Ngô Gia Kiều Thê

Chương 173




Kỷ Liên Y nơi nào chịu gả?



Liêu Châu là chỗ nào chứ? Cách Tấn Thành xa như vậy, quanh năm suốt tháng đều không thể thấy mặt nhà mẹ đẻ.



Quan trọng hơn chính là, trong lòng nàng chỉ có Lục Tông, căn bản không có cách nào gả cho những người khác.



Nhưng lúc này, Vĩnh Yên hầu đã quyết định rồi. Dù sao thân là tiểu thư hầu phủ, lại gây ra gièm pha tới bậc này, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, vậy danh tiếng của Vĩnh Yên hầu phủ coi như mất hết.



Vĩnh Yên hầu lần thứ hai đem Kỷ Liên Y nhốt vào phòng. Lần này không dám lơ là nữa, phái thêm mười thị vệ tinh anh đến trông coi.



Kỷ Liên Y cầu xin cha một hồi lâu vẫn vô dụng, lúc này mới nhận mệnh yên lặng ngồi trong phòng. Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cục là ai muốn hại nàng.



Ngày ấy tên thị vệ bị phát hiện cùng nàng kia, tuy là toàn thân xích lõa cùng nàng nằm một chỗ, nhưng khi đó hai người họ chỉ bị đánh ngất xỉu, sau đó bị thoát hết quần áo, căn bản chuyện gì cũng chưa xảy ra.



Chỉ là, cho dù có hay không có thật sự phát sinh chuyện gì, thanh danh của nàng cũng đều không giữ được nữa.



Kỷ Liên Y cẩn thận nghĩ kỹ lại.



Từ sau ngày đó gặp Khương Lệnh Uyển, nàng liền bị cha nhốt trong phòng, không bước nửa bước chân ra khỏi cửa. Người hại nàng, lẽ nào là… Kỷ Đinh Lan.



Không đúng! Kỷ Đinh Lan coi như có hận nàng hơn đi nữa, cũng không có được bản lãnh này, lại nói trước đây đã không thể, lấy chồng rồi, lại càng không quản được chuyện trong Vĩnh Yên hầu phủ.



Như vậy…



Kỷ Liên Y bất chợt nghĩ tới một khả năng, nhất thời sống lưng cũng túa ra một tầng mồ hôi lạnh.



Nàng gắt gao cắn môi dưới, không dám tiếp tục nghĩ tới.



Nhưng là, một người từ nhỏ đã ở trong quân doanh mà lớn lên, gặp qua vô số giết chóc, trêи tay dính đầy máu tươi, tâm địa sắc lạnh cứng rắn kia, há người thường lại có thể so sánh?



Kỷ Liên Y hoảng hốt ngồi trêи ghế mây. Hai tay che mặt, bỗng nhiên bi thương cười ra tiếng.







Vinh Vương phủ nhân khẩu một lúc liền có thêm ba cái tiểu công tử, đúng là nhiều hơn mấy phần náo nhiệt.



Tiệc trăm ngày của ba tiểu gia hỏa vốn là định cố gắng làm thật lớn, nhưng vào lúc này Lục Tông vừa mới bị cách chức, lại bị Hoàng hậu ghi hận, trong phủ cũng không thích hợp quá phô trương gây chú ý.



Lục Tông ôm thê nhi, nói:” Xán Xán, oan ức nàng rồi.”



Khương Lệnh Uyển trong tay ôm lão tam, nặn nặn ʍôиɠ nhỏ nộn nộn, nhìn hắn hưng phấn nhếch môi cười khúc khích, nhìn vào tâm đều muốn nhũn ra.



Nàng dựa vào ngực Lục Tông, nói:” Có oan ức gì chứ? Ngược lại bọn Mập Mạp lại không hiểu những thứ này, hơn nữa, các con còn nhỏ, quá phô trương lãng phí, bọn nhỏ cũng không chịu nổi phúc khí này. Ta cảm thấy làm đơn giản rất tốt.”



Đổi làm đời trước, nàng có lòng hư vinh, mọi thứ đều muốn lớn nhất náo nhiệt nhất. Lục Tông nếu như dám không muốn cho nàng vung bạc, nàng thật sự sẽ tức giận.



Nhưng trước mắt nàng cũng đều đã làm nương, trong lòng chỉ hi vọng bọn nhỏ được khỏe mạnh.



