Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 181: Nguy hiểm rình rập




Thấy tôi chần chừ, Toàn Hà Đăng buồn cười lắc đầu: "Cô đang nghĩ gì thế? Sợ ngài Cố sẽ tức giận à? Nhưng cô có từng nghĩ, nếu anh ta thật sự có gì đó với cô gái kia thì dù cô có chọc giận anh ta cũng chẳng liên quan gì?"

"Hơn nữa cô chẳng lẽ không tò mò sao?"

Tôi đương nhiên tò mò, tôi muốn biết tới phát điên lên được, nhưng....

Trái tim bỗng quyết định dứt khoát.

Dù có như lời Toàn Hà Đăng nói, nếu Cố Thanh Thiên và Ôn Nhã Gia thật sự có gì đó thì tôi cũng bất lực không có cách nào ngăn cản, có tìm hiểu hay không, có biết hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Giờ tôi chỉ cần chờ đợi lời xác nhận từ anh, thế thì cứ ngồi yên mà chờ thôi.

Tôi nhìn Toàn Hà Đăng cười lớn: "Không cần đâu, không cần điều tra nữa, dù sao lúc nữa anh ấy quay lại cũng sẽ biết thôi, tôi chờ được rồi."

"Như vậy cô bị động lắm." Toàn Hà Đăng nhíu mày, "Biết trước một phút cô sẽ có thêm một phút suy nghĩ."

"Được rồi, tôi hiểu con người Cố Thanh Thiên, anh có nghĩ ra nhiều cách đi nữa thì cũng vô dụng với anh ấy, anh ấy thích gì làm đó thôi, anh Toàn, tôi về trước đây."

Sau khi tạm biệt Toàn Hà Đăng, tôi trở về nhà, đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống nhìn vào bóng mình trong gương, trong lòng thản nhiên không một gợn sóng.

Ngay cả tôi vừa nhìn còn thấy thích Ôn Nhã Gia, nghĩ chắc sẽ không ai ngoại lệ, Cố Thanh Thiên chắc chắn cũng thích cô ấy, tôi ôm mặt học kiểu cười của Ôn Nhã Gia nhưng lại thấy rất khó coi.

Có lẽ ngoài việc sinh cho Cố Thanh Thiên hai đứa con thì tôi không còn gì có thể sánh bằng Ôn Nhã Gia nữa, thế thì tôi còn cưỡng cầu gì?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Cố Thanh Thiên đã trở về, nghe thấy tiếng cửa mở, tôi quay lại liền thấy anh đang ôm Niếp Niếp bước vào, khóe miệng hơi kéo lên khiến cả khuôn mặt anh trở nên dịu dàng. . Đam Mỹ Hài

"Mẹ!" Niếp Niếp vừa nhìn thấy tôi liền hét lên.

Tôi vội vàng đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Cố Thanh Thiên: "Em trốn vào góc này làm gì? Sao không xuống dưới trông con?"

Không ngờ anh vẫn chưa biết!

Tôi ôm lấy Niếp Niếp hôn con bé một cái rồi mới cười đáp: "Hôm nay anh về sớm thế?"

"Mẹ anh bắt anh về sớm, em biết bà ấy lại muốn làm gì không?" Cố Thanh Thiên hỏi.

"Không có gì, nhà có khách thôi." Tôi không dám nhìn anh, chỉ ôm Niếp Niếp tới phòng đồ chơi của bé, "Đó là một cô gái tên Ôn Nhã Gia, nghe bảo là con gái nuôi của bác, bác nói để cô ấy ở đây mấy ngày."

Sau lưng dường như có tiếng động gì đó, tôi chỉ xem như không thấy, sau khi nói xong quay người lại mới phát hiện không còn ai nữa.

Tay bất giác nắm chặt, Niếp Niếp bị đau la lên: "Đau! Mẹ ơi! Đau!"

