NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 197: Mỹ Nhân Cứu Anh Hùng




Cố Thanh Thiên dường như do dự, anh chạy lên tầng, không lâu sau tôi thấy Trạch Khôn được anh ôm chặt trong lòng, đầu thằng bé bị áo khoác che kín.



Tôi muốn ôm thằng bé và nói với nó rằng mẹ đây con, nhưng tôi không thể.



Tôi cắn chặt môi, nhìn Cố Thanh Thiên bế Trạch Khôn ra cửa, em trai tôi chần chừ nhìn tôi rồi cũng đi theo, đến cửa, Cố Thanh Thiên đưa Trạch Khôn cho em tôi bế rồi đạp nó ra ngoài.



Sau đó, anh đóng cửa lại, trở về đứng trước mặt Tạ Yên Duyên và tôi.



Sao anh lại quay lại chứ? Tôi nhíu mày nhìn anh.



Nhưng anh không nhìn tôi mà nói với Tạ Yên Duyên, “Xong rồi, cô có thể thả cô ta ra rồi.”



Cái quái gì vậy? Anh thực sự muốn lấy bản thân mình để cứu tôi khỏi tay Tạ Yên Duyên ư? Anh đã nghĩ cái quái gì vậy hả Cố Thanh Thiên? Tôi thật sự không hiểu được anh.



“Tạ Yên Duyên, thả cô ta ra đi, cô ta cũng không giúp gì được cho cô đâu, người có thể giúp cô chỉ có tôi mà thôi.” Cố Thanh Thiên nói.



Tôi ngẩn ra, Tạ Yên Duyên cũng không ngu, cô ta ấn súng lên đầu tôi rồi gào lên, “Cố Thanh Thiên, anh tưởng tôi là đồ ngu đấy à? Đồng Kha Kha còn trong tay tôi, anh phải nghe lời tôi vô điều kiện! Nếu anh ở trong tay tôi thì Đồng Kha Kha làm được cái thá gì? Cô ta có thể chỉ huy cả tập đoàn Thiên Hoa sao? Bố mẹ anh sẽ nghe lời cô ta à?”



“Đừng tưởng tôi không biết chuyện trong nhà anh, anh ở trong tay tôi thì cô chị gái cùng cha khác mẹ của anh chẳng chạy về gấp để điều hành tập đoàn Thành Hòa, đến lúc ấy thì anh còn là cái thá gì chứ?”



“Tạ Yên Duyên cô bình tĩnh đi!” Cố Thanh Thiên nói bằng giọng rất nhẹ để làm dịu Tạ Yên Duyên đang nóng nảy, “Cô cần một nghìn sáu trăm tỷ đúng không? Tôi đã gom xong tiền rồi, cô cho tôi số tài khoản đi tôi gửi cho cô ngay…”



“Ai cần một nghìn sáu trăm tỷ ấy chứ!” Tạ Yên Duyên gào ầm lên, trong tiếng gào ấy như có tiếng nức nở, “Tôi chỉ muốn gia đình tôi không sao mà thôi! Cố Thanh Thiên, anh có thể cứu nhà họ Tạ mà? Cả nhà tôi đều nói vậy, họ trách tôi không lấy được anh, trách tôi đã hủy hoại nhà họ Tạ!”



Đường đường là tập đoàn họ Tạ, vì sai lầm của người cầm quyền mà thành ra thế này, họ còn đặt toàn bộ hi vọng và giận dữ lên một cô gái tuổi mới đôi mươi, rốt cuộc Tạ Yên Duyên đã phải chịu nhiều áp lực thế nào mới quẫn trí làm liều như vậy.



Nhà họ Tạ đã tàn rồi.



Khi tôi đang suy nghĩ, Cố Thanh Thiên tiến lên từng bước, “Tạ Yên Duyên, tôi xưa nay là người nói lời giữ lời, cô thả Đồng Kha Kha ra đi, chuyện của gia đình cô tôi sẽ xử lý.”



“Anh giúp tôi đi rồi tôi thả cô ta.” Tạ Yên Duyên không mảy may suy chuyển.



Cứ đàm phán như vậy rồi cũng chẳng có kết quả gì, tôi nghĩ.