Nàng nói:” Nếu như thật sự muốn phô trương lãng phí, không bằng hôm khác chúng ta đi Tương Nguyên Tự một chuyến, thay ba tiểu gia hỏa quyên chút tiền hương nến, để Bồ Tát có thể phù hộ chúng thật tốt.”



Khương Lệnh Uyển vẫn luôn cảm thấy, mình có thể một lúc có ba tiểu gia hỏa này, nhất định là do nàng hằng năm đều nhắc tới bên tai Bồ Tát. Bồ Tát bị nàng xin tới phiền, mới một lần cho nàng ba nhi tử, đỡ bị nàng tiếp tục quấy rầy.



Lục Tông “ân” một tiếng, hôn lên má thê tử, sau đó lại bắt lấy chân nhỏ bạch bạch nộn nộn đang khua khắng của lão tam đưa đến bên miệng, cũng hôn một cái.



Lão Tam ỷ vào chính mình tuổi nhỏ yếu ớt nhất, đối với cha ruột Lục Tông này không chút nể mặt, hướng về phía mặt Lục Tông quăng tới một cái “phi mao thối”.



Lục Tông bật cười, mặt phải đều suýt bị đá trật, túm lấy bàn chân nhỏ của lão Tam, trách cứ:” Con bất hiếu!”



Hai vị tiểu tử còn lại trêи giường la hán nhàn nhã xem kịch vui, lão đại toét miệng cười, lão nhị mặt không hề cảm xúc, nhưng đôi mắt đen lay láy sáng ngời, chứng tỏ vẫn đang rất để ý.



Khương Lệnh Uyển nhìn hai cha con chuyển động, bận bịu nhào tới che chở lão tam, hướng về phía Lục Tông trừng mắt:” Không cho bắt nạt nhi tử của ta.”



Lục Tông đem môi che ở bên tai thê tử, thấp giọng nói:”Cái kia… đêm nay ta trở về phòng ngủ được không?”



Ngày ấy hai người từ khách điếm trở về, Khương Lệnh Uyển ngẫm lại vẫn thấy giận, dứt khoát đuổi Lục Tông đi ngủ thư phòng. Dù sao chuyện này là do hắn chọc hoa đào mà ra tới, làm cho nàng không thoải mái, hắn cũng đừng hòng được thoải mái.



Lục Tông đúng là tốt tính, quả thực cuốn gói đi ngủ thư phòng. Chỉ có điều buổi tối, tới lúc khuya khoắt….



Khương Lệnh Uyển gò má ửng đỏ, lầm bầm:” Nói thật hay, cứ như thật sự không ở trong phòng ngủ vậy.”



Lục Tông tâm tình phơi phới cười cợt. Nàng sĩ diện, lời đã nói ra không tốt thu hồi, vậy hắn lại bò thêm mấy đêm cửa sổ, ngược lại… cảm giác hình như cũng không tồi.



.



Tiệc trăm ngày, không ngoài dự kiến, khắp Vinh Vương phủ một mảng náo náo nhiệt nhiệt.



Khương Lệnh Uyển ôm ba tiểu gia hỏa ra tiền sảnh để mọi người nhìn một chút, mỗi một người đều hận không thể mạnh chân xông tới.



Ba nhóc con so với lúc vừa mới ra đời hồi đó, quả thật là khác nhau một trời một vực.



Thời điểm vừa mới ra đời, ba cục thịt nhỏ đỏ hỏn, bé bé gầy gầy đầy nếp nhăn, cũng chỉ có Khương Lệnh Uyển làm mẫu thân có thể cảm thấy xinh đẹp. Hiện tại nhưng đã khác, mỗi đứa đều được nuôi đến mập mạp trắng bóc, ba tấm nhục mặt giống nhau như đúc, càng xem càng thấy đáng yêu.



Lão Đại và lão Tam yêu cười, chỉ có lão Nhị thích nghiêm mặt. Tuổi còn nhỏ xíu, cái tốt không học, lại đi học cha hắn cả ngày làm mặt lạnh, tính tình thận trọng.



Một đám nữ quyến nhìn ba tiểu gia hỏa, trong lòng đều ước ao không nói hết. Chỉ là bực này phúc khí, coi như có ước ao hơn nữa cũng khó lòng mà đạt được.



