Ngõ Ô Y

Chương 13




Sau khi hai người cô ở Đông phủ về thăm ngoại, thời tiết ngày một nóng dần.

Sân sau Tây phủ đã được tu sửa bảo dưỡng, nước chảy róc rách, cây xanh bóng mát, tuy diện tích không lớn nhưng cũng mang đến phong cảnh khác biệt.

Tiểu Thất sợ nóng – và đương nhiên cũng sợ lạnh, mỗi khi làm xong chuyện, cứ rảnh rỗi là nàng lại thích đến sân sau hóng mát. Một chiều nào đó vô tình thấy phù dung trong ao nở hoa, bỗng nảy ra ý tưởng, lập tức xin phép ma ma sửa lại thảo đình ở giữa ao, làm cho trông cũ cũ một chút, nhìn vào đậm chất hoang sơ.

Một tối trong hè, cho người đốt hương đuổi muỗi, đến giờ cơm tối thì treo đèn lồng lên bốn góc đình, cùng Vương ma ma vừa ăn uống vừa hóng mát, vô cùng thư giãn.

“Chẳng trách lần trước nha đầu Diệc Linh ở đây hai hôm thì không muốn về, thì ra có nơi thanh u thế này.” Hôm nay phu nhân Phạm thị của Lữ Lương đến tìm Vương ma ma trò chuyện, trời đã tối, nàng ấy lại đang có thai nên ma ma giữ nàng ấy lại —— trước đây nàng ấy cũng thường ở lại.

Quả nhiên phụ nữ có cuộc sống hôn nhân suôn sẻ thì sẽ khác, sau khi phạt người thiếp kia đến điền trang, giữa Lữ Lương và Phạm thị cũng dần dần có cảm giác vợ chồng, so với lần đầu gặp, Tiểu Thất cảm giác thần thái nàng ấy sáng hẳn lên, không ăn mặc mộc mạc nữa, giữa hàng mi đôi mắt đã thêm vẻ ý xuân.

“Cũng là do nha đầu này nghĩ được nhiều thứ, nói sợ ta ở trong phòng nóng nên thường chuyển cơm tối ra sân sau.” Ma ma nhận lấy bát sứ nhỏ do Mai Hương đưa tới, nói với Phạm thị, “Phu nhân bây giờ cũng đã khác, không dám để phu nhân ăn uống lung tung thứ gì, nhưng ăn thêm ít thứ này lại bổ lắm.”

Phạm thị xấu hổ, “Ta nào có quý đến vậy.” Mở bát sứ ra, thì ra là tổ yến, “Chất lượng tốt quá, khéo đến Tây Sương cư cũng không mua được.” Là yến huyết sinh sản ở Nam Lĩnh, ngoài dâng phụng cho đại nội ra thì chỉ thế gia như nhà họ Lý mới có.

“Tiểu chủ tử có một đồng liêu là người Nam Lĩnh nên thuận đường đem một ít từ bên kia tới, nói là để ta bồi bổ cơ thể, bình thường ta đâu ăn mấy thứ này, đúng lúc nha đầu đang bệnh, ho mãi không dứt, nên thỉnh thoảng làm một ít.” Vương ma ma cười tự hào ra mặt.

“Bà đúng là có phúc quá.” Phạm thị nịnh nọt vài câu.

Tiểu Thất vừa ăn vừa cười, trong lòng lại rất vui. Phải nói hương vị của đồ thượng phẩm rất khác, tốt hơn nhiều so với loại nấm trắng thông thường, nhưng ma ma lại quá tiết kiệm, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã nếm thử được một lần, may hôm nay nhờ có phúc của Phạm thị, lão thái thái muốn khoe phước nên mới bảo phòng bếp hầm một bát.

“Đã lâu không tới, nay nhìn nương tử gầy quá, phải chú ý giữ người đấy nhé.” Phạm thị nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất đang nghiêm túc ăn uống.

