Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 108: Lại mơ thấy anh ta rồi




Không đợi tôi đứng vững, Nhạc Long bèn đột ngột kéo tôi trở lại ghế sofa, nhân lúc tôi vẫn chưa ngồi vững, lại đè tôi xuống.

“Cô Đồng, đừng kiếm lí do nữa, cô thực sự đã đồng ý ngủ với tôi rồi mà.”

Nhạc Long vừa nói vừa muốn hôn tôi, tôi chau mày đẩy mặt anh ta ra, không để anh ta đạt được, thế là anh ta liền thuận thế hôn lên chỗ ngực bị phanh ra của tôi. . Đam Mỹ Sắc

Lúc tôi cảm nhận được anh ta đang phả những hơi nóng rực lên người mình, tôi kêu to lên, một chân đạp anh ta ra, tay chân cùng hoạt động ngồi dậy và kéo chặt vạt áo lại.

Không được!

Cho dù tôi có say đến mất lí trí, tôi cũng sẽ chịu để người như thế này chạm vào tôi.

“Đừng chạm vào tôi! Tôi muốn đi!” Tôi lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng chửi rủa, liền ngay sau đó, da đầu tôi vô cùng đau đớn, tôi hét lớn.

Một tay Nhạc Long túm tóc tôi buộc tôi ngửa đầu lên, cúi đầu sát vào mặt tôi, hôn lên môi tôi, tay còn lại thì kéo quần áo tôi vừa mới cài vào ra, dùng lực nắn bóp ngực tôi.

Tôi đau đớn cắn hắn ta một cái, liên tiếp đấm đá để có thể đạp hắn ra.

“Cô Đồng, lúc này đi có phải là quá không phải không, trước tiên để tôi ăn no đã rồi đi cũng chưa muộn, cô mới sinh con xong đúng không? Vẫn còn sữa mà.”

Bên tai là giọng cười vô cùng dâm đãng của Nhạc Long, trước mắt lại là gương mặt khiến người ta buồn nôn của hắn.

Tôi điên cuồng vùng vẫy, nhưng lại bị hắn ta ba chân bốn cẳng kéo lại về sofa.

Hắn ta giống như một con dã thú vậy sống chết ấn tôi xuống, muốn kéo quần của tôi xuống, tôi thét lên chửi hắn, hắn ta điên tiết tát cho tôi một cái: “Tiện nhân, ngoan ngoãn chút, nếu không ông đây sẽ đâm nát mày cho ngày mai mày không thể đứng dậy nổi.”

Tôi bị tát đến lơ mơ đi một lúc, tiếp đó liền nổi lên cơn tam bành.

Những tên khốn kiếp này! Tất cả các người đều là súc sinh! Các người tưởng tôi là gì? Động một tí là vung tay lên tát tôi?! Tôi làm sao mà cứ bị các người đánh?!

“Con mẹ anh mới là tiện nhân!” Tôi hét lên, tiện tay nhấc chai rượu bên tay lên, lập tức đập lên đầu Nhạc Long.

Chai rượu vỡ ra, các mảnh thủy tinh bắn ra tung tóe, còn có một vệt đỏ tươi….

Tôi nghe thấy Nhạc Long kêu lên, một chân đá văng tôi ra, đứng dậy, chỉnh lại quần áo.

“Tiện nhân! Con mẹ mày dám lấy chai rượu đập tao!” Nhạc Long chỉ vào chửi ầm lên.

Một tay tôi ôm đầu, tay còn lại cầm chai rượu lên đổ vào miệng, chau mày nói: “Đừng kêu lên nữa, tôi đau đầu, còn kêu lên, tôi sẽ đập anh tiếp.”

“Họ Đồng kia! Mày dám cầm chai rượu đập tao, mày đợi đấy cho tao! Hôm nay ông đây không trừng trị mày thì sẽ không mang họ Nhạc!”

Một bóng người lao về phía tôi, tôi giơ chai rượu lên đập xuống.

Haha! Thật sảng khoái! Nếu như người tôi đập là Hạng Chương, thì sẽ càng sảng khoái hơn!

