Bỗng một ngày đẹp trời sau khi đi thư giãn trở về thì Lữ Minh Trâm lại bị ai đó đột ngột tấn công, uy hiếp làm đủ thứ chuyện, kể cả về khách sạn làm “con hầu” cho hắn.
Hắn bắt cô ở lại một đêm, nghe có vẻ rất vô lý nhưng Lữ Minh Trâm không hiểu sao vẫn đồng ý.
Thức ăn được phục vụ mang lên, hắn là người ra nhận, cô chỉ có việc ngồi đó và ăn cùng, đáng nói một điều là tới tận bây giờ hắn ta vẫn chưa cởi khẩu trang, cởi mũ.
“Có cần tôi lấy kéo khoét một lỗ trên khẩu trang cho dễ ăn không?”
Khá khen cho câu hỏi bá đạo của Lữ Minh Trâm, mặc dù hắn không liên quan, quen biết gì với cô đâu, nhưng nhìn cái vẻ thần thần bí bí này thì lại không ưa nổi.
Mà người đàn ông sau khi nghe nói vậy thì cũng êm êm mà cởi hết tư trang xuống, trừ mỗi cái quần.
Lúc này, dù đã có thể nhìn thấy mặt mũi đối phương, nhưng Lữ Minh Trâm căn bản không quan tâm. Cô thong dong quay người đi về hướng giường ngủ.
“Ngồi xuống ăn chung đi.”
“Tôi không có thói quen ăn tối.”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô cứ xem như dự tiệc tích đức đi.”
Câu nói điềm đạm của người đàn ông khiến Lữ Minh Trâm chợt khựng lại, suy nghĩ một chút mới thật sự quay lại nhìn hắn, cô không thể không cảm thấy tên nam nhân này thật quái gở.
“Ngày sinh nhật, lẽ ra anh phải ở nhà nhập tiệc với gia đình, bạn bè chứ sao lại khiến bản thân bị thương, rồi muốn cùng tôi chúc mừng sinh nhật ở đây chứ?”
“Nghĩ thử xem người không có gia đình, bạn bè thì vui vẻ với ai hả? Còn vết thương này, suy cho cùng cũng do tai nạn nghề nghiệp thôi. Mà tóm lại là có ngồi xuống không thì bảo?”
Hắn trừng mắt, giọng đanh lại để biểu đạt sự thiếu kiên nhẫn, muốn doạ cho cô sợ mà khổ nỗi cô không hề e sợ, trái lại còn bật cười.
“Cô cười cái gì?” Hắn vẫn đanh mặt hỏi.
“Cười anh cố tỏ ra đáng sợ.” Lữ Minh Trâm dửng dưng đáp.
“Thế cái này đã đáng sợ chưa?” Hắn bực rồi, nên rút súng ra dí thẳng vào mặt cô.
“Chả sợ.” Cô nhún vai, bình thản đáp tiếp.
Nói xong lời này thì Minh Trâm cũng khoan thai bắt đầu dùng bữa. Không phải do cô không sợ chết, mà cô biết rõ người này nhất định không giết cô.
Nếu hỏi vì sao cô biết thì câu trả lời là do linh cảm mách bảo thôi, mà đúng là vậy thật, hắn vừa đặt súng xuống mặt bàn, rồi bắt đầu rót rượu.
Bỏ qua chuyện cũ, hắn nhàn nhạt hỏi:
“Tên gì?”
“Minh Trâm, còn anh?” Cô hỏi lại.
“Huyền Ảnh Cơ.” Hắn đáp nhanh gọn.
“Minh Trâm trong Lữ Minh Trâm, nữ Chủ tịch của tập đoàn Vạn Thế?” Hắn tỏ ra khá hiếu kỳ khi biết tới tên cô.
“Cùng là người bình thường thôi, có gì đáng để trầm trồ chứ.” Cô bình thản trả lời, xong cũng bắt đầu thưởng thức ly rượu.
Cũng sự khiêm tốn này đổi được nụ cười nhiều ẩn ý của người đàn ông ấy.
“Không ngờ Huyền Ảnh Cơ tôi lại may mắn tới vậy, bắt nhầm một vị tiểu thư danh giá, tài giỏi, nhưng cũng thật dễ uy hiếp.”
“Từ bi giúp người gặp nạn thôi mà.” Lữ Minh Trâm bình nhiên cười khẩy.
Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Đối qua đáp lại không ai chịu nhường ai, chỉ tới khi Huyền Ảnh Cơ chịu im lặng mới thôi.
“Tôi đi vệ sinh một chút.”
Đợi tới lúc Lữ Minh Trâm rời đi, ánh mắt hắn ta liền nhìn chằm chằm vào ly rượu của đối phương. Sắc mặt này, cả cách nhìn ấy đều chứa đựng một điều gì đó rất khó lường.
Đợi tới khi cô quay trở ra, ngồi vào vị trí cũ, hắn liền nâng ly đưa tới.
“Định không chúc tôi sinh nhật vui vẻ sao?”
Nhìn vào ly rượu, Lữ Minh Trâm có vẻ có chút lo ngại, đề phòng, nhưng nghĩ lại thì thấy hắn ta đang bị thương, căn bản không thể giở trò gì được, nên cô mới đồng ý uống cạn ly rượu đó.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Ly chạm vào ly, phần của ai người đó uống cạn. Sự phối hợp này, khiến người đàn ông tuyệt nhiên thích thú.
“Thêm một ly nữa.”
“Anh còn đang bị thương, không sợ sáng mai không thể rời khỏi đây vì đau sao?”
“Tôi không sợ, sao cô phải lo?” Hắn điềm đạm hỏi, nói xong cũng uống nốt ly rượu của mình.
Hai người lãnh đạm, cũng có phần kiêu ngạo y như nhau, tuy khắc khẩu, nhưng Lữ Minh Trâm lại thấy vui. Phải chăng vì đây là lần đầu tiên cô có bạn để ngồi cùng nhau tán dốc, nên nảy sinh cảm xúc đặc biệt?
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh đoán thử xem.”
“Nhìn có vẻ hơi “cứng”, chắc tầm 30 nhỉ?” Huyền Ảnh Cơ nói mà cười.
Lữ Minh Trâm nghe thì sắc mặt lại tối sầm xuống, nụ cười trên môi lập tức vụt tắt.
“Còn anh già như vậy chắc cũng phải 40 rồi đó.”
“Không hề, tôi cũng chỉ mới 30 thôi.” Huyền Ảnh Cơ kiêu ngạo đáp.
“Vậy vẫn già hơn tôi.” Lữ Minh Trâm mạnh miệng phản bác.
Người đàn ông lại được dịp bật cười, rồi cả hai uống thêm vài ly. Vốn đang vui vẻ thì Lữ Minh Trâm bỗng thấy đầu óc lâng lâng, cơ thể nóng bức lạ thường.
Lẽ nào mới uống có mấy ly mà cô say rồi sao?