Tôi giật mình vội thả lỏng tay, trên cánh tay trắng mềm của Niếp Niếp xuất hiện một vết đỏ.

Cố kiềm chế nỗi đau như xé trong lòng, tôi thổi thổi cho con bé, "Thổi thổi nè, không đau, là mẹ không tốt, mẹ làm đau Niếp Niếp rồi, mẹ xin lỗi Niếp Niếp nha, được không nào?"

"Kêu xong hết rồi, không đau nữa." Niếp Niếp cười khúc khích nói.

Tôi rất hy vọng tôi có thể đơn giản như con bé, khi đau đớn chỉ cần hét lên, thổi vài cái là hết đau."

"Niếp Niếp, con ngồi đây chơi đồ chơi ngoan nhé? Mẹ đi đón em về." Tôi dịu dàng nói.

"Dạ, Niếp Niếp chờ em về chơi chung." Niếp Niếp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười với tôi.

Tôi hôn lên trán con bé rồi đi ra ngoài, vừa đi tới cầu thang liền nhìn thấy Cố Thanh Thiên nhảy hai ba bậc thang chạy lên: "Cô ấy đâu?"

"Cái gì?" Tôi kiềm chế nỗi đau trong lòng mỉm cười với anh.

"Ôn Nhã Gia! Em nói là cô ấy tới phải không? Sao anh không thấy?" Cố Thanh Thiên thở gấp nói, đại khái vì chạy lên xuống lầu quá nhanh nên mới thở hồng hộc như vậy.

Tôi vẫn giữ nụ cười, chỉ tay về phía phòng Ôn Nhã Gia, "Bác cho cô ấy ở phía bên đó, nãy còn đang sắp xếp lại đồ đạc, giờ có lẽ đã nghỉ ngơi rồi."

Cố Thanh Thiên lập tức chạy sang đó, tôi đứng ngay cầu thang dõi theo bóng anh, nhìn anh bước đến trước phòng của Ôn Nhã Gia, giơ tay lên rồi khựng lại mấy phút, sau đó lại hạ tay xuống.

"Sao thế?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

"Không nghe tiếng động gì bên trong, có lẽ đã nghỉ ngơi rồi, anh không muốn làm phiền cô ấy." Cố Thanh Thiên thản nhiên đáp, nhưng tôi lại bắt được một tia hoảng loạn trong ánh mắt anh.

Anh sợ! Không, không phải sợ, mà là yêu nhiều lo nhiều...

Bốn chữ này càng khiến tôi đau đớn, nhưng tôi lại phải cố gắng mỉm cười, mỉm cười như từ trước tới giờ.

"Thế à? Thế anh đợi đi, tới bữa tối cô ấy sẽ xuống thôi." Tôi nhẹ giọng nói, "Vậy em xuống trước bế bé Trạch Khôn lên, Niếp Niếp muốn chơi với em trai."

"Ừ, em đi đi." Cố Thanh Thiên như mất hồn xua tay bảo tôi.

Tôi không biết đã xuống lầu thế nào, chỉ cảm giác chân như bước trong vũng lầy, mãi tới khi nhìn thấy Trạch Khôn đầu tôi mới tỉnh táo lại một chút.

Cố Hồng Minh mỏi mệt ngồi trên ghế sô pha, từ lúc ông ấy xuất viện về tới nay thường hay bị mệt, nhưng Trạch Khôn vẫn đang quậy phá bên cạnh ông ấy, tôi vội chạy tới ôm bé lên xin lỗi: "Bác Cố, Trạch Khôn nghịch quá làm phiền bác rồi."

"Cháu tôi muốn nghịch thế nào thì nghịch." Cố Hồng Minh nhắm mắt nói.

Ông ấy luôn nói chuyện như thế, tôi cũng đã quen từ lâu.

"Thế cháu mang Trạch Khôn lên lầu, bác nghỉ sớm đi ạ." Tôi chào ông ấy rồi ôm bé đi.

