Ha ! Không ngờ số cô cũng thật sự rất khổ sở a...
Hải nghe Bạch Linh Nhi tường thuật cũng cảm thán nói.
•Ân !.
Bạch Linh Nhi tủi tủi gật đầu.
•Vậy cô sau này định làm gì.
Hải đoạn ngồi ngửa người ra sau, nghiêng đầu nhìn Bạch Linh Nhi hỏi.
•Ta muốn theo ngươi...
Bạch Linh Nhi không chút do dự trả lời.
•Hử ! Theo ta...
Hải giật mình trả lời.
•Ừm ! Ta muốn song tu với ngươi.
Bạch Linh Nhi thẳng thắn nói. Tuy nhiên khuôn mặt vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên.
•Ặc ! Thẳng thắn như vậy.
Hải bất đắc dĩ nói.
•Ngươi không đồng ý sao..
Bạch Linh Nhi tròn mắt hỏi Hải. Vẻ mặt truy vấn.
•À ! Không. Chỉ là chúng ta nam đơn gái chiết, nếu cứ làm vậy ta cảm thấy không ổn.
Hải trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi. Miên man giải thích.
•Ngươi yên tâm. Ta sẽ không bắt ngươi chịu trách nhiệm đâu.
Bạch Linh Nhi như hiểu ra gì đó nên vội vàng giải thích.
•Ta đâu phải loại người đó. Tuy nhiên cứ đi theo ta như vậy cô không cảm thấy thiệt thòi sao.
Hải liếc Bạch Linh Nhi một cái, nói.
•Chỉ cần có thể tăng tiến tu vi, chuyện gì ta cũng chịu được. Huống hồ chi việc đó cùng với ngươi ta cảm thấy rất thích.
Bạch Linh Nhi ngượng ngùng trả lời.
•Hả ?
Hải nghe xong suýt chút bật ngửa.
•Ngươi không như vậy sao.
Bạch Linh Nhi ngây ngô hỏi.
•À à..
Hải cười cười cho qua. Hắn thật sự bó tay với cô nàng này rồi.
•Bây giờ ngươi định làm gì.
Bạch Linh Nhi hỏi.
•Ta hả ! Tự nhiên là phải trở về làng rồi.
Hải nhún vai đáp.
•Vậy ta theo ngươi có được không.
Bạch Linh Nhi nghe vậy gấp gáp hỏi.
•Ừm! Tùy cô thôi.
Hải hờ hững trả lời.
•Tốt quá ! Cảm ơn ngươi.
Bạch Linh Nhi vui vẻ suýt nhảy lên. Vội vàng nắm tay Hải cảm ơn lia lịa.
•Được rồi, được rồi... Bây giờ chúng ta có thể đi không. Ta đã đi mấy ngày rồi. Không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
Hải nói với Bạch Linh Nhi.
•Được ! Đi theo ta.
Bạch Linh Nhi ưng thuận gật đầu. Đoạn nắm tay Hải lôi đi. Sau đó hai người đi đến lối ra.
•OA ! Rốt cuộc nhìn thấy Mặt Trời rồi.
Sau khi ra ngoài Hải liền giang tay hướng Mặt Trời hét lớn. Điệu bộ rất vui vẻ.
•Ngươi thích ở bên ngoài như vậy sao.
Bạch Linh Nhi nhìn Hải tò mò hỏi.
•Cô thử sống năm mười năm ở không được ra ngoài, suốt ngày bị trói ở một chỗ đi rồi sẽ hiểu.
Hải không quay lại nhìn Bạch Linh Nhi mà chỉ hờ hững đáp.
•Xì !
Bạch Linh Nhi biểu môi bất mãn. Ta đây vẫn không phải là luôn ở trong hang sao. Đoạn nàng không quan tâm đến hắn nữa mà quay lại chỗ cửa động phủ.
•Uể ! Cô làm gì đó.
Hải bây giờ mới chú ý đến nàng. Lập tức tò mò hỏi.
•Thu hồi động phủ.
Bạch Linh Nhi đáp. Sau đó đem bàn tay đặt lên cửa động phủ. Cửa động phủ thật ra là một chiếc vòng tròn nhỏ lồi ra khỏi bề mặt của một tảng đá. Nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Bạch Linh Nhi nhẹ nhàng vẫy tay một cái lập tức đem vòng tay kia thu vào.
•Ồ ! Đó là gì..
Hải ngạc nhiên hỏi.
•Đây là động phủ mà cha ta cho mẹ ta. Sau khi bà ấy mất thì bà đã trao lại cho ta.
Bạch Linh Nhi đem vòng tay cất đi đoạn trả lời Hải.
•Vậy a ! Vậy bây giờ có thể đi chưa.
Hải nghe Bạch Linh Nhi nói cũng không hỏi nhiều. Hắn cũng có một cái động phủ, chỉ là bình thường không vác nổi thôi.
•Ân.
Bạch Linh Nhi gật đầu. Sau đó cùng với Hải trở về làng.
•À ! Ngươi tên gọi là gì vậy.
Dọc đường Bạch Linh Nhi bỗng hỏi Hải.
•Lý Thiên Hải.
Hải đạm mạc trả lời.
•Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Thiên Hải. Ta tên là Bạch Linh Nhi, ngươi có thể gọi ta Tiểu Bạch.
Bạch Linh Nhi vừa bước đi vừa vui vẻ cười nói.
•Ừm !
Hải không mặn không nhạt gật đầu.
Cứ thế dọc đường Bạch Linh Nhi cứ như con chim chích luyên thuyên suốt. Làm cho Hải nhức đầu không thôi. Cũng may là đường về làng không xa lắm.
•Ài ! Rốt cuộc cũng tới.
Hải thấy được cổng làng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
•An Lạc Cư... Đây là chỗ ngươi sống sao...
Bạch Linh Nhi đọc qua biển tên làng rồi quay sang hỏi Hải.
•Cô thấy rồi, còn hỏi ta.
Hải bực mình cáu gắt. Đoạn một mạch bỏ đi vào trong không thèm quan tâm đến Bạch Linh Nhi nữa.
•A ! Chờ ta với.
Bạch Linh Nhi vừa hô lên vừa vội vàng đuổi theo hắn.
•A ! Thạch Thánh đã về. Mọi người ơi Thạch Thánh về rồi.
Dọc đường dân làng nhìn thấy hắn lập tức hô toán lên. Sau đó thì toàn bộ kéo ra chặn đường hắn lại.
•Mọi người! Có chuyện gì sao.
Hải thấy trận thế bực này cũng ngạc nhiên hỏi.
•Đa tạ Thạch Thánh.
Bỗng dưng dân làng động loạt quỳ xuống cung kính hô lên.
•Mọi người...
Hải không biết đầu cua tai nheo gì hết. Tự nhiên lại kéo ra quỳ bái hắn.
•Thạch Thánh không những đánh tan sơn tặc mà còn liều mình diệt trừ yêu quái. Trừ hại cho dân. Công đức bực này dân làng chúng ta đời đời không quên. Hiện tại chỉ là thể hiện một chút lòng thành kính mà thôi.
Một dân làng ngẩn đầu lên nói.
•Đúng vậy.
•Đúng vậy.
Những người khác cũng đồng thanh hô theo.
•Là vậy a ! Mọi người mau đứng lên hết đi.
Hải rốt cuộc hiểu. Tay nâng không khí nói.
Mọi người nghe vậy lập tức bề bộn đứng dậy.
•Yêu quái hại người. Diệt trừ là trách nhiệm của ta. Mọi người đừng quá để ý. Cứ an cư lạc nghiệp là được. Những việc như vậy đã có ta lo rồi.
Hải chắp tay sau lưng nghiêm trang nói. Lời của hắn cũng là thật lòng. Những người này luôn đối với hắn tôn kính như thần. Bảo vệ họ cũng là trách nhiệm của hắn.
•Đa tạ Thạch Thánh.
Dân làng nghe hắn nói lòng càng đối với hắn thêm phần tôn sùng. Đồng loạt cúi người nói lớn.
•Được rồi, mọi người làm việc của mình đi. Ta phải về nghỉ ngơi.
Đoạn Hải xua tay. Dân làng hiểu ý của hắn cũng lần lượt tán đi.
•Oa ! Ngươi được nhiều người sùng bái như vậy.
Sau khi mọi người tán đi. Bạch Linh Nhi mới bước lên nhìn Hải ngưỡng mộ nói.
•Chuyện đó là tất nhiên rồi.
Hải phong kinh vân đạm đáp lại nàng. Đoạn rảo bước trở lại Thiên Hương Lâu.
•Thạch Thánh, chờ chút.
Vừa đi được mấy bước bỗng dưng phía sau có người gọi hắn lại.