“Chắc do hè nóng ăn ít đấy ạ.” Tiểu Thất cũng đã nghiêm túc tìm hiểu lý do mình gầy đi, thực ra chỉ là trên mặt bớt bụ bẫm, thịt không tăng bao nhiêu, trong thời gian mấy tháng mà ngực và mông đã mập lên một vòng, có thể thấy là do hồi trước tăng trưởng không tốt, giờ đang trưởng thành lần hai. Chỉ đáng tiếc phụ nữ ở thời đại này lại thích che giấu hai nơi ấy, dáng đẹp đến mấy người khác cũng chẳng nhận ra. Nghĩ đến đây lại không khỏi nghĩ đến người nào đó đã làm chuyện gì với cơ thể này, nếu là kiếp trước thì chắc chắn tên đó đã bị tống vào tù rồi.

“Ây da, từ khi người ở Đông phủ đến, con bé bị gọi đi không ít bận, chẳng có thời gian ăn uống, bảo sao không gầy.” Vương ma ma thầm phê bình chuyện này, thấy gương mặt phúng phính trắng mịn ngày một gầy đi, bà lại không thể nhúng tay vào, bởi xét cho cùng cũng có thân phận chắn ngang, ở Tây phủ bà là ma ma tổng quản, nhưng ở Đông phủ bà chỉ là một người hầu.

Nhắc đến Đông phủ, hai mắt Phạm thị lập tức sáng lên —— Tiểu Thất có thể thấy rõ trong mắt nàng ta có hai nhúm lửa đang cháy rực.

Phạm thị cũng là người Tần Xuyên, lại có họ hàng với mợ cả Đông phủ Mai thị, theo vai vế thì còn phải gọi đối phương là biểu tỷ, có điều hai nhà có mâu thuẫn nên đã mấy năm không qua lại, nay nhắc đến chuyện nhà đối phương là lại muốn bàn tán.

Theo Phạm thị nói, vài năm qua cuộc sống của nhà họ Mai không được như ý, mấy năm trước con cháu bị dính líu chuyện tham ô tham nhũng, kẻ mất chức người giáng chức, hiện tại đang rất nôn nóng tìm cơ hội trở mình, hôn nhân là biện pháp ngắn nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất, và đứng đầu gánh chịu chính là Lý gia.

“Biểu tỷ ở Đông phủ là trưởng nữ phòng lớn Mai gia, gả cho đại công tử đã là may mắn lên trời, đáng tiếc…” Lời đằng sau tuy không nói, song cả Vương ma ma và Tiểu Thất đều hiểu, đáng tiếc chỉ sinh được hai người con gái, còn bị Phàn di nương đè đầu, cũng từng gây gổ mấy trận, nhưng càng cãi nhau càng khiến vợ chồng xa cách, cuối cùng hết cách chỉ có thể chia sủng với đối phương, nào ngờ trượng phu một lần nạp hai thị thiếp, kết quả sủng không chia nổi, quan hệ vợ chồng tụt xuống điểm băng, đại công tử gần như không vào phòng lớn, còn Phàn di nương vẫn sung sướng như thường —— nghe nói mấy ngày trước đã chẩn có thai, “Nay Mai gia muốn nhét thêm người vào trong phòng đại công tử, quyết sinh được một đứa con trai. Hễ sinh được con trai thì giao cho đích mẫu nuôi dưỡng, sau này ít nhất cũng có thể được chia nửa Tần Xuyên.”

Vương ma ma hừ lạnh, “Nằm mơ hay quá.”

Phạm thị cũng cảm thấy nhắc đến chuyện chia nửa Tần Xuyên trước mặt người nhà họ Lý không hay cho lắm, vội vàng nói: “Đúng thế.”

Vương ma ma lại nói, “Dù đại công tử muốn thì đại lão gia, lão thái gia cũng sẽ không để bọn họ làm bậy.”

“Bọn họ cũng biết lão thái gia không cho nên bây giờ mới đổi kế sách, muốn gả nhiều cô nương đến Lý gia.” Phạm thị thỏa mãn ăn xong bát tổ yến, lại lột vỏ nho cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất còn chưa kịp tỏ thái độ thì Vương ma ma đã nói, “Đừng có mơ! Kẻ xu nịnh thế sao xứng gả vào cửa nhà ta.”

“…” Tiểu Thất cảm thấy mình không cần nói xen vào, dù gì Ngô gia sau lưng mình cũng gần gần với ba chữ đó, thôi thì vẫn nên ăn nho thôi.