Đúng lúc này, Cố Thanh Thiên lặng lẽ tiến về phía trước hai bước, tôi đột nhiên ý thức được khoản cách giữa chúng tôi rất gần, trái tim tôi đập nhanh như đánh trống, anh ấy định…



Tôi nhìn anh, tuy rằng khuôn mặt anh vẫn là sự lạnh lùng bất biến ấy nhưng dường như tôi nhận thấy được gì đó, điều ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.



Cả người tôi căng cứng, toàn bộ tế bào như đang sôi sục, tôi thầm nghĩ rằng nếu anh hành động tôi sẽ phối hợp với anh.



Chắc do tôi quá căng thẳng khiến Tạ Yên Duyên đề cao cảnh giác, khi Cố Thanh Thiên nhào qua, tôi mở trừng mắt nhìn họng súng đen ngòm chĩa về phía anh.



Giây phút ấy, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ, nhưng dường như trống rỗng…



Đau đớn, tiếng thét gào, tiếng gầm giận dữ.



Ấn tượng cuối cùng là chiếc đèn thủy tinh treo trần nhà, trông thật đẹp.



Bóng tối bao phủ lấy tôi, cuộc đời tôi như chiếc đèn kéo quân cứ xoay vòng xoay vòng, hình ảnh cuối cùng là Cố Thanh Thiên đang thét lên.



Anh rất xấu tính, mặt cứ vô cảm, thi thoảng anh cũng rất dịu dàng, nhưng tôi lần đầu nhìn thấy cảnh Cố Thanh Thiên giận dữ thét lên như vậy, đôi mắt anh như sắp lồi ra, trông rất đáng sợ.



Chắc hẳn anh cũng đối xử với tôi như thế, vì anh chưa từng bày tỏ cảm xúc trước mặt người khác, ngay cả khi đối diện với mẹ đẻ của anh, anh cũng không có biểu cảm gì, anh đã chết lặng rồi.



Tôi nghĩ, chắc bát tự của anh với tôi không hợp nhau thật, từ lần gặp đầu tiên đến giờ cứ luôn cãi nhau không ngừng.



Nhưng sau này cũng không gặp nhau nữa rồi, cũng sẽ không còn những cuộc cãi vã rồi tôi ngồi khóc trong đêm nữa.



“Đồng Kha Kha! Mẹ kiếp, cô mở mắt ra cho tôi, nếu cô dám không tỉnh dậy thì tôi cam đoan sẽ tìm mẹ kế cho các con của cô. Mẹ kế sẽ đối xử với con cô thế nào, cô có biết không?”





Mẹ kế ư? Ai? Ôn Nhã Gia à?



Không được! Tôi vẫn nhớ vết bầm tím trên người Trạch Khôn là do Ôn Nhã Gia đánh, nếu giao con của tôi cho cô ta thì chúng có thể trưởng thành bình an được sao?



“Đồng Kha Kha, Trạch Khôn và Niếp Niếp đang quấy khóc tìm cô kìa, cô có nghe thấy tiếng khóc của hai đứa không? Nếu cô không tỉnh lại thì tôi sẽ dẫn hai đứa nó đến một nơi thật xa, cả đời này cô đừng hòng gặp được chúng!”



Con của tôi! Anh lại muốn cướp con tôi đi!



Nhưng tôi phải làm gì đây? Khi hạ quyết tâm dẫn Niếp Niếp trở về, tôi đã dự tính được kết cục này rồi.



Không sao cả, tôi chỉ cần hai đứa bình an trưởng thành, tôi có chết cũng vui lòng, chúng không nên ở bên cạnh tôi, bị dày vò bởi những cuộc chạy trốn.



“Đồng Kha Kha, tôi bảo cô mở mắt ra! Cô biết hậu quả khi không nghe lời tôi rồi chứ?”



Ồn ào quá, Cố Thanh Thiên biến thành người ồn ào như vậy từ lúc nào thế?



Tôi lúc nào cũng nghe lời, nhưng kết cục thì sao? Mà tôi không nghe thì anh làm gì được tôi?



Tôi mệt mỏi quá, tôi ngồi co người trong bóng đêm, nghe từng lời của Cố Thanh Thiên và thầm mỉa mai: Có giỏi thì anh đánh tôi đi!




