Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 116: Tôi muốn có con




Trong lúc hốt hoảng không hiểu chuyện gì, giọng nói của Trình Gia Tiên lại vang lên.

“Hạng Chương, anh nói thật với em đi, anh thật sự không có động vào cô ấy nữa chứ?”

“Thật, anh thề, anh không động vào cô ta tí nào!”

“Cho dù cô ấy có mặc nội y gợi cảm đến mê hoặc anh, anh cũng không động vào cô ấy?” Trình Gia Tiên lại ép hỏi.

Tôi lạnh run bần bật, nghĩ đến cô ta cùng tôi đi dạo cửa hàng nội y, còn cười trong veo mua nội y cho tôi, nhớ đến cô ấy tức giận thế nào sau khi biết Hạng Chương làm sai, nhớ đến cô ta còn dạy tôi phải làm thế nào để dụ dỗ đàn ông.

Cô ta dạy tôi nhiều như vậy, là vì tôi, hay là vì để thử Hạng Chương?

Hạng Chương cười nhẹ một tiếng: “Anh có động chạm đến cô ấy hay không không phải em biết rõ lắm sao? Cô ấy có chuyện gì không phải đều nói với em à?”

“Hạng Chương…” Giọng nói của Trình Gia Tiên mềm lại, “Chuyện đứa bé trước đây em đã tha thứ cho anh rồi, sau này, anh muốn có con, em có thể đẻ cho anh, anh không phải rất muốn có con trai sao? Chúng ta sinh con trai có được không?”

“Loẹt xoẹt” hình như là tiếng cởi quần áo, còn cả tiếng Hạng Chương ham muốn nhưng cứ giả vờ từ chối “Gia Tiên, đừng như vậy…”

“Hạng Chương à, em muốn sinh con trai cho anh…”

Tôi không muốn tiếp tục nghe thêm nữa, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

Nghĩ đến hai con người đó trong nhà, nghĩ đến những lời họ nói, chuyện họ làm, tôi chạy như ma đuổi, cũng không biết chạy được bao xa, chạy đến không thở nổi mới dừng lại, run rẩy cầm điện thoại lên.

Cố Thanh Thiên!

Cố Thanh Thiên!

Trong lòng tôi chỉ có thể nghĩ ra một người, đó là Cố Thanh Thiên.

“Alo.” Khi giọng nói của anh ta vang lên, tôi lập tức nắm chặt lấy điện thoại, giống như làm như vậy thì có thể nắm chặt được anh ta vậy: “Anh đi chưa? Anh đang ở đâu?”

“Vẫn đang ở khách sạn, sao vậy?”

“Đợi tôi!”

Tôi vội vàng buông nốt câu cuối cùng, cúp máy rồi đi nhanh đến khách sạn, chạy nhanh đến nỗi sắp đứt hơi mới nhớ ra bắt taxi.

Rất nhanh đã đến được khách sạn, điên cuồng nhấn chuông cửa nhà Cố Thanh Thiên.

Cái khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi giống như quả bom lao vào, ép sát người Cố Thanh Thiên vào tường.

“Đồng Kha Kha, cô điên à?” Anh ta bị tôi dọa cho giật mình, chau mày.

Tôi run rẩy sờ lên khuôn mặt của anh ta, mặc kệ anh ta đẩy ra, điên cuồng hôn anh ta.

Đúng, anh nói đúng, tôi điên rồi!

Tôi muốn cùng anh ta sinh con! Tôi muốn làm cái việc để có thể sinh con!

Trình Gia Tiên không phải muốn đẻ con trai cho Hạng Chương sao? Vậy tôi sẽ đẻ con trai cho Cố Thanh Thiên!

“Đồng Kha Kha!”

Cố Thanh Thiên dùng sức đẩy tôi ra, thở mạnh nhìn tôi: “Đừng gây chuyện nữa, tôi còn phải đi đến sân bay cho kịp máy bay.”

“Tôi không có đùa!” Tôi giận dỗi nói, “Tôi muốn làm chuyện đó ngay bây giờ với anh!”

