừa thấy Minh Nguyệt liền gấp gáp hỏi lớn.

"Em giấu Hạ An ở đâu rồi? Mau nói ra! Mau nói ra!"

Minh Nguyệt tặc luỡi khó chịu.

"Anh ngang ngược vừa phải thôi, anh đuổi em ra khỏi Cố gia đến gặp em còn không gặp được Hạ An, bây giờ lại hỏi em cô ấy ở đâu? Anh bị khờ à?"

Cố Chi Quân vẫn cố chấp quy tội cho Minh Nguyệt.

"Là em chắc chắn là em, kể dám bắn nát camera nhà anh, đuổi hết vệ sĩ của anh, cướp Hạ An đi, chắc chắn chỉ có em, em đừng chối nữa! Mau nói cho anh biết Hạ An ở đâu!!!"

Minh Nguyệt lại cười khinh bỉ.

"Anh hay thật, kẻ thù của anh nhiều không đếm xuể bây giờ lại úp cái nồi này lên đầu em, anh có cảm thấy mình đủ tư cách làm nam nhân không, không tìm được kẻ chủ mưu liền tìm đại một người đổ tội, một kẻ cố chấp ngu ngốc như anh nếu đổi em thành Hạ An em đã vứt bỏ anh từ rất sớm rồi"

Cố Chi Quân bị mắng đến ngơ ra nhưng anh vẫn một mực cố chấp lần này anh còn điên cuồng hơn, nắm chặt cổ tay Minh Nguyệt anh hét lớn.

"Đừng có giả vờ. nữa em mau nói cho anh biết Hạ An ở đâu nếu không anh nhất định đánh sập công ty nhà em"

"Chát"

Minh Nguyệt tức đến chịu không nổi nữa liền đưa tay tát lên mặt Cố Chi Quân thật mạnh làm anh chới với mặt lệch sang hẳn một bên máu môi cũng dần chảy xuống.

Minh Nguyệt thấy bộ dạng này của hắn cũng không lấy làm đáng thương, cô chỉ lạnh giọng nói lớn.

"Anh tỉnh chưa? Em đã nói em không biết Hạ An ở đâu, anh lại phát điên với em, vì một người phụ nữ còn đòi đánh sập công ty nhà em, chúng ta là anh em, em có thể dung túng cho anh, nhưng anh một chút lý trí anh cũng không còn rồi, kẻ như anh em thật sự rất khinh thường đấy"

"Mau cút đi! Em không muốn thấy mặt anh nữa, A Nam A Ninh mau đem hắn ra ngoài"