Tôi cười không ngừng, nhìn người đang nằm dưới đất ở trước mặt, mũi xộc lên mùi vị của rượu hòa với mùi máu tươi…..

“Người đâu! Mau đến đây!”

Không biết là ai đang kêu lên, tôi cúi đầu xuống nhìn, hình như là Nhạc Long đang ôm đầu nằm ở dưới đất kêu lên.

Tại sao anh ta lại nằm ở dưới đất nhỉ?

Không đợi tôi hiểu rõ mọi chuyện, vài người lao vào.

“Bắt lấy cô ta, bắt trói cô ta lại cho tôi! Mau đưa tôi đến bệnh viện, gọi điện thoại cho Cố Thanh Thiên, con mẹ nó đánh tôi thành như thế này, anh ta nhất định phải bồi thường cho tôi.”

“Các người…. làm gì vậy?” Tôi không hiểu gì nhìn hai người đang bắt lấy tôi.

Không ai để ý đến tôi, cánh tay tôi bị trói ra sau, sau đó tôi liền bị trói dẫn ra ngoài.

Trước mặt là một chiếc xe, thế nhưng bọn họ không cho tôi ngồi, mà vứt tôi vào trong cốp, tôi gào lên chửi rủa, nhổ nước bọt, kết quả liền bị bịt miệng lại, vẫn vứt tôi vào cốp.

Mở to mắt ra nhìn cốp xe bị đóng lại, trước mắt tôi đen như mực, tôi cũng mệt rồi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này, cảm giác giống như là đã ngủ một thế kỉ rất dài, tôi đã rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy, đến khi tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thanh Thiên, tôi còn tưởng mình đang mơ.

Tại sao lại mơ thấy anh ta?

Tôi chau mày, dơ tay ra sờ vào gương mặt đang kề bên này.

Anh ta nhắm mắt, lông mi dài, không giống dáng vẻ trong giấc mơ.

Trong những giấc mơ bình thường, anh ta thường hôn tôi cắn tôi, làm gì có bộ dạng hiền lành thế này, giấc mơ hôm nay, thật kì lạ quá.

Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra, trong chớp mắt tôi có cảm giác như đang rơi vào khoảng không tăm tối sâu thẳm, cái khoảng mênh mông sâu thẳm đó, khiến tôi hiện ra vô cùng nhỏ bé.

Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn dáng vẻ nhỏ bé của mình trong khoảng không tăm tối đó, mãi đến khi Cố Thanh Thiên kéo tay tôi, nghiêng người hôn lên môi tôi.

Là hương thơm cỏ tươi quen thuộc, khơi gợi lại kí ức của tôi, khiến cho tế bào toàn thân tôi đều động đậy không yên.

Tôi biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, trong giấc mơ, tôi đều biết hết, anh ấy sẽ mang đến cho tôi những hoan lạc mà Hạng Chương không thể cho tôi, anh ấy sẽ dẫn tôi đến thiên đường xa xăm……..

Hạng Chương….

Những thứ anh không thể cho tôi, Cố Thanh Thiên đều có thể!

Tôi mãnh liệt hôn trả lại anh ta, không thể nhịn được kéo quần áo của anh ta ra.

Nếu như đây là giấc mơ, hãy để tôi trở nên kịch liệt thêm chút nữa ở trong giấc mơ này, tại sao tôi phải đè nén bản thân! Bây giờ không còn lí do gì có thể làm tôi đè nén bản thân nữa!

Tôi mạnh mẽ đẩy Cố Thanh Thiên xuống dưới, vén chăn ra nằm lên người anh ta, hôn ngấu nghiến lên môi anh ta, kéo anh ta rồi mới hôn lên cánh môi, dây dưa qua lại với lưỡi của anh ta, đợi sau khi tôi lột hết quần áo của anh ta ra, tôi mới buông ra khỏi miệng anh ta, hôn dọc xuống dưới, ngậm chặt lấy núm vú của anh, nhẹ liếm láp cắn xé….

Người dưới thân cứng ngắc giống như tượng đá vậy, tôi dứt khoát dơ tay ra thăm dò chỗ bên dưới, giữ chặt lấy cậu bé đang run lên của anh ta, cuối cùng cũng nghe được tiếng gào nhẹ khó chịu phát ra từ anh ta.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta cười hì hì, thẳng người lên, muốn ngồi lên đó.