Vừa nói tôi vừa kéo quần áo anh ta ra, Cố Thanh Thiên lúng ta lúng túng giữ tay tôi lại: “Cô sao vậy? Thèm khát thế à?”

“Đúng! Tôi thèm khát thế đấy!” tay tôi không cử động được, liền bất chấp kiễng chân lên hôn vào môi anh ta.

“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên vội vàng giữ vai tôi lại lớn tiếng quát, “Cô có thôi đi không, đừng đùa nữa, khoảng hai tiếng nữa máy bay cất cánh rồi!”

Tôi vừa thở, vừa nhìn chằm chằm vào anh ta, thấy anh ta cũng thở mạnh như mình.

Tôi đột nhiên nhận ra một chuyện.

Tôi trong mắt Hạng Chương và Trình Gia Tiên không chịu nổi, mà là có động vào tôi hay không thôi, lại có thể dễ dàng khêu gợi cảm xúc của Cố Thanh Thiên.

Thầm nghiến răng, đột nhiên giơ tay ôm lấy phía sau mà anh ta không đề phòng, lúc anh ta kinh ngạc thở ra một tiếng, khàn giọng nói: “Một tiếng đi đến sân bay là đủ rồi, chúng ta vẫn còn thời gian một tiếng đồng hồ…”

Tôi nghe thấy giọng lạnh lùng hít một hơi của Cố Thanh Thiên, tôi trông thấy đôi mắt vốn lạnh lùng của anh ấy dần dần nổi lên những tia máu, dường như trong phút chốc, anh ta đã hóa thân thành sói vậy.

“Đồng Kha Kha, cô đúng thật là…”

“Đê tiện, tôi biết, tôi đê tiện.” Tôi ngắt lời anh ta, kiễng chân ôm lấy cổ anh ta, chặn cái miệng vẫn còn đang nói huyên thuyên của anh ta lại, “Cố tổng, tôi đã đê tiện xin anh cần tôi đến vậy, vậy anh rốt cuộc có muốn hay không?”

Quần áo đã kéo hết ra, Cố Thanh Thiên quăng tôi xuống giường, mạnh mẽ đè lên, tôi ngoan ngoãn ôm lấy anh ta, mơi anh ta, mặc dù lúc anh ta nhét vào có chút đau, tôi cũng cố gắng chịu.

“Không sai, cô đúng là đê tiện, cô xem cái điệu bộ đê tiện sốt ruột không thể nhẫn nại của cô hiện tại xem!” Cố Thanh Thiên vừa mắng tôi vừa dùng sức nhét vào tôi ép vào tôi, tôi ôm lấy cổ anh ta không ngừng rên “hự hự”.

Anh ta đột nhiên dừng lại, tôi không hiểu nên nhìn anh ta, thấy gân xanh nổi trên trán anh ta, từng hạt mồ hôi to chảy xuống hai má, rơi vào người tôi.

Cố tổng? Ợ…”

Tôi đột nhiên uốn người dậy, nói nhỏ.

Anh ta dừng lại, chính là để trêu đùa tôi sao?

Tôi sắp không chịu được nữa! Tôi thà chịu đau, tỉnh dậy khiến anh ta muốn tôi, cũng không muốn mất đi sự kìm chế đối với bản thân mình.

“Cố tổng, đừng…Anh tiếp tục…” Tôi từng hồi từng hồi mơi anh ta, “Thời gian…của anh…”

“Vẫn còn kịp.” Giọng anh ấy khàn khàn như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó, hai tay không ngừng sờ khắp cơ thể tôi.

Anh ta quen thuộc cơ thể tôi còn hơn cả tôi, khi anh ta cắn vào tai tôi, lúc ngón tay anh ta đùa giỡn đầu ti tôi, tôi run nhẹ lên kêu nhỏ.

“Đúng, chính là thế này, đây mới đúng là anh!”

Cố Thanh Thiên đột nhiên ngồi dậy kéo tôi dậy, dúi tôi đứng trước bàn trang điểm của khách sạn, ép tôi nhìn chân dung mình trong gương.

“Xem xem bản thân cô ti tiện thế nào, nghe xem giọng nói của cô dụ dỗ người khác thế nào, Đồng Kha Kha, cố mà nhận ra bản thân mình đi!”