“Tỉnh lại đi! Đồng Kha Kha, tôi xin em hãy tỉnh lại đi…”



Cố Thanh Thiên đang nói đó ư? Tôi không chắc chắn.



Sao anh lại nói bằng vẻ bất lực ấy chứ? Tôi nghe mà đau lòng.



Nhưng chắc không sao đâu, Ôn Nhã Gia sẽ an ủi được anh thôi.



Tôi đau quá, tôi nhớ ngày ấy, khi phát hiện ra sự thật, tôi cũng đau đớn như vậy, tôi yêu anh, và tôi cho rằng anh cũng yêu tôi, kết quả chỉ là do tôi ảo tưởng, tôi chỉ là kẻ thế thân của Ôn Nhã Gia mà thôi.



Cố Thanh Thiên, em thật sự rất yêu anh, chỉ tiếc là anh sẽ vĩnh viễn chẳng hay biết điều đó.



“Đồng Kha Kha, xin em hãy tỉnh lại đi. Chỉ cần em tỉnh lại, tôi có thể để em đưa Trạch Khôn và Niếp Niếp đi…”



Anh ấy đang nói gì vậy? Tôi có thể đưa Trạch Khôn và Niếp Niếp đi ư? Có thật không?



“Tôi sẽ không chia rẽ mẹ con em nữa, em có thể dẫn hai đứa rời khỏi nhà họ Cố, rời bỏ… tôi…”



Tôi được phép mang theo Niếp Niếp và Trạch Khôn, rời khỏi nhà họ Cố, rời khỏi Cố Thanh Thiên?



Tôi sờ lên vị trí trái tim mình, nhịp đập mạnh mẽ ấy như sắp chạm đến lòng bàn tay tôi.



Tôi thật sự có thể làm như vậy sao?



“Đồng Kha Kha, em nghe thấy đúng không? Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu, tôi đồng ý mà! Em cũng biết tôi là người giữ lời mà, em trai em bình an vô sự rồi, còn em, em muốn gì thì nói cho tôi biết đi, tôi sẽ làm mọi việc vì em!”



Em muốn…



Cố Thanh Thiên à, thứ em muốn chỉ có anh thôi…



Không! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi muốn cùng Niếp Niếp và Trạch Khôn sống cuộc sống vui vẻ ở một nơi nào đó, được nhìn hai đứa trưởng thành, được nhìn hai đứa dựng vợ gả chồng…



“Tôi biết em muốn được sống cùng Niếp Niếp và Trạch Khôn, chỉ cần em tỉnh lại là có thể dẫn cả hai đứa đi rồi! Tôi thề sẽ không bao giờ chia rẽ mẹ con em nữa, em cũng không cần phải trốn tránh ai cả, tôi sẽ không đổi ý đâu!”



Đúng vậy, tôi biết anh là người luôn giữ lời, trong hai chúng tôi, người đổi ý luôn là tôi.



Nếu anh đã nói vậy thì nhất định sẽ cho tôi dẫn Niếp Niếp và Trạch Khôn đi.




Tôi cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn, những hi vọng về tương lai tràn ngập trong đầu tôi.



“Kha Kha, em tỉnh lại đi, anh vẫn đang chờ em…”



Ai mà dịu dàng đến thế? Giọng nói này thật xa lạ, nhưng lại khiến tôi muốn rơi lệ.



Lệ làm đôi mắt tôi ướt nhòe, bóng tối càng lúc càng mờ đi, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một vầng sáng dẫn lối cho tôi, nơi đó là nơi nào?



Đi mãi đi hoài, tôi mệt quá, mệt đến mức ngay cả mở mắt thôi cũng thấy thật khó khăn.



Bên tai tôi hình như có tiếng người nói chuyện, ồn ào lắm, tôi không nghe thấy tiếng của Cố Thanh Thiên, tôi hoảng cả người.



Anh định nuốt lời ư?



Tôi mở choàng mắt, “Cố Thanh Thiên!”



“Cô ấy tỉnh rồi! Tỉnh rồi kìa!”