Thế nhưng…..

Tôi không thể! Vô cùng thất bại!

Dù sao cùng chỉ là mơ, tôi cũng không sợ mất mặt, tôi giữ lấy anh ta ngồi lên đùi anh ta thở nhẹ thống khổ kêu lên: “Cố Thanh Thiên, tôi không thể, giúp tôi…”

“Cô thật là…..”

Tôi nghe rõ tiếng chửi rủa khe khẽ của anh ta, sau đó là một trận rung chuyển trời đất, tôi và anh ta liền đổi vị trí cho nhau.

Anh ta ấy trực tiếp đâm vào, tôi đau đớn kêu lên, run rẩy giữ lấy cánh tay anh ta: “Đừng…. đau quá…”

“Cố chịu, một lát nữa sẽ không còn đau nữa.” Anh ta khàn giọng nói, lại hôn ngấu nghiến lên môi tôi, chặn tiếng kêu của tôi lại.

Anh ta không hề gạt tôi, quả nhiên không lâu sau liền không đau nữa rồi, không nhịn được quấn lên người anh ta, ưm ưm kêu to lên, nhưng cái anh ta đáp trả tôi, lại là sự va đập vô cùng to lớn.

Tôi giữ lấy anh ta vừa khóc vừa kêu, anh ta giống như một con dã thú đói khát vậy, muốn xé vụn tôi ra rồi nuốt vào.

Một đường ánh sáng trắng khiến trước mắt tôi trở thành một mảng mênh mông, tôi run rẩy ôm chặt lấy anh ta, gắt gao ôm lấy, thống khổ kêu lên.

“Đáng chết, đừng quấn chặt như thế!” Anh ta ấn tôi xuống tức giận nói.

Tôi không biết anh ta đang nói cái gì, tôi chỉ biết tôi hình như lại nhìn thấy thiên đường trắng xóa đó, ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại, lại biến thành địa ngục tăm tối……

………..

Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi ôm chặt đầu đau đớn kêu lên, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác giống như có người đang cầm cái cưa cưa não tôi ra vậy, đau đớn muốn chết.

Không ….. không chỉ có đầu, mà toàn thân đều đau, giống như xương cốt đều vụn ra thành từng mảnh vậy, không thể cựa quậy.

“A….” Tôi vô thức rên lên, mệt mỏi cử động toàn thân nhưng hai chân giống như tê liệt rồi vậy, sau đó tôi nhận ra có gì đó không đúng, lập tức mở mắt ra.

Trời ơi!

Vì sao Cố Thanh Thiên lại nằm ở bên cạnh tôi?

Anh ta…

Cái nơi khiến người ta nhục nhã, có cái gì đó đang động đậy, lập tức lấp đầy tôi, tôi vội vàng phát hiện ra, anh ta lại đang ở trong tôi, mà chân của tôi vì sao lại mất cảm giác? Là vì vẫn đang dùng tư thế kì dị phủ lên người anh ta.

“A-----”

Tôi thét lên, bỗng nhiên dùng lực đẩy Cố Thanh Thiên dường như đang chìm sâu trong giấc ngủ ra, nơi đang tiếp xúc với nhau đột nhiên bị tách ra, tôi không chịu được mặt đỏ tía tai khẽ kêu lên.

Trống rỗng, chắc là dùng để hình dung cảm giác sau khi rút ra.

Cảm giác này rất lạ lẫm, lạ lẫm đến nỗi khiến tôi hoang mang, giây phút nhìn thấy Cố Thanh Thiên mở mắt ra đó, tôi không nhịn được mà đạp một chân vào bụng anh ta, đạp anh ta xuống giường.

Một tiếng “ầm”, là tiếng động khi Cố Thấn Thánh ngã xuống đất, ngay sau đó, liền vang lên tiếng chửi rủa, sau đó tôi mở mắt ra nhìn Cố Thanh Thiên từ dưới đất bò dậy, lao lên giường lần nữa….

Ách…. Lao đến người tôi.

