Tôi biết rõ Cố Thanh Thiên không ở trong phòng lại không dám nói, chỉ có thể gật đầu giả bộ không biết gì: "Vậy làm phiền cô. Quý Vân, cảm ơn cô..."
"Xì! Ai cần cô cảm ơn!" Quý Vân hừ giọng tức giận, dẫn đầu đi lên trước, "Đi theo tôi."
Tôi cúi đầu theo vào khách sạn, cô ta đứng trong đại sảnh gọi điện thoại cho Cố Thanh Thiên, nói vài câu rồi cúp máy, sau đó buông tiếng thở dài: "Chờ một lát đi, Cố tổng đang trên đường về."
Tôi gật gật đầu, thành thật đứng bên cạnh.
Lúc đang đợi, Quý Vân đột nhiên gọi: "Đồng Kha Kha."
Tôi khó hiểu trả lời, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta thoạt nhìn có chút xấu hổ, rất là miễn cưỡng, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Cái kia... Tuy rằng lúc trước tôi giận quá mới chạy đi tìm Cố tổng, nhưng mà cô cũng coi như trong cái rủi có cái may, được Cố tổng xem trọng săn sóc, chuyện trước kia coi như huề nhau, cô sẽ không trách tôi chứ?"
Tôi sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, nhớ ra cô ta đang nhắc mìnhi chuyện gì.
"Chuyện đã qua rồi mà cô vẫn còn nhớ." Tôi cười khổ.
"Lúc ấy nghe nói cả ngày hôm đó cô bị cấp dưới của Cố tổng mắng đến không ngẩng đầu lên được, khoảng thời gian sau sụt cân người gầy như ma, nên cảm thấy rất có lỗi với cô." Cô ta nhún vai.
Có lẽ là đã rõ ràng với nhau rồi, nên Quý Vân nói chuyện lưu loát hơn, giọng điệu cũng không còn châm chọc khinh thường như trước.
Tôi không nghĩ mìnhi chuyện xảy ra lâu như vậy mà cô ấy vẫn nhắc đến, lại còn cảm thấy có lỗi, thật lòng mà nói, tôi không hề phát hiện ra điểm này, bởi vì bắt đầu từ ngày tỏ thái độ thì Quý Vân chưa từng hòa nhã với tôi.
Nhất thời không biết nên nói gì, tôi trầm mặc, Quý Vân nhấp môi, nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi, thực ra tôi đã sớm muốn nói những lời này, chẳng biết vì sao lại không mở miệng nổi. Giờ cuối cùng cũng nói ra được, cô nghĩ ra sao tôi mặc kệ, hiện tại tôi thấy nhẹ nhõm rồi."
"À... Quý Vân." Tôi cười nhìn cô ta, "Là tôi có lỗi với cô, tôi vẫn tưởng cô còn giận tôi chứ..."
"Lúc ấy đúng là rất giận, sau trông thấy cô xui xẻo như vậy, liền không thấy tức nữa." Quý Vân thẳng thắn nói.
Lời của cô ta khiến tôi nhớ lại lúc ấy khi bị Cố Thanh Thiên uy hiếp, dưới sự giày vò của cả Cố Thanh Thiên cùng Hạng Chương, tôi bỗng gầy hẳn đi, thật ra vốn không phải vì cô ta, cũng không phải vì công việc, đáng tiếc tôi lại không thể nói ra điều này.
Ngay trong lúc tôi đang chìm vào dòng hồi tưởng, Quý Vân đột nhiên hướng về phía sau lưng tôi, cất tiếng gọi: "Cố tổng!”
Tôi run lên, lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu, liền trông thấy Cố Thanh Thiên mặt mày sa sầm đứng cách chúng tôi vài bước.
Quý Vân kéo lấy tôi, bước lên nghênh đón Cố Thanh Thiên: "Cố tổng, Đồng Kha Kha nói có chuyện muốn tìm anh, tôi đưa cô ấy đến..."
Cố Thanh Thiên ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn tôi, hờ hững gật đầu, đi đến thang máy.
Quý Vân vội vàng lôi kéo tôi theo sau, nhỏ giọng nói: "Hình như tâm trạng Cố tổng không được tốt lắm..."
Tôi còn có thể nói cái gì đây? Trong ấn tượng của tôi, Cố Thanh Thiên lúc nào mà chẳng có vẻ mặt như thế này, tôi chưa từng thấy anh ta vui vẻ bao giờ.
Đang lúc nói chuyện, Cố Thanh Thiên đã đi vào thang máy, tôi cùng Quý Vân vội vàng theo vào.
Tôi cúi đầu đứng ở trong góc, nghe thấy giọng Quý Vân có hơi sợ sệt: "Cố tổng, tôi muốn cùng anh bàn chút chuyện liên quan đến công ty thương mại Đà Trường..."
"Quý Vân." Cố Thanh Thiên ngắt lời cô ta, "Giờ tôi không muốn nghe đến chuyện của công ty thương mại Đà Trường! Cô trở về đi. Có việc gì mai đến công ty nói!"
"Hả?" Quý Vân rõ ràng ngẩn người mất một lúc, "Ngày mai... vậy..."
"Cô đi trước đi." Thang máy dừng lại, Cố Thanh Thiên đi ra ngoài, xoay người nhìn Quý Vân nói.
Quý Vân do dự, nhìn Cố Thanh Thiên, lại nhìn tôi: "Vậy Đồng Kha Kha..."
Cố Thanh Thiên đã chẳng thèm quan tâm bước về phòng của mình, tôi cùng Quý Vân hai mặt nhìn nhau trong thang máy.
Tôi căn bản không dám đi tìm Cố Thanh Thiên trước mặt cô ấy.
"Đồng Kha Kha, cô xem..." Khóe miệng Quý Vân co rút.
Tôi vẫn không nhúc nhích, nhìn thang máy đóng cửa, sau đó ấn nút xuống dưới tầng.
"Nếu tâm tình Cố tổng không được tốt, chúng ta đi trước đi vậy." Tôi mỉm cười nói với cô.
"Cũng được, nói không chừng giờ mà đi là bị nghe ăn chửi cũng nên." Quý Vân nhún vai.
Cùng nhau ra khỏi khách sạn, Quý Vân hỏi tôi muốn đi đâu, cô ấy có thể đưa tôi đi, dù sao cũng là xe của công ty, tiền do công ty trả.
Tôi mượn cớ nói muốn đi mua chút đồ cho con, không tiện đường, khéo léo khước từ ý tốt của cô ấy.
"Quý Vân, bên công ty thương mại Đà Trường nếu có tình huống gì, cô nhớ nói tôi một tiếng, được không?" Tôi khẩn cầu nhìn cô.
"Được, nhưng mà nói cho cô cũng uổng công, việc này chỉ riêng Cố tổng mới có thể quyết định." Quý Vân không để bụng.
Tôi cười ngượng, không dám nói cái gì nữa, chỉ bảo mình thẹn với lòng, có cơ hội nhất định phải tìm Cố Thanh Thiên để nói lời cảm ơn.
Sau khi chia tay với Quý Vân, tôi dạo một vòng ở bên ngoài, xác định cô ấy đã rời đi hẳn, mới vội vàng trở về khách sạn.
Lúc Cố Thanh Thiên mở cửa, trên mặt không có một chút kinh ngạc, có lẽ là đã sớm dự đoán được việc tôi sẽ quay lại.
"Cô lại mìnhi làm gì?" Anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôi đóng cửa lại, ngại ngùng đứng ở cửa nhìn anh ta: "Cố tổng..."
"Tôi không cho cô đến đây! Cô một mình đến đã là không được, lại còn đi cùng ngươi trong công ty, cô muốn làm gì?" Cố Thanh Thiên tức giận nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy, vừa nãy ở đại sảnh dưới lầu, sắc mặt của anh ta không được tốt, chẳng phải bởi vì bận rộn cả ngày ở bên ngoài, mà là vì trông thấy tôi đi cùng Quý Vân.
"Tôi... Tôi không muốn làm gì cả." Tôi lắp bắp nói, "Cố tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút..."
"Cô muốn hỏi chuyện của Nhạc Long?" Cố Thanh Thiên hỏi thẳng.
Tôi nuốt nước bọt, gật đầu, nhìn anh ta chằm chằm.
Cố Thanh Thiên nhíu mày: "Quý Vân đã nói gì với cô?"
"Cũng không có gì..." Tôi không biết sao anh ta lại hỏi việc này, không dám bán đứng Quý Vân, chỉ có thể nói mập mờ, "Chỉ bảo anh bảo vệ tôi trước mặt Nhạc tổng..."
"Cố tổng, việc của tôi, đã gây khó dễ cho anh phải không..."
"Có gì mà khó dễ!" Cố Thanh Thiên đột nhiên ngắt lời tôi, "Cũng không phải chuyện gì to tát! Chẳng qua là chuyện mấy tờ đơn giao cho Quý Vân xử lý, cũng coi như giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ hàng năm, sao vậy? Cô ta nói khó xử hả? Cô nói với cô ta, nếu cảm thấy khó xử, tôi có thể thay người khác!"
Tôi hơi giật mình, anh ta đang uy hiếp trắng trợn. Nhưng mà, xác thực là vì tôi mà anh ta...
Tôi nhìn Cố Thanh Thiên, trong lòng thấy có chút ấm áp.
Tuy rằng tính tình của anh ta chẳng ra làm sao, lời nói ra khỏi miệng liền gây sát thương cho người khác, nhưng tôi phải thừa nhận, trong suốt khoảng thời gian này, anh ta là người duy nhất đối tốt với tôi.
Tôi vốn cho là mình bị thế giới này ruồng bỏ rồi, mà không nghĩ mìnhi, anh ta đã giữ lấy tôi.
"Cố tổng..." Tôi thì thào, vươn tay về phía tường tắt đèn, sau đó tiến đến gần Cố Thanh Thiên.
Bóng dáng Cố Thanh Thiên thẳng tắp đứng trước mặt tôi, vẫn không nhúc nhích.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, kiễng chân lên hôn.
"Cố tổng, cảm ơn anh."
Cố Thanh Thiên không nói chuyện, vươn tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi về phía anh ta.
Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, nhẹ nhàng thở dài: "Cố tổng, chuyện của Nhạc tổng, anh không cần khó xử, tôi có thể tự mình giải quyết."
"Cô có thể tự giải quyết? Cô giải quyết như thế nào?" Cố Thanh Thiên cười chế giễu.
"Cho anh ta ta đánh lại là được, nếu anh ta còn không vừa ý, cùng lắm lấy mạng trả." Tôi cắn răng nói.
Dù sao tôi đã thành ra như vậy rồi, chết thì có tính là gì đâu? Mỗi ngày sống chỉ toàn là giày vò, có chết cũng thấy hời.
Mấy trăm vạn, chắc có thể mua được tận mấy cô ấy nhỉ? Phung phí tiền vì tôi, không đáng.
Vòng tay bên eo bỗng nhiên siết chặt, Cố Thanh Thiên một tay nắm lấy cằm của tôi: "Lấy mạng trả? Cô nghĩ ai thèm để ý đến mạng của cô? Thực ra anh ta muốn cái gì, cô đừng nói với tôi là cô không biết."
Tôi đương nhiên biết, Nhạc tổng muốn thân thể của tôi, nhưng thà tôi chết cũng không cho anh ta.
"Đồng Kha Kha, để tôi cho cô biết, nếu cô tự mình giải quyết thì cô sẽ có kết cục gì."
"Trước tiên anh ta sẽ chơi cô một lần, sau đó ném cô cho nhiều người chơi. Cô muốn thử không? Chính là kết cục muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể nằm xuống rồi bị vô số thằng đàn ông hành hạ, hành hạ đến chết mới thôi."
Cố Thanh Thiên giọng điệu lạnh như băng, tôi nghe xong không chịu được sợ run cả người, tay chân lạnh lẽo ôm lấy Cố Thanh Thiên.
"Không, không đáng sợ như vậy chứ..." Tôi lắp bắp, "Bây giờ là xã hội pháp chế, cùng lắm là tôi đi đầu thú, tôi ngồi tù..."
"Ngồi tù?" Cố Thanh Thiên cười nhạo, "Cô cho là cô có cơ hội ngồi tù?"
Có lẽ là phát hiện tôi đang không ngừng run rẩy, anh ta dùng ngón cái vuốt ve môi tôi: "Sao thế? Đã sợ rồi à? Nếu sợ thì ngoan ngoãn một chút! Nhạc Long ở cái Bắc Thành này, chính là người có thể một tay che trời."
Tôi sợ, đương nhiên là sợ, tôi không biết rốt cuộc đã phát điên như thế nào, mà lại rước phải tai họa này, có lẽ... Có lẽ cũng chỉ Cố Thanh Thiên mới không ghét bỏ tôi khi tôi gây phiền toái, chỉ có anh ta mới bảo vệ tôi...
"Được rồi, không cần phải sợ, tôi đã nói chuyện xong xuôi với anh ta rồi, anh ta sẽ không làm gì cô đâu." Cố Thanh Thiên nhẹ nhàng nói bâng quơ rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi bất ngờ đón nhận nụ hôn của anh, chờ đến khi môi anh rời khỏi, mới nhịn không được hỏi: "Cố tổng, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy..." Loại phụ nữ như tôi, loại phụ nữ mà ngay cả Hạng Chương và Trình Giai đều khinh thường, nhưng anh lại che chở cho tôi, bảo vệ tôi, vì sao?
"Tôi đối tốt với cô? Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy..."
"Đồng Kha Kha, cô nợ tôi nhiều lắm, cho nên trước khi trả hết hoàn toàn, cô vẫn là đừng nên nghĩ đến thứ khác nữa, mà nghĩ làm thế nào để lấy lòng tôi đi." Anh ta cười chế giễu nói.
Từ trước đến nay anh ta luôn dùng giọng điệu này để nói với tôi, nhưng mà lần này, tôi lại nghe ra được, chút tình cảm ấm áp được giấu giếm kỹ trong sự châm biếm...
Anh ta cùng Hạng Chương, hoàn toàn là hai cực khác nhau.
Hạng Chương ngày trước, dịu dàng đối tốt với tôi, khiến cho tất cả mọi người hâm mộ, nhưng trên thực tế, trong dịu dàng lại cất giấu ác ý xấu xí. Mà anh ta, trong ác ý cùng châm chọc, lại cất giấu chút ấm áp dịu dàng không ai phát hiện ra được.
Ánh mắt tôi nóng bỏng, kiễng chân chủ động hôn lên môi anh.Tôi nợ anh rất nhiều, tôi không có gì để cho anh ta, nhưng mà nếu anh ta thích cơ thể của tôi, tôi bằng lòng chẳng chút keo kiệt cho anh, mặc anh đòi hỏi.
Độ ấm trong phòng tăng cao rất nhanh, hô hấp của chúng tôi bắt đầu trở nên nặng nề, từng lớp quần áo bị cởi ra, ném xuống đất, thân thể trơn bóng, không hề cố kỵ dính sát vào nhau.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh, nóng đến mức khiến lòng người run rẩy, biết rõ sẽ làm mình bị bỏng, nhưng tôi lại chủ động nghênh đón, dùng sự mềm mại chưa từng có từ trước đến nay bao bọc lấy anh, tôi nghe thấy tiếng anh thở dốc trên đỉnh đầu, cứ như vậy ăn mòn đến tận xương tủy...