Trắng quá, màu trắng kia khiến tôi chói mắt, tôi nhíu nhíu mày, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, chặn đi màu trắng chói mắt ấy.



Khuôn mặt này quen quá, trông hơi giống Cố Thanh Thiên.



Nhưng Cố Thanh Thiên trước nay rất chú ý vẻ ngoài của mình, cái tên râu ria, mắt đỏ bừng bừng kia chắc không phải anh đâu, cơ mà sao lại giống thế nhỉ?



“Không nhận ra tôi à?” Người đó hỏi tôi, giọng nói cũng quái quái, nhưng đúng là giọng của Cố Thanh Thiên rồi.



Tôi muốn nói, nhưng không thể thốt lên thành lời, chỉ có thể nháy mắt.



“Cố tổng, cô Đồng đã tỉnh rồi, ngài cũng nên đi nghỉ đi. Để bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô ấy.” Triệu Văn Mãnh tới kéo Cố Thanh Thiên đi.



Anh không được đi! Tôi muốn anh chính miệng nói với tôi, những lời lúc trước có phải anh nói hay không?



Tôi gào thét trong lòng, nhưng miệng mở ra mãi mà không phát ra được tiếng nào.



“Cô Đồng, cô muốn nói gì? Cứ từ từ, cô đã hôn mê năm ngày nay rồi, cần thời gian thích ứng lại đã.” Một người đàn ông mặc áo khoác trắng nói với tôi.



Tôi trừng mắt. Tôi đã hôn mê năm ngày ư? Sao tôi lại không biết?



Tôi mờ mịt nhìn trần nhà, tôi không nhớ gì cả, rõ ràng lúc đó tôi còn ở biệt thử của Tạ Yên Duyên, sao đột nhiên lại ở bệnh viện thế này?




Khi tôi còn thắc mắc trăm mối, bác sĩ giải thích cho tôi, tôi mới biết việc Tạ Yên Duyên làm tôi bị thương.



Nhưng tôi nhớ lúc ấy họng súng hướng về phía Cố Thanh Thiên cơ mà!



Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một đoạn trí nhớ ngắn ngủi, họng súng, Cố Thanh Thiên, tôi…



Máu trong cơ thể như chảy ngược lại, tay chân tôi rét run, rét đến mức khó hiểu, tôi nhìn trần nhà bằng ánh mắt khó tin, trong kí ức ngắn ngủi ấy… tôi đã trở thành anh hùng.



Khi thấy họng súng nhắm vào Cố Thanh Thiên, tôi vô cùng dũng cảm lao lên, dùng thân mình chắn cho anh.



Tôi bị ngu sao?



Từ xưa đến nay đều là anh hùng cứu mỹ nhân, sao đến lượt tôi lại thành mỹ nhân cứu anh hùng thế này?



Chắc lúc ấy tôi điên rồi, bằng không thì sao cái chuyện hoang đường ấy xảy ra được! Tôi sợ chết, rất sợ, tôi còn Niếp Niếp và Trạch Khôn, nếu tôi chết thì Cố Thanh Thiên sẽ tìm mẹ kế cho hai đứa, người đời có câu: Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng. Hai đứa con bé bỏng của tôi sẽ phải chịu khổ vì mẹ kế mất.



Tôi cứu anh làm gì chứ? Anh chỉ là cha của hai đứa con tôi thôi, anh có quan hệ gì với tôi đâu? Chúng tôi còn chẳng phải bạn bè!




Tôi nhắm nghiền mắt, cố nuốt nước mắt đang trực trào ra.



Cố Thanh Thiên, chúng ta còn không phải bạn bè, nhưng em vẫn yêu anh, làm sao bây giờ? Từ bao giờ mà tình yêu ấy to lớn đến mức em có thể liều mình để cứu anh chứ? Thật đáng sợ!



Bác sĩ không nói kết quả kiểm tra cho tôi, nhưng tôi hồi phục rất nhanh, tôi nghĩ, chắc là do kẻ hèn thường sống dai, nhìn đám cỏ dại đi, dù đốt chúng ra tro thì không lâu sau chúng lại xanh tốt thôi.



Sức sống của tôi mạnh mẽ như đám cỏ dại ấy, nhưng tôi chưa gặp lại Cố Thanh Thiên.