Lúc lên lầu tôi mới phát hiện Cố Thanh Thiên vẫn đang đứng ở hành lang, tuy nhìn như bình tĩnh nhưng tôi nghĩ tâm trạng anh ấy bây giờ có lẽ đang rối bời, từ cách anh đi qua đi lại trên hành lang là có thể thấy được.

"Cố Thanh Thiên, anh cứ về phòng nghỉ trước đi, em nghĩ cô Ôn phải một lúc nữa mới dậy." Tôi nhẹ giọng nói.

Cố Thanh Thiên gật đầu, ôm lấy Trạch Khôn rồi cùng tôi bước vào phòng.

Niếp Niếp nhìn thấy tôi đón Trạch Khôn tới liền mừng rỡ chạy lại, Trạch Khôn cũng vui vẻ mắt sáng rỡ ôm lấy cánh tay chị gái, hai đứa bé chập chững đi tới đống đồ chơi của chúng.

Lúc này Cố Thanh Thiên đột nhiên thở dài: "Hai đứa đều biết đi rồi, vốn dĩ không cảm thấy gì, giờ nhìn chúng lại thấy thời gian sao trôi nhanh quá, Đồng Kha Kha, chúng ta quen biết cũng hơn hai năm rồi phải không?"

Lòng tôi chùng xuống, gật nhẹ đầu đáp: "Ừ..."

"Thật không ngờ anh lại có thể sống chung với người như em suốt hai năm," Cố Thanh Thiên nỉ non.

"Đúng thế, không ngờ được." Lòng tôi thắt lại, chậm rãi nói, "Nói tới em cũng rất lâu rồi không về nhà, em muốn đưa hai đứa về thăm bố mẹ, bố mẹ em còn chưa thấy Trạch Khôn."

"Em muốn về nhà?" Cố Thanh Thiên ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, "Em cũng là người có nhà, đương nhiên muốn về rồi, đúng rồi, em trai em giờ như thế nào rồi."

Em trai tôi không muốn gặp tôi, vì thế cứ cách một khoảng thời gian, Cố Thanh Thiên sẽ nói với tôi tình hình em tôi hiện nay, điều may mắn là nó không gây chuyện, dường như công việc cũng thuận buồm xuôi gió.

"Cậu ta vẫn ổn." Cố Thanh Thiên lơ đễnh trả lời, sau đó tâm trạng có chút bất an đứng bật dậy, "Anh xuống lầu đã, em trông con đi."

"Ừ." Tôi cười dịu dàng.

Cố Thanh Thiên bỗng nghi ngờ nhìn tôi, "Đồng Kha Kha, em không sao chứ?"

Tôi giật mình, còn tưởng bị anh nhìn ra.

"Không sao, em bị gì à?" Tôi ôm mặt hỏi.

Anh lắc đầu: "Không có gì, chỉ thấy có chỗ nào đó lạ lạ nhưng không biết là chỗ nào."

"Anh nghĩ nhiều quá rồi." Tôi thở phào thúc giục, "Anh chẳng phải muốn xuống lầu sao?"

"Ừ." Cố Thanh Thiên không nói gì nữa.

Tôi nghĩ có lẽ anh vừa mới nghĩ ra gì đó nên vội đi tìm Điền Lam hỏi rõ.

Khi tiễn anh tới cửa, bên kia bỗng có tiếng cửa mở truyền tới, Cố Thanh Thiên đang đi trên hành lang lập tức sững lại, tôi cũng đơ người.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thanh Thiên, còn anh lại ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng Ôn Nhã Gia.

Mắt anh bỗng sáng rực, đó là thứ ánh sáng tôi chưa bao giờ nhìn thấy, giống như tất cả vì sao trên trời đều tụ lại biến thành dải ngân hà trong đôi mắt của anh.

Đó là ánh mắt khi anh nhìn thấy Ôn