Tôi nhìn anh ta trong gương, cảm giác rằng anh ta lại chiếm giữ lấy tôi.

Anh ta ấn lưng tôi xuống, anh dũng giống như đại tướng quân cưỡi ngựa phi như bay vậy, còn tôi, chính là người hầu thấp hèn nhất dưới chân anh.

Không sao hết, tất cả đều không sao!

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương của mình, bên tai là âm thanh không ngừng rên lên của mình, mỗi lúc anh ta chạm vào một chỗ nào đó, tôi đột nhiên run lên, rên lên.

“Vào chưa?” Anh ta tìm đúng chỗ hỏi.

Tôi co giật đến độ không nói được lời nào, trước mắt là một màu trắng mênh mông, cơ thể dường như đã rơi xuống vách núi, tôi không thể không tóm lấy anh ta hét lớn cứu mạng.

Không gian hỗn độn, tất cả đều đã kết thúc, toàn thân không còn chút sức lực bị Cố Thanh Thiên vứt lên giường, mơ hồ nhìn anh ta đang đứng cạnh giường.

“Thỏa mãn chưa?” Anh ta nhặt quần áo lên vừa mặc vừa nói.

Rèm cửa không kéo ra, ánh nắng buổi chiều rọi vào người anh ta, như mạ lên người anh một lớp quầng sáng, thân hình anh ta cao to đều đặn, hai bờ vai nở rộng, sẽ khiến người ta có cảm giác muốn dựa dẫm, không biết tại sao, tôi giống như trúng phép vậy, nói líu nhíu một câu: “Sẽ có con…”

Cố Thanh Thiên đang mặc quần áo sững lại, tôi đột ngột tỉnh dậy, vội vàng ngồi dậy: “Không phải… tôi nói là, sẽ không có con đâu…” . truyện tiên hiệp hay

“Con sao?”

Cố Thanh Thiên đột nhiên đi lại, cầm cằm tôi lắc qua lắc lắc lại, giễu cợt nói: “Cô không uống thuốc tránh thai cấp tốc à?”

Tôi vô thức lắc đầu, nhìn anh ta chau mày lại vội vàng: “Lát nữa tôi sẽ đến quầy thuốc mua thuốc uống.”

“Vậy trước đây…”

“Trước đây không có chuyện gì! Tôi tính ngày rồi!” Tôi lại vội vàng đáp.

Bàn tay cầm lấy cắm tôi đột nhiên mạnh hơn, tôi đau quá hét lên: “Cố tổng, tôi thật sự sẽ uống thuốc mà.”

“Đồng Kha Kha, cô tốt nhất biết điều một chút, cô không xứng sinh đứa con của tôi biết không? Nếu như để tôi biết cô mang thai đứa con của tôi, tôi sẽ tự tay đánh chết nó!”

Ánh mắt Cố Thanh Thiên lạnh lùng, giọng nói giống như ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục, tôi run lên, toàn thân lạnh toát.

“Tôi hiểu! Tôi hiểu!” Tôi nhìn anh ta vội vàng đáp, “Cố tổng, anh quên rồi à, tôi có con, một đứa thôi tôi đã không nuôi nổi rồi, làm sao mà lại muốn có thêm được đứa nữa? tôi không thể thêm được!”

Tôi giống như đang bảo đảm vậy, không hề né tránh ánh mắt của anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên buông tay ra, quay người nói: “Tôi thật sự điên rồi, tại sao lại muốn một người có chồng như cô chứ, lại còn làm tình cùng một người phụ nữ có con!Thật sự điên rồi!”

Nói xong, anh ta kéo theo hành lí sải bước rời đi, đạp phịch cánh cửa ra.

Tôi toàn thân không chút sức lục ngồi bệt trên giường, thở hổn hển.

Cố Thanh Thiên lúc nãy thật đáng sợ! Nếu như anh ta biết tôi thật sự mang thai con của anh ta, nhất định sẽ tự tay giết chết tôi.

Run rẩy một lúc, tôi giơ tay sờ bụng, lắc lắc đầu.