“Đồng Khanh Khang, cô vừa tỉnh dậy liền phát điên à?” Anh ta đè tôi, bộ dạng vô cùng phẫn nộ.

Da thịt và da thịt dính chặt vào nhau khiến tôi vừa hoang mang vừa sợ hãi, tôi vội vàng dơ tay đẩy anh ta: “Cố tổng, anh đứng dậy trước đi, có gì từ từ nói được không?”

“Làm xong rồi nói!” Anh ta cắn răng nói.

Tôi thừ ra một lúc, ngay sau đó liền hiểu ý của anh ta, vì tay anh ta đang mò xuống dưới, đang thử tiến vào lần nữa.

“Cố tổng Cố tổng Cố tổng!” Tôi vội vã hét lên, “Đừng như vậy, chúng ta….. chúng ta…a-----”

Tôi lập tức cong người lên, không thể nói ra được đây là tiếng ngâm nga của việc được thỏa mãn hay là của việc buồn phiền hối hận, âm thanh phát ra từ khoang mũi, vừa lâu dài mà lại vừa nũng nịu…..

Âm thanh đó lại phát ra từ tôi, mặt tôi lập tức giống như là đang bốc cháy vậy, mà đốm lửa đó, cùng với đốm lửa mà Cố Thanh Thiên đốt lên rất nhanh tập trung lại với nhau, đốt cháy gần hết cơ thể tôi….

Rất nhanh, kết thúc rồi, tôi và Cố Thanh Thiên ôm lấy nhau thở phì phò, mãi đến khi hơi thở bình ổn trở lại, anh ta mới buông tôi ra, nằm ngổn ngang ở một bên.

Tôi nhìn trần nhà, vừa thở hổn hển, vừa nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi nhớ tôi đi uống rượu, sao vừa mở mắt ra liền nằm ở trong phòng trong khách sạn của Cố Thanh Thiên, lại còn cùng anh ta lăn lộn?

Từng đoạn ngắn hỗn loạn trong đầu khiến tôi không thể tìm ra được đầu mối của sự việc, tôi bình tĩnh lại, dơ tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào anh ta: “Cố tổng….”

“Không muốn bị tôi hành hạ đến chết, thì cô đừng chạm vào tôi!” Cố Thanh Thiên giống như xù lông lên vậy lạnh lùng nói với tôi.

Tôi vội vàng thu tay lại, ngửa đầu nhìn anh ta.

“Cố tổng, sao tôi lại ở đây?”

“Cô không nhớ gì sao?” Cố Thanh Thiên liếc tôi một cái, tôi lại bày ra bộ mặt mù tịt với anh ta.

Tôi nghe thấy tiếng thấy lời lý sự của anh ta, đang bối rối sao, liền nghe thấy anh ta mở miệng nói: “Tối hôm qua cô uống say.”

“Há, hình như há….” Tôi xoa xoa huyệt thái dương, có hơi mệt mỏi nói.

Mẩu kí ức cuối cùng của tôi, là có một người nói muốn mời tôi đi uống rượu, đó là Cố Thanh Thiên sao?

“Cho dù tôi uống say rồi, anh cũng không thể đưa tôi đến đây, đúng là lợi dụng lúc người ta găp khó khăn!” Tôi chau mày nói.

Cố Thanh Thiên haha cười lạnh nhạt: “Tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

“Đúng vậy!” Tôi nhìn anh ta khiển trách, nếu như đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì có thể là cái gì? Nhân lúc tôi uống say liền ngủ với tôi, thật là vô liêm sỉ, trước đây rõ ràng đã nói rồi, tôi và anh sẽ không thể có loại quan hệ này!

Có lẽ đã hiểu ý của tôi, Cố Thanh Thiên đột nhiên nhíu mày nói: “Đồng Kha Kha, tôi thực sự không có hứng thú với một con sâu rượu như cô, rõ ràng là cô đè tôi ra, tôi mới là người bị hại đó hiểu chưa?”

“Anh nói láo!” Tôi trừng mắt nói với anh ta.

Vừa dứt câu, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh gì đó, tôi lập tức nhớ lại giấc mộng xuân trắng trợn đêm qua.