Thấy nàng im lặng, cả hai không khỏi nhìn nàng, lại đi sâu vào đề tài đó ——

“Nghe nói là tam cô nương của phòng nhì Mai gia, năm nay mười bảy tuổi, dung mạo rất được, bình thường cũng thích ngâm thơ vẽ tranh, chỉ là tính cách không quá nhanh nhẹn. Nghe bảo hồi Tết, lúc Mai lão phu nhân đến phủ viếng thăm thì có nói với đại thái thái, đại thái thái cũng không chối, chỉ bảo sẽ thương lượng với đại lão gia.” Phạm thị nói.

Vương ma ma sờ chiếc vòng trên cổ tay, im lặng không lên tiếng.

Ngoài mặt lẫn trong lòng Tiểu Thất không có gợn sóng, chỉ cảm thấy chắc chắn vị nào đó ở trong cung mang sao Văn khúc rồi, lần nào cũng tìm cho hắn người đa tài đa nghệ.

Thấy một già một trẻ không nói gì, Phạm thị cho rằng có lẽ bản thân đã nói nhiều, lại nhìn bóng đêm ngoài đình, đoạn bảo, “Không còn sớm nữa, ngồi lâu cũng đau hông, ma ma và nương tử cứ ngồi đi, ta về phòng nằm trước.”

Tiểu Thất lật đật đứng dậy đỡ nàng ra khỏi đình, giao cho nha hoàn ở bên ngoài.

Tiễn Phạm thị đi rồi, hai người ngồi trong đình vẫn lặng im.

Vương ma ma còn đang suy nghĩ, vì bà biết rất nhiều chuyện ở nhà họ Lý, đại lão gia và đại thái thái gấp gáp muốn đại công tử lập uy ở Tần Xuyên nên không hy vọng phòng lớn ồn ào như vậy, nhưng chuyện kiểu đó có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể cân bằng lực lượng của tất cả các bên. Chắc chắn phòng lớn không thể có thêm con gái nhà họ Mai được nữa, càng không thể nhét vào phòng ba, nếu không Triệu thị sẽ không để yên, thế nên kế hoạch hiện tại là nhằm vào Lý Sở phòng năm. Vương ma ma càng nghĩ càng bất an, không phải con gái Mai gia không tốt, cốt là sợ Lý Sở bị cuốn vào chuyện tranh đoạt quyền lợi ở Tần Xuyên.

So với bà thì Tiểu Thất thong thả hơn nhiều, nàng chỉ biết một hai chuyện quan hệ lợi ích ở Lý gia, lại còn là thị thiếp, không đến lượt nàng tham dự đại cuộc, bây giờ hoàn thành bổn phận là đủ rồi.

“Mỗi năm sau tiết Tiểu thử, ở nội phủ luôn có đoàn xe công gia đến Dương Thành, năm nay con cũng đi cùng bọn họ đi.” Vương ma ma im lặng cả buổi, bỗng mở miệng nói với Tiểu Thất.

“?” Là cách giải quyết gì vậy trời? Để nàng đến Dương Thành thì có thể ngăn cản Mai gia gả con gái đến đây hả?

“Con đi Dương Thành thăm người thân, Đông phủ sẽ không thể đưa con về được, coi như có cớ giải thích. Đến lúc đó nhớ phục vụ tiểu chủ tử thật tốt, phải nhắc nhở cậu ấy mấy câu, cậu ấy là người hay bất chấp mọi việc, có con ở cạnh để ý, chắc cậu ấy có thể thường xuyên nhớ đến chuyện này, có cách tránh được chuyện ở Tần Xuyên thì cứ tránh, đừng giống lão gia năm đó làm mất lòng mọi người. Hơn nữa, quả thực cậu ấy cũng cần có người tận tâm phục vụ, ta tuổi đã lớn, không đi xa nổi, nói gì thì nói con cũng là người cạnh cậu ấy, nhớ quan tâm cậu ấy nhiều vào.” Vương ma ma xúc động căn dặn.

“…” Tiểu Thất thực sự không muốn đi chút nào, “Bên đó là trọng địa quân sự, nếu tùy tiện tới, con sợ ngài ấy sẽ tức giận.” Không phải Ngô Thành Quân vì không nghe khuyên bảo mà hại chết mình sao? Ma ma chưa quên chuyện này đấy chứ?