Đâu thể dễ dàng mang thai được chứ? Anh ta lại về Phùng Thị rồi, bước tiếp theo nên làm gì đây? Lẽ nào tôi phải đuổi đến Phùng Thị để ngủ cùng anh ta, đến khi có con mới thôi?

Thở dài một cái, tôi đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo rồi rời đi.

Trên đường về, mới phát hiện trong điện thoại có vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Gia Tiên gọi đến.

Tôi đã từng cho rằng cô ta là bạn tốt nhất của tôi!

Trong lòng đau đến nỗi như vỡ vụn ra, tôi nhét điện thoại vào trong túi.

Góc phố có một quảng trường nhỏ, tôi vào trong tìm một cái ghế dài ngồi xuống, đợi mãi đến khi trời nhá nhem tối mới trở về.

Tôi không biết lúc buổi trưa hai bọn họ có phát hiện ra tôi hay không, thế nhưng tôi chắc chắn rằng, đứng trước mặt Hạ Khải Quyền, Hạng Chương nhất định sẽ không nói gì.

Thật nực cười, tình yêu đồng tình? Sẽ không động vào phụ nữ? Vậy thì con gái tôi được sinh ra như thế nào? Trên đời này có thể lừa được phụ nữ nhất cũng có thể lừa được đàn ông nhất thật sư không ai vượt qua được Hạng Chương!

Đồng Kha Kha tôi đây cả đời này cũng không sống uổng, có thể nhận ra loại cặn bã này!

Tôi mượn cớ sinh sự nhìn anh ta, cười khẩy.

Tôi muốn biết, nếu như tôi chất vấn anh ta trước mặt Hạ Khải Quyền thì hậu quả sẽ như thế nào.

“Đồng Kha Kha!” Trong mắt Hạng Chương ẩn chứa một chút chột dạ, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Ha ha…

Tôi nhìn Hạ Khải Quyền: “Anh đoán xem anh ta sẽ nói chuyện gì với tôi?”

Hạ Khải Quyền quả nhiên lập tức nhìn sang Hạng Chương: “Chương à, anh muốn nòi gì với cô ta? Có lời nào mà không thể nói trước mặt em vậy?”

Hạng Chương quả nhiên nhụt chí, lắc đầu cười: “Không có gì, anh muốn nói cô ta cả ngày sáng đi tối về ở bên ngoài lêu lổng không tốt, vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng sức khỏe nhiều hơn, anh định tháng sau đưa cô ta đi kiểm tra qua, tranh thủ để sớm có thai.”

Hạ Khải Quyền nghi ngờ nhìn anh ta, rồi lại nhìn tôi: “Cô đồng ý rồi?”

“Tôi đồng ý rồi?” Tôi nói giọng giễu cợt, buông tay bước về phòng khóa cửa lại.

Lúc nửa đêm, tôi ngủ không yên giấc mở mắt ra, bị bóng đen trước mặt dọa cho giật mình, định mở miệng lên hét, thì người đó đã dùng tay bịt miệng tôi lại: “Là tôi.”

Tôi giật mình run bần bật, lườm Hạng Chương đang ở trước mặt.

“Cô đừng lên tiếng, tôi sẽ thả cô ra.” Anh ta hạ giọng nói.

Tôi run rẩy gật đầu, Hạng Chương từ từ thả tay ra, đến lúc cảm giác được tự do, tôi bất cấp hét to: “A……….a……….”

“Con tiện nhân!” Hạng Chương giáng một bạt tai vào mặt tôi, căm hận nói nhỏ “Cô dám lừa tôi!”

Rất đáng tiếc là, anh ta tức giận thì cũng đã muộn rồi, tiếng hét của tôi, đã thành công gọi Hạ Khải Quyền tỉnh dậy rồi.

Bên ngoài vọng mìnhi tiếng hét nghi hoặc của Hạ Khải Quyền: “Hạng Chương? Hạng Chương anh có ở đấy không? Đồng Kha Kha…”

Lúc Hạng Chương vẫn chưa phản ứng kịp, tôi đắc ý cười, mở miệng hét to: “Cứu mạng với……cưỡng hiếp….”