Dù sao ba nhi tử vẫn còn quá nhỏ. Khương Lệnh Uyển để mọi người nhìn một chút, liền gọi ma ma ôm vào trong.



Hôm nay Khương Lệnh Đề cũng tới.



Khựng Lệnh Đề cùng Khương Lệnh Uyển một đạo cùng vào phòng. Thật là hâm mộ nói: “Ba tiểu gia hỏa dáng dấp thật tốt, giống Vinh Thế tử.”



Xác thật là rất giống Lục Tông.



Khương Lệnh Uyển đánh giá khí sắc Khương Lệnh Đề. Vốn là nữ tử mềm mại dịu dàng, sau khi làm mẫu thân, đúng là nhiều hơn mấy phần đoan trang.



Khương Lệnh Uyển tùy ý hỏi: “Ở Tạ gia vẫn tốt chứ? Cái kia Ngụy di nương có hay không làm khó tỷ?”



Lúc trước Khương Lệnh Đề mang thai, Ngụy di nương đúng là đối với con dâu này quan tâm thật nhiều, mỗi ngày đều chạy tới chỗ nàng, dặn dò nàng chỉ cần quan tâm bồi dưỡng thân thể, những thứ khác đều không cần làm.



Ngụy di nương một mực ngóng trông con dâu có thể sinh cho bà nhất cái tôn tử, không ngờ cuối cùng đợi được lại là cháu gái. Ngụy di nương lúc đó liền đổi sắc mặt, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều thêm một cái.



Ngược lại là Đại tổ mẫu Ngụy thị, đối với tiểu tôn nữ mới ra đời không hề xa lánh, còn rất thương yêu.



Tạ Trí Phong đạt được một nữ nhi bảo bối, vui mừng đến muốn hỏng, có vợ có con, ngày tháng trải qua so với lúc trước càng thêm thoải mái ấm áp.



Bất quá lúc này thê tử Trần thị của Tạ Trí Thanh lại mang thai, Ngụy di nương vừa biết liền vội vã hối thúc con dâu mau mau mang thai đứa thứ hai.



Khương Lệnh Đề tính tình mềm yếu, còn may Tạ Trí Phong đã dần học được cách giải quyết quan hệ giữa mẫu thân và thê tử, đúng là để Khương Lệnh Đề không phải chịu nhiều oan ức.



Mẹ chồng nàng dâu có chút mâu thuẫn là không thể nào tránh khỏi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn đều được.



Khương Lệnh Đề mỉm cười trả lời:” Lục muội muội yên tâm, ta ở Tạ gia sống rất tốt.”



Hiểu được tính tình Khương Lệnh Đề lúc nào cũng “chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu” , có điều lúc này nhìn vẻ mặt của nàng, có thể nhìn ra nàng thật sự trải qua không tệ. Dù sao từ sau chuyện lần đó, cảm tình của Tạ Trí Phong với Tứ tỷ tỷ của nàng tính ra đã rất vững chắc.



Khương Lệnh Uyển cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Khương Lệnh Đề trò chuyện Quỳnh tỷ nhi.



Tạ gia thư hương môn đệ. Tạ Trí Phong tuy là con thứ, nhưng lúc này khuê nữ ra đời, Tạ lão gia tử tự mình đứng ra đặt tên, cũng coi như cho đủ mặt mũi.



Chữ “Quỳnh” tượng trưng cho mỹ ngọc, là danh tự vô cùng tốt. Có chuyện này, Ngụy di nương đối với cháu gái liền cũng không dám hờ hững, dù sau nhân gia chủ nhà đều đã nể tình như vậy, một cái di nương như bà, nào dám thất lễ?



Cùng Khương Lệnh Đề hàn huyên một lúc, Chu thị mới một mình tiến vào.



Khương Lệnh Đề nói:” Ta đi ra ngoài dạo một chút.” Sau đó rất thức thời nhất chân liền ra ngoài.



Chu thị nhìn Khương Lệnh Đề cử chỉ khéo léo, không khỏi hướng về Khương Lệnh Uyển khen một câu: “Tứ nha đầu này coi thật là thay đổi, thận trọng lên không ít.”



Khương Lệnh Uyển nghe cũng hài lòng. Còn không phải sao, gả cho người tóm lại vẫn không giống nhau, bây giờ còn đã làm nương.



Khen xong Khương Lệnh Đề, Chu thị mới quay sang đánh giá Khương Lệnh Uyển, bật cười thả xuống một câu: “Còn con đúng là không thấy có chút biến đổi.”



