Có chuyện gì ....
Hải vừa đi liền nghe thấy tiếng gọi, lập tức quay đầu lại hỏi.
•Ta... Ta muốn theo thần nhân...
Hồng Ngư đuổi tới trước mặt Hải nói.
•Theo ta...
Hải hơi ngẩn người. Nghe nàng nói vậy có chút ngạc nhiên.
•Ân.... Ta muốn đi theo người, nguyện ý tùy tùng hậu hạ cho người..
Hồng Ngư gật đầu đáp. Không biết nghĩ cái gì mà vẻ mặt lại phơn phớt hồng.
•Vậy à !..
Hải hơi bất ngờ, trong mắt lóe lên một chút suy tư.
•Có được không....
Hồng Ngư e ấp hỏi.
•Tùy cô thôi...
Hải nhún vai đáp. Hắn tự nhiên không có ý kiến. Dù sao mang theo thêm một mỹ nữ cũng không có thiệt hại gì.
Hai bên đều đã thống nhất ý kiến, kẻ muốn đi, người không cản. Cứ như vậy Hải cùng với Hồng Ngư bắt đầu sánh vai trở về.
•Thiên Hải ca tại sao lâu như vậy mà không có trở về.
Trên bờ đoàn người đã chờ hơn bốn ngày. Bạch Linh Nhi bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên. Tiểu Thanh cũng ngồi một bên trông ngóng. Triệu Hàn Tiên lạnh lùng thờ ơ cũng hiếm hoi nhìn thấy được vẻ quan tâm.
Sột soạt...
Tiếng rẽ nước.
Chỉ thấy thoăn thoắt một cái, sau khi Bạch Linh Nhi vừa dứt lời thì Hải cũng đồng thời từ dưới bay lên.
•A...
Bạch Linh Nhi vừa vui mừng, vừa giật mình lập tức kêu lên một tiếng.
•Ta trở về rồi đây...
Hải vừa lên bờ liền vội vàng chạy đến trước mặt đám người Bạch Linh Nhi vui vẻ cười nói.
Đám người thấy hắn lành lặn đứng trước mặt thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Lo lắng trong đầu cũng theo hắn trở về tan đi. Tuy nhiên không khí nhanh chóng trở nên khác lạ khi bọn họ nhìn thấy Hồng Ngư đi sau lưng Hải.
•Thiên Hải ca, cô ấy là ai....
Bạch Linh Nhi lập tức dò hỏi.
•À ! Cô ấy là Hồng Ngư. Người Giao Nhân Tộc. Kể từ bây giờ cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta.
Hải hơi chột dạ liền đem Hồng Ngư ra giới thiệu một lượt.
•Huynh, tại sao mỗi lần ra ngoài đều đưa về một cô nương vậy...
Bạch Linh Nhi lập tức tức giận, trừng mắt Hải một cái. Nàng thật sự ghen rồi.
•Ta, có như vậy sao...
Hải nghe nàng nói vậy liền kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại thì hình như là vậy. Mỗi một lần hắn ra ngoài đều đem về một nữ nhân. Đầu tiên là Bạch Linh Nhi, rồi kế đến là Tiểu Thanh, Triệu Hàn Tiên, lần này là Hồng Ngư.
•Chắc tại mị lực ta quá cao...
Hải ho khan mấy tiếng, nội tâm có chút xấu hổ. Đặc biệt là đối với Bạch Linh Nhi càng nhiều hơn, dù sao nàng cũng xem như nữa thê tử của hắn.
•Mọi người đừng hiểu lầm. Thần nhân đối với Giao Nhân Tộc có ân ,tiểu nữ chỉ là thuận theo ý Tộc trưởng đi theo làm tỳ nữ ấm giường, hầu hạ thần nhân. Tuyệt không có ý khác.
Thấy tình huống có chút khó xử, Hồng Ngư lập tức bước ra một bước, đi đến trước mọi người giải thích.
Hải đứng một bên cũng gật đầu mỉm cười. Cảm thấy Hồng Ngư thật sự rất khéo léo.
•Hừ !...
Bạch Linh Nhi hừ lạnh, rõ ràng không tin. Tuy nhiên nàng cũng không có nói thêm gì.
•Khục khục... Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa. Mau mau sắp xếp một chút, sau chúng ta tiếp tục lên đường.