Đến khi tôi có thử xuống giường đi lại, y tá bên cạnh đỡ tôi, chân tôi cứ nhũn ra, đến khi tôi quen với cảm giác mất trọng lượng mà đứng vững được, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Thiên đang đứng ngoài cửa.



Anh đứng ngoài cửa phòng bệnh, chỉ đứng ở đó mà nhìn tôi.



Anh đã cạo hết râu trên mặt, lại đóng bộ vest và giày da, nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai.



Tôi nhìn anh một lượt rồi cúi xuống.



Càng nhìn anh tôi càng thấy đau lòng, như thể có hàng vạn mũi kim đang đâm vào tim tôi, khiến tôi đau nhói.



Sao tôi lại yêu anh đến thế kia chứ? Sao tôi lại hết thuốc chữa đến mức này đây? Chắc chỉ rời xa anh, không gặp anh, tôi mới có thể quên được anh. Không biết vết thương lòng này bao giờ mới có thể lành lại.



Tôi thầm thở dài trong lòng, vịn lấy khung giường rồi cười với y tá, “Tôi muốn nói chuyện với Cố tổng, có được không chị?”



“Cô chú ý an toàn đấy nhé.” Y tá gật đầu rồi buông tay tôi ra.



Trong phòng đã không còn ai khác, tôi hít thật sâu, tôi giam con tim mình lại, đẩy lý trí lên vị trí chủ đạo, lúc này, tôi mới quay đầu nhìn Cố Thanh Thiên, “Cố tổng, vào ngồi đi.”



Tôi vừa dứt lời, Cố Thanh Thiên đứng ở cửa thêm vài giây mới đi vào, “Em đã suy nghĩ kỹ rồi đấy à.”



Giọng của anh rất khàn, không giống giọng của anh trước kia, tôi kinh ngạc hỏi, “Giọng anh bị sao vậy?”



“Không sao.” Anh lắc đầu, nói xong câu đó rồi không lên tiếng nữa.



Nếu anh không muốn nói với tôi thì tôi cũng không hỏi nhiều nữa, vốn chỉ là thuận miệng mới hỏi vậy thôi, tôi muốn hỏi chuyện khác kìa.



“Cổ tổng, em muốn hỏi anh điều này.” Tôi nắm chặt lấy khung giường.



Anh gật đầu rồi đột nhiên nắm lấy bàn tay đang vịn khung giường của tôi.



Tôi run bắn lên, muốn lùi về sau theo bản năng, lòng bàn tay anh rất nóng, cách một lớp áo bệnh nhân mỏng manh khiến tim tôi đập càng nhanh hơn.



“Ngồi đi.” Anh kiên quyết đỡ tôi ngồi lên giường.



Thôi ngồi cũng được, tránh lúc đang nói, tôi đứng không nổi mà run chân, thành trò cười cho anh.



Tôi ổn định lại suy nghĩ rồi mỉm cười, “Cảm ơn.”



Anh nhíu mày, tôi hiểu ngay ra ý của anh, bèn ho nhẹ rồi nói, “Cố tổng, lúc em hôn mê hình như có nghe thấy anh hứa rằng, nếu em tỉnh lại sẽ để em mang Niếp Niếp và Trạch Khôn đi, đúng không?”



Cố Thanh Thiên im lặng đứng đó, trên mặt anh vẫn là chiếc mặt nạ vô tình muôn thuở ấy.



“Cố tổng? Em không nghe lầm đúng không? Sau khi tỉnh lại, em luôn muốn hỏi nhưng đều không có cơ hội, giờ anh đến nên chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng đi.” Tôi nói tiếp.



Một lúc sau, Cố Thanh Thiên mới nói, giọng anh vẫn khàn khàn, “Nếu tôi nói là em nghe lầm thì sao?”



“Anh muốn đổi ý ư?” Tôi nhíu mày nhìn anh, “Cố Thanh Thiên mà tôi biết là người nói lời giữ lời cơ mà!”



“Lúc em hôn mê thì có thể nghe được gì chứ?” Cố Thanh Thiên nói bằng vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt của anh đang trốn tránh tôi.