“Con nói cũng đúng.” Phải gửi thư hỏi ý của tiểu chủ tử đã.

Tuy bà không nói thêm nhưng Tiểu Thất lại rất bất an, nghĩ bụng gần đây phải năng đến Tùng Bách viện thôi, tranh thủ xóa bỏ suy nghĩ mất lý trí này của bà. Lý Sở đã nhắc nhở chuyện Đông phủ có thể sẽ để nàng về Tần Xuyên, bây giờ nàng đang trong lúc thực hiện đối sách, nếu không vất vả ngày ngày chạy đến Đông phủ đứng làm gì chứ? Trời thì nắng chang chang, nhốt mình trong phòng không tốt à?

Dù không được lợi lộc ở Đông phủ thì vẫn còn cái cớ bệnh nặng chưa khỏi, nếu không cảm mạo đã hết từ lâu, việc gì nàng còn phải giả ho?

***

Sau tháng Sáu, tiết trời dần trở nên hanh nóng khó chịu.

Vào ngày tiết Tiểu thử, nghe nói Phàn di nương ở Đông phủ mời đại phu mấy lần liền, Tiểu Thất bèn bảo Hồng Phất ra sau vườn hái ít trái cây tươi, ướp lạnh bằng nước giếng, đến chiều thì dẫn theo hai nha đầu chia ra hai hộp gấm, đi qua cửa nách tới Yến Tử cư bên Đông phủ – là chỗ ở của Phàn di nương.

Có thể do cùng dấu hút nhau, Phàn di nương đối xử với Tiểu Thất cùng là thị thiếp rất tốt, hai người lại không có đường chéo lợi ích, Phàn gia là hộ nhỏ, cũng không vọng tưởng gả con gái cho con cháu Tần Xuyên, vì vậy hai người gặp nhau là lại như chị em vui vẻ trò chuyện trời đất.

“Cô đến rồi đấy hả.” Phàn di nương tựa vào đầu giường, mệt ra mặt, nhưng khi thấy Tiểu Thất đến thì hai mắt sáng lên, đứng bật dậy khỏi giường, nhìn là biết giả bệnh, “Trong hộp đựng gì thế?” Nàng ta chỉ vào hộp gấm trong tay Hồng Phất.

“Mới hái ít trái cây ở sau vườn, sợ cô không ăn lạnh được nên cố ý ướp nước giếng, ngoài ra còn có hai đĩa bánh.” Tiểu Thất để Hồng Phất lấy đồ ra.

Thấy không có chân vịt mà mình thích, Phàn di nương tỏ ra thất vọng, “Nhà cô có chân vịt ăn ngon nhất, ngày nào ta cũng tiếc không đem về được.”

“Thịt vịt tính hàn, với cơ thể bây giờ của cô, nào dám đem đến cho cô ăn?” Tiểu Thất nói.

“Đâu phải ngày nào cũng ăn, cũng không hại bao nhiêu. Ngày trước mang thai đứa đầu, vị ở Đông phòng còn cho ta ăn tôm cua mỗi ngày đấy, nhưng con bé cũng có mọc sáu ngón tay đâu.” Lại nghĩ người đàn bà đó đúng là ác độc, nàng đang mang thai mà còn tìm cách hành hạ nàng.

“…” Tiểu Thất lựa chọn không xen vào cuộc tranh chấp thê thiếp ở phòng lớn.

Nhón một miếng bánh trong đĩa, ăn vào miệng thấy khá ngon, “Nếu sau này, ngày nào cô cũng đến hai chuyến thì ta có thể ăn no rồi.”

“Nhiều người hầu hạ như vậy, sao có thể thiếu phần của cô được?” Thấy nàng ta ăn nhanh quá, nàng bèn cầm lấy cốc trà ở trên bàn đưa qua.

Đối phương không nhận, nha hoàn đứng cạnh nhận thay rồi đặt sang một bên, sau đó lại lấy cốc trà và bình trà mới ở trong tủ ra, thấy Tiểu Thất có vẻ không hiểu, Phàn di nương nói, “Cẩn thận mới được lâu bền, mấy ngày nay đại gia không ở phủ, ta cũng không dám động đến đồ bọn họ đưa.”