Khương Lệnh Uyển trợn to hai mắt, lập tức phản bác: “Nữ nhi ở trước mặt nương, tất nhiên lộ ra chân tính, ở bên ngoài mới không giống đâu.”



Tuy nói là vậy, nhưng Chu thị trong lòng cũng vô cùng hiểu rõ. Vinh Vương phủ trêи không có bà bà (mẹ chồng), con rể lại đau nữ nhi, tất nhiên chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, thêm vào lúc này lại vừa vui có ba nhi tử, cả Vinh Vương phủ càng không có ai dám đắc tội nàng.



Ở Vệ Quốc Công phủ, nàng đã là tiểu tổ tông. Ở Vinh Vương phủ, lúc này chắc chỉ còn kém không đưa nàng lên làm Bồ Tát mà cung phụng.



Chu thị cùng nữ nhi nói chuyện, lại lần lượt ôm ba tiểu ngoại tôn mập mạp.



Ba tên tiểu gia hỏa ngày thường luôn không cho cha ruột mặt mũi, thích bướng bỉnh phun tiểu vòi nước. Hiện tại nằm im trong lòng ngoại tổ mẫu, đúng là phá lệ ngoãn ngoãn hiểu chuyện.



Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Chu thị nhỏ giọng hỏi: “Thuốc viên kia con đã dùng chưa?”



Khương Lệnh Uyển vừa nghe, phản ứng được thuốc viên mẫu thân nói là cái nào, nhất thời liền đỏ mặt.



Đời trước nàng cùng Lục Tông kết hôn năm năm, chưa từng có lưu ý đến loại việc này. Nhưng đời này nàng rất sớm đã sinh hài tử, mẫu thân nàng thời điểm nàng sinh xong hài tử liền tự mình đưa tới.



Thuốc kia gọi là “hương nhị hoàn”. Nữ tử sau khi sinh sản hoặc tuổi tác lớn dần, cái vị trí tư mật kia cần bảo dưỡng, mà Hương nhị hoàn này chính là bí phương, sau khi dùng hết, chỗ kia liền căng mịn như lúc ban đầu, chặt chẽ như xử nữ.



Khương Lệnh Uyển bản thân chỗ đó vốn chặt, mà Lục Tông tiền vốn lại có chút dư thừa, lúc trước mấy ngày vừa kết hôn, thời điểm cùng phòng luôn gặp trở ngại, sau đó Lục Tông mới đúng là dần dần thuận buồm xuôi gió.



Nàng tuy rằng cảm thấy sự tình này quá mức ngượng ngùng, nhưng cũng không bài xích. Dù sao nàng từ nhỏ đã biết tỉ mỉ nuôi mình, dĩ nhiên muốn mỗi một chỗ trêи người mình đều phải thật tốt, cũng muốn ở trước mặt Lục Tông thể hiện ra mặt đẹp nhất, tốt nhất.



Khương Lệnh Uyển hai gò má ửng đỏ gật gù.



Chu thị đúng là yên tâm, lại nói: “Con đấy, cái gì cũng không hiểu. Nương đây chính là muốn tốt cho hai đứa.”



Cái này Khương Lệnh Uyển đương nhiên biết rõ. Tuy nàng không muốn học người bên ngoài dùng thân thể để giữ nam nhân, nhưng loại chuyện này, để nam nhân nếm kɧօáϊ hoạt cơ bản, nữ nhân vẫn phải làm được.



Nàng không muốn tiếp tục đề tài này, liền chặn lại nói: “Được rồi mà, nương, nữ nhi trong lòng hiếm có.”



Chu thị cũng không có tiếp tục. Dù sao nữ nhi tháng ngày trải qua không tồi, xác thực cũng không có gì cần bà bận tâm. Lúc này mới cúi đầu, nhìn ngoại tôn mập trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ làm chút trò cười trêu chọc tiểu tử.



Khương Lệnh Uyển nhìn cảnh này, chỉ thấy vạn phần cảm khái.



Đời này, nàng lại không cần tiếp tục bị mẫu thân thúc giục sớm chút hoài hài tử, cũng không cần làm mẫu thân lo lắng không yên.



.



Yến hội dần tản đi, Khương Lệnh Uyển tự mình tiễn các vị trưởng bối ra cửa, lúc này mới vào nhà.



Vậy mà vừa muốn quay đầu, Nhị hoàng tử liền tới.



Nhị hoàng tử khoác một bộ cẩm bào màu tím, đầu đội kim quan bạch ngọc, dung mạo tuấn dật, cao lớn lừng lững. Nhìn thấy Lục Tông đứng trước cổng lớn liền để hạ nhân đem hộp gấm lễ vật đưa qua, mặt mày nhiễm cười, nói: “Bản vương đến muộn.”



Lần trước Nhị hoàng tử đã nói với Lục Tông, trăm ngày yến hắn sẽ tới, cho nên coi như có chuyện Thái tử bị đâm bất tiện, Vinh Vương phủ vẫn phải đưa thϊế͙p͙ mời qua.



Lục Tông tiến lên hành lễ, để Đỗ Ngôn đem lễ vật nhận lấy, sau đó khách khí đón Nhị hoàng tử vào trong.



Nhị hoàng tử cũng không câu nệ tiểu tiết, chỉ một mình cùng Lục Tông ngồi ở trong sân, hai người gọi hạ nhân an bài một bàn tiệc nhỏ.



Sau khi qua lại mấy tuần rượu, cùng lục Tông nói lời chúc mừng, Nhị hoàng tử bất động thanh sắc nhàn nhạt hỏi: “Bản vương nghe nói, Thái tử cùng Thái tử phi hôm nay không có tới?”



Dứt lời, khóe mắt tinh tế đánh giá vẻ mặt Lục Tông.



Lục Tông sắc mặt như thường, tự mình thay Nhị hoàng tử rót đầy rượu, nói: “Có lẽ là có chuyện trì hoãn.” Sau đó tay cầm bầu rượu chợt dừng một chút, mới nhìn Nhị hoàng tử: “… Nhị điện hạ thương thế chưa lành, vẫn là nên uống ít một chút.”



Nhị hoàng tử cười cười nói: ” Không ngại, chẳng qua chỉ là chút tiểu thương.”



Hắn cầm chén lên nhấp một hớp, lại nói: “Kỳ thực, chuyện của ngươi bản vương cũng đã cầu tình qua với phụ hoàng. Nhưng là ngươi cũng biết, phân lượng của bản vương trong lòng phụ hoàng, chung quy cũng không so được với Hoàng hậu. Cho nên mới không giúp được gì cho ngươi, thật sự là xấu hổ.”



Lục Tông nói: “Nhị điện hạ hữu tâm.”



Nhị hoàng tử nhìn sắc mặt Lục Tông hờ hững, buồn bực ngán ngẩm thưởng thức chén rượu trong tay, chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra, bản vương vẫn luôn rất coi trọng ngươi.”



Hắn nhấc mắt nhìn thẳng Lục Tông, tiếp tục nói: “Lục Tông, ngươi là người thông minh, tự nhiên rõ ràng bản vương có ý gì. Bản vương không thích quanh co lòng vòng, nghĩ đến Vinh Thế tử chiến công hiển hách, chắc hẳn phải là người thoải mái. Thế nào? Nếu ngươi giúp bản vương làm việc, ngày sau bản vương chắc chắn sẽ không bạc đãi.”



Lục Tông trong lòng nhàn nhạt, cũng đành mở miệng nói: “Đa tạ Nhị điện hạ ưu ái, thần chỉ cống hiến cho Hoàng thượng.”



Nhị hoàng tử sang sảng nở nụ cười, cảm khái: “Thực sự là trung thần, có điều… đúng là đáng tiếc…”



Chính vào lúc này, Khương Lệnh Uyển từ bên khác tiến vào, để nha hoàn phía sau bưng lên hai đĩa hoa quả đã cắt gọt, nhẹ nhàng thả tới trêи bàn.



Khương Lệnh Uyển cúi người hành lễ với Nhị hoàng tử, sau đó hướng về Lục Tông nói: “Tông biểu ca, bớt uống ít rượu, ăn nhiều hoa quả một chút đi.”



Lục Tông nói: “Không nhìn thấy ta cùng Nhị hoàng tử đang nói chuyện sao? Nàng mau trở về phòng.”



Khương Lệnh Uyển bất mãn quệt miệng:” “Ta đây không phải là quan tâm chàng sao?”



Lục Tông lông mày hơi thu lại, nói:”Không quy củ.” Đoạn nhìn về phía Nhị hoàng tử, đạo:” Để Nhị điện hạ chê cười.”



Nhị hoàng tử cũng biết Lục Tông có tiếng sủng thê, lại nói vị Thế tử phu nhân này, trước khi lấy chồng thế nhưng còn là Lục cô nương được cả Vệ Quốc Công phủ nuông chiều từ bé, tất nhiên là bị sủng đến có chút không quy củ.



Bất quá… có thể có khuôn mặt sinh ra thiên kiều bá mỵ, như hoa như ngọc, đẹp đẽ tới mức nay cho dù có không quy củ hơn nữa, nam nhân vẫn sẽ yêu thích.



Lục Tông lời nói ngoài mặt bất mãn, nhưng đối với vị kiều thê này, ánh mắt vẫn không giấu được yêu thương đấy.



Nhị hoàng tử cười nói: “Thế tử phu nhân tính tình thẳng thắn, bản vương rất ưa thích. Mà cái kia Thập nhất đệ của bản vương, suốt ngày vẫn luôn nhắc tới Thế tử phu nhân đấy.”



Nhắc tới Thập nhất hoàng tử, Khương Lệnh Uyển nở nụ cười, ngạc nhiên hỏi: “Thập nhất hòang tử còn nhớ thϊế͙p͙ thân?”



Nhị hoàng tử gật đầu: “Đó là tự nhiên.”



Khương Lệnh Uyển nói:” Thập nhất hoàng tử đơn thuần đáng yêu, thϊế͙p͙ thân cũng rất yêu thích. Lần tới nếu có cơ hội tiến cung, nhất định sẽ đi thăm một chút, có điều…” Nàng đột nhiên liễn lông mày, thanh âm cũng yếu hẳn đi.



Nhị hoàng tử ngầm hiểu ý, nói:” Bản vương rõ ràng.”



Lúc trước vị Vinh Thế tử phu nhân này thường ra vào cung gặp gỡ Thái tử phi, nhưng từ khi Lục Tông bị cách chức, cũng chưa có lại vào cung qua.



Lục Tông nhíu mày, quay về Nhị hoàng tử nói: “Thần thất lễ.” Sau đó liền lôi kéo cánh tay thê tử đi tới một bên xa xa.



Khương Lệnh Uyển giãy giụa mấy lần, nhưng làm sao địch nổi Lục Tông khí lực lớn, chỉ kém bị hắn xách lên như gà con bước đi.



Tới lúc vào khuất rừng cây xa xa phía sau, nàng mới tức giận nói: “Tông biểu ca kéo ta làm cái gì? Chàng làm đau ta.”



Lục Tông liếc nhìn cổ tay tinh tế của thê tử, ôn ôn nhu nhu nhỏ giọng nói chuyện một hồi. Khương Lệnh Uyển được dỗ đến lâng lâng, lúc này mới chỉ chỉ cây trâm trêи đầu mình, cười tươi như hoa hỏi: “Tông biểu ca, đẹp mắt hay không, đây là lúc trước ta cùng Tạ Tinh Tinh đi dạo cùng nhau mua được.”



Lục Tông gật đầu.



Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái, duỗi ra ba đầu ngón tay, con ngươi lượng lượng nói: “Không mắc, chỉ hơn 300 lượng, có điều… ta một hơi mua mười cái.”



Lục Tông lúc này mới đổi sắc mặt, nói: “Mua nhiều như vậy làm gì?”



Khương Lệnh Uyển nói: “Chàng người này nam nhân ngũ đại tam thô, đương nhiên không hiểu những thứ này. Mười cây trâm này mặc dù kiểu dáng đều như thế, nhưng bảo thạch cùng một ít chi tiết nhỏ đính phía trêи không giống nhau. Hơn nữa mỗi cái trâm ta đều có chỗ cần dùng, cài với năm bộ xiêm y, còn thiếu năm bộ, ngày mai liền để Cẩm Tú Phường làm tiếp năm bộ nữa.”



Nàng nhìn Lục Tông sắc mặt hơi đổi, lúc này liền một cái ôm lấy cánh tay hắn, thân mật sượt sượt: “Tông biểu ca, chàng đã nói sẽ nuôi ta, tiêu bạc như thế nào đều được? Sau này chàng có thể hay không kiếm thêm nhiều bạc một chút, đến lúc đó không phải ta sẽ không thiếu bạc tiêu sao.”



Lục Tông vẻ mặt không có biểu hiện gì, nói:” Được rồi, nàng đi về trước, ta cùng Nhị hoàng tử còn có việc muốn nói.”



Khương Lệnh Uyển không nghe theo, chỉ chỉ khuôn mặt mình: “Vậy chàng hôn hôn ta.”



Lục Tông khẽ nạt: “Hồ đồ.”



Khương Lệnh Uyển nói:” Ngược lại ở đây cũng không ai nhìn thấy, chàng liền hôn một chút.”



Bách luyện cương hóa thành ngón tay mềm cũng chỉ đến như thế. Lục Tông cúi người hôn một cái lên gò má thê tử, lúc này mới thoát thân một lần nữa trở lại chỗ ngồi.



Nhị hoàng tử nhìn Lục Tông, cười nhẹ: “Tôn phu nhân thực sự là đáng yêu.”



Nói tới thê tử, trêи mặt Lục Tông mới lộ ra mấy phần nhu hòa, nói: “Bị chiều hư rồi.”



Nhị hoàng tử nói: “Nữ nhân mà, chính là dùng để sủng. Có một số nam nhân, liền nữ nhân của chính mình cũng không nuôi nổi, còn nói cái gì tình cảm, đó mới buồn cười.” Hắn mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Lục Tông.



Lục Tông hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh hồi phục vẻ mặt, gật đầu: “Nhị điện hạ nói đúng.”



Nhị hoàng tử tiếp tục nói: “Đề nghị lúc nãy của bản vương, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút nữa?”



Lục Tông không do dự lắc đầu.



Uống thêm mấy tuần rượu qua lại, Nhị hoàng tử mới đứng dậy rời Vinh Vương phủ, lên xe ngựa hồi cung.



Lục Tông tự mình đưa người tới cửa, nhìn theo xe ngựa đi xa.



Trêи xe ngựa, thϊế͙p͙ thân thái giám Hoài Thành của Nhị hoàng tử cảm khái nói:”Vị Vinh Thế tử này thật đúng là xương cứng, không biết thức thời.”



Nhị hoàng tử nhìn hắn, chậm rãi nói: “Bản vương chính là thưởng thức phần trung thành này của hắn. Có điều… con mồi càng khó thuần phục, bản vương lại càng có hứng thú.” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên nở một nụ cười: “…Yên tâm, Lục Tông chẳng mấy chốc sẽ cống hiến cho bản vương.”



Con người a, ai cũng đều có nhược điểm. Lục Tông kia nhìn như mọi chuyện đều không thèm để ý, nhưng đối với tiểu thê tử đau sủng đến cực điểm. Vừa mới hai người nói chuyện tuy là đã cách hắn rất xa, nhưng không biết hắn lại nghe được không chút trở ngại. Người tập võ thính giác nhạy bén, phu thê hai người trò chuyện, tất nhiên là rơi vào tai hắn một chữ cũng không thiếu.



Nhị hoàng tử cười cợt, cảm thấy lần này đi một chuyến đúng là không uổng công.



Lục Tông đứng trước cổng lớn, gió đêm thổi tới mức cẩm bào bay phần phật, phác họa ra thân hình hắn càng cường tráng kiên định, chờ nhìn thấy bóng dáng xe ngựa kia biến mất trong đêm, mới trầm giọng nói: “Đi ra đi.”



Khương Lệnh Uyển thò ra nửa cái đầu nhỏ, dò xét nhìn Lục Tông, lúc này mới mỉm cười hướng về phía hắn chạy tới.



Lục Tông nhìn nàng cả mặt tươi cười hớn hở, bất đắc dĩ nói:” Không phải đã nói nàng đi ngủ trước sao?”



Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái, con mắt sáng lấp lánh, hưng phấn hỏi: “Thế nào? Vừa nãy ta diễn có được hay không.”



Lục Tông nhìn khuôn mặt nhỏ



nhắn trước mắt, đuôi mắt đã nhiễm ý cười, ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh nhạt nói: “Nàng đang nói chuyện gì? Ta làm sao nghe không hiểu.”



” Ai, Lục Tông, làm người phải phúc hậu, chưa từng thấy ai qua cầu rút ván như thế!” Khương Lệnh Uyển tức giận nói.