NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 14: Vậy Tôi Đi Tìm Cái Chết




“Hạng Chương…”



Tôi vội vàng buông thìa canh xuống đứng dậy.



Hạng Chương nhìn tôi: “Em ăn đi, anh thay quần áo đi làm.”



Trong lòng tôi cả kinh, có lẽ chính hắn cũng không biết tôi nhìn ra được sự chán ghét trong mắt hắn.



Giống như hôm đó tôi thay một bộ nội y mới mua muốn quyến rũ hắn, ánh mắt hắn cũng y hệt như vậy.



Lắc đầu, tạm thời gác những chuyện không sao nói rõ được sang một bên, tôi vội vàng gọi hắn: “Hạng Chương, em có chuyện muốn nói với anh.”



Hắn đưa lưng về phía tôi, giọng nói lạnh nhạt: “Nếu em vẫn còn muốn nói mấy lời đêm qua, anh không muốn nghe.”



“Nhưng…”





“Không có nhưng nhị gì cả!” Hạng Chương xoay đầu lại, lạnh lùng nói: “Kha Kha, anh là một người đàn ông, anh muốn vượt lên hơn mọi người! Anh không muốn ở một thành phố nhỏ đâu đâu cũng là ổ gà, cùng em trải qua một cuộc sống bình đạm vô lo vô nghĩ!”



“Em không cần nói nữa, anh sẽ không rời khỏi Phùng Thị, anh muốn tiếp tục sống ở đây.”



Hắn nói xong liền kiên quyết không chút do dự đi ra ngoài, thay áo khoác và giày ngoài cửa, sau đó làm dáng vẻ muốn vứt bỏ tôi lại mà đi làm.



Tôi đứng tại chỗ hai giây, vội vàng đuổi theo kéo hắn lại: “Hạng Chương, nếu như… nếu em kiên quyết muốn đi thì sao? Anh không thể vì em…”



“Đồng Kha Kha, em luôn muốn anh vì em, vậy em không thể vì anh mà ở lại sao?” Hạng Chương không nhịn được hất tay tôi ra.



“Nhưng… Nhưng… Nếu như chức vị này không phải của anh thì sao?” Tôi hoảng sợ buột miệng nói ra.



Hạng Chương dừng động tác kéo cửa lại, nghiêng người nhíu mày nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, em đây là có ý gì? Ý em nói lệnh này là giả sao? Là một trò đùa sao? Hôm qua không phải là ngày cá tháng tư?”




“Không phải! Em không có ý đó! Em…”



“Rốt cuộc em có ý gì? Kha Kha, rốt cuộc em có chuyện gì vậy? Đêm qua sau khi trở về em rất ngoan.” Hạng Chương khó hiểu nhìn tôi, ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu mọi thứ tôi đang che giấu.



Người tôi gấp đến đầy mồ hôi, trong lòng ngổn ngang, cắn răng nói: “Nếu như lời anh nói là thật thì sao? Lệnh ra là giả, hôm nay sau khi đến công ty làm, anh sẽ phát hiện mọi thứ đều là giả, anh vẫn là một nhân viên quèn trong phòng nhân sự…”



“Vậy anh sẽ dứt khoát nhảy từ đỉnh tòa nhà Thiên Hoa xuống là được, vừa hay cho em cơ hội rời đi, đến thành phố của em mà sống!” Hạng Chương cắt đứt lời tôi, không chút do dự mở cửa đi ra ngoài.



Trong khoảnh khắc cánh cửa lớn kia đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói tức giận của hắn: “Thật không biết điều.”




Mà tôi ngồi xổm xuống đất, ôm lấy chính mình đang lạnh giá.



Hạng Chương là người nói được làm được, nếu tôi cự tuyệt Cố Thanh Thiên, vậy tôi và hắn sẽ đều bị sa thải, hôm qua thăng chức, mời khách chúc mừng, hôm nay liền bị sa thải, nếu là tôi, có lẽ cũng không chịu nổi, Hạng Chương có thể sẽ như lời hắn nói, nhất thời nghĩ luẩn quẩn mà tự sát?




Trước mắt dường như nhìn thấy Hạng Chương toàn thân đầy máu nằm dưới đất, tôi bịt mắt hét lên.



Tinh tinh tinh….



Chuông điện thoại reo, khiến tôi thức tỉnh, tôi thở dài đứng dậy đi đến phòng khách nghe điện thoại.



“Kha Kha, Tiểu Chương của chúng ta dậy chưa? Ăn sáng chưa?”



Hôm nay mẹ chồng thay một cách khác để ân cần thăm hỏi, khiến tôi kinh ngạc: “Mẹ, Hạng Chương đã đi làm rồi, con cũng chuẩn bị ra ngoài.”



“Tiểu Chương của chúng ta làm việc hăng hái như vậy, lúc này mới có thể nhận được sự tán thưởng, Kha Kha con phải chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Chương, hiện tại mọi thứ lớn nhỏ đều do mình nó lãnh đạo, hôm qua cha con vui vẻ uống mấy chén rượu, nói với bạn bè thân của ông ấy, mọi người đều vui thay cho Tiểu Chương.”



“Phải rồi, hiện tại sự nghiệp của Tiểu Chương cũng xem như thành công, hai đứa con cũng nên nắm thời gian sinh con, đừng vì công việc mà để lỡ đứa con, có biết không?”