“…” Tiểu Thất nghĩ, Mai thị không đến mức làm ra chuyện tận tuyệt vậy chứ?

Phàn thị cười khổ, “Chỗ bọn ta không giống như nhà cô, nhà mẹ ta không có thế, tủi thân cũng chỉ biết ôm một mình, không so được với người ta có hậu thuẫn, có phạm lỗi lớn đến đâu cũng có người bao che. Thực ra dưới con bé đầu ta còn có một đứa con trai, cũng năm sáu tháng nhưng không qua khỏi, kể ra cũng là ta được hưởng phúc của con trai đáng thương, nếu không nhờ cu cậu, có lẽ đại gia đã không thương tiếc mẹ con ta như vậy.” Thấy Tiểu Thất không lên tiếng, nàng ta cười nói, “Xem ra ta đúng là rảnh quá rồi, nói chuyện này với cô làm gì, à, trên đường cô đến đây có thấy bên Lộ Đan viện náo nhiệt không?” Nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần.

“Không, thấy bình thường lắm.” Lộ Đan viện là nơi ở của Triệu thị phòng ba, bên kia thì có chuyện gì?

Phàn di nương che miệng cười trộm, “Xế trưa nay mới vừa chẩn mạch, tiểu di nương ở phòng đó đã có thai rồi, giờ phòng ba ồn lắm.”

“…” Với tính khí hung dữ của Triệu thị thì đúng là có thể dỡ cả nóc nhà.

“Ở Tần Xuyên nàng ta không dám ầm ĩ vậy đâu, chẳng qua thấy giờ không có trưởng bối nên muốn trị tam gia.” Cho miếng bánh vào miệng, nàng ta chỉ xuống bụng Tiểu Thất, “Nhà chúng ta náo nhiệt như vậy mà cô cứ im lìm, Tây phủ vẫn chưa có chủ mẫu, sao cô không mau mau đến Dương Thành đi? Dù gì cũng phải sinh trước một đứa. Cô không như ta, nhà ngoại ta không có căn cơ, nhưng nhà ngoại của cô lại có tước vị, nếu muốn thì cũng có thể phù chính.”

“Khả năng đó thấp lắm.” Tước vị của Ngô gia quá bé, người nhà họ Lý xem thường, hơn nữa nàng cũng không phải là con gái dòng chính Ngô gia, khả năng được phù chính là rất nhỏ, ngay đến Ngô lão thái thái cũng không coi trọng, nên nàng cũng chưa bao giờ trông cậy.

“Thế thì sinh trước một đứa, có con mới có được đảm bảo.” Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, đoạn sáp đến gần Tiểu Thất thì thào, “Giờ ở Đông phòng đang nhìn chòng chọc vào phủ các cô, muốn gả em họ của nàng ta qua. Mấy ngày trước còn xúi giục bên tai đại gia, nói cảm thấy một mình cô ở kinh thành đáng thương, lại trò chuyện với cô ăn ý nên muốn đưa cô về Tần Xuyên cùng.” Thấy Tiểu Thất không có vẻ hốt hoảng, nàng ta bật cười, “Có cảm giác cô cam đoan là ta sẽ nói giúp cô nhỉ?”

“Nương tử là người nhân nghĩa, dĩ nhiên không thích những thủ đoạn đó.” Nàng đã xài rất nhiều tiền ở Yến Tử cư, tiền riêng mấy tháng qua của Lý Sở đều dùng để đánh đồ trang sức cho cái đồ ham ăn trước mặt, đã tốn tiền thì lý nào không được hồi đáp?

Phàn di nương không ngậm được cười, “Ai bảo hai ta hợp nhau đến vậy cơ chứ, hơn nữa ta cũng không muốn nhìn nàng ta giở trò, gặp ai cũng bày trò.”

Hai người lại hàn huyên một hồi, trời dần tối, Tiểu Thất đứng dậy cáo từ.

Trên đường về, nghĩ có Phàn di nương nói đỡ thì chuyện về Tần Xuyên ắt không thành, bên phía ma ma cũng trấn an, hiện tại quan trọng nhất vẫn là hôn sự của Nguyên Nhâm.