Hải ho mấy tiếng, lại lãng tránh sang chuyện khác.
Mọi người cũng không để ý đến vấn đề này nữa. Sau khi lục tục một chút bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Đi một cái liền là năm ngày. Thời gian này bọn họ cũng không gặp chuyện gì. Tất cả đều suôn sẻ, tiếp tục đi thêm ba ngày nữa bọn họ sẽ đến được Hoàng Thành.
Ba ngày lại qua đi. Đến ngày thứ tư rốt cuộc mọi người cũng đặt chân vào được Hoàng Thành.
Hoàng Thành chính là kinh thành của Đại Lý quốc. Một nước nhỏ thuộc địa phận của Thiên Quyền hoàng triều. Diện tích lãnh thổ ước trừng mười vạn dặm, dân số mấy chục vạn. Đa phần đều là những bộ lạc, thôn trang nhỏ.
Hoàng Thành được xây dựng trên một bình nguyên trống trải. Diện tích tầm trăm dặm, bên trong phồn hoa náo nhiệt. Đám người Hải nhà quê lên tỉnh, vừa tới nơi liền bị sự phồn hoa nơi đây làm cho lóa mắt, rung động thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Nhìn từ xa chỉ thấy nhà cửa san sát, lâu các, đình trang.... Các loại mọc lên như nấm. Cửa hiệu vô số, hàng quán khắp nơi. Trên mỗi con đường người ra kẻ vào tấp nập. Quần là áo lượt mỗi người một vẻ. Đại phú tu sĩ, loại người nào cũng có. Khắp nơi truyền vào tiếng hò reo, rao bán, nói chuyện ồn ào.
•Thạch Thánh, chúng ta vừa vào thành, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã. Tiếp đó hãy đến thương hội cũng chưa muộn.
Trong tất cả bọn họ chỉ có mỗi tên thầy pháp là có kiến thức. Đi nhiều hiểu nhiều nên không có ngỡ ngàng. Ngược lại đối với Hoàng Thành dường như rất quen thuộc.
•Cũng tốt, vậy chúng ta tìm một nhà trọ ở lại đi.
Hải tự nhiên không có ý kiến. Vì vậy theo tên thầy pháp, đoàn người bắt đầu tìm kiếm nhà trọ.
Tên thầy pháp đối với Hoàng Thành có thể nói là quen thuộc. Giống như là gã đã từng sống ở đây rất lâu rồi vậy. Luồn qua lách lại, tới lui trong mấy con đường nhỏ rốt cuộc hắn cũng dẫn bọn họ đến một quán trọ.
Quán trọ này hết sức bình thường, bên ngoài được dựng bằng gỗ mộc mạc. Cũng không có trang trí xa hoa. Phía trước có cửa rộng, hai bên đặt hai tấm liễng. Phía trên có treo tấm biển, đề “ Thí Linh Phường “.
•Đây là chỗ ta trước đây hay tới. Mặc dù bề ngoài đơn sơ nhưng bên trong rất tốt. Giá lại rẻ hơn những chỗ khác...
Đứng trước Thí Linh Phường tên thầy pháp liền giới thiệu.
•Ừm...
Hải chỉ nhẹ gật đầu, không có ý kiến gì. Với hắn thì chỗ nào cũng được. Miễn thấy thoải mái là ok rồi.
Bên trong Thí Linh phường cũng chẳng khác vẻ ngoài, đơn giản vô cùng. Một gian chệch rộng rãi, một quầy tiếp tân gỗ đàn, một chưởng quầy đứng tuổi ngủ gà ngủ gật.
Khi mọi người đi vào truyền ra tiếng bước chân khiến cho chưởng quầy giật mình tỉnh giấc. Vội vàng lao nước miếng bên khóe miệng, cười nói.
•Chào các vị.... Thật có lỗi, lại ngủ quên mất...
Chưởng quầy vẻ mặt xấu hổ nói.
•Lâm chưởng quầy, đã lâu không gặp...
Lúc này tên thầy pháp lại bước ra đối với chưởng quầy chào hỏi một câu.
•A... Chu Nhạc huynh, đã lâu không gặp. Ta còn tưởng huynh....
Chưởng quầy dường như nhận thức tên thầy pháp, không những vậy mà còn là quen biết không tầm thường. Thậm chí gã còn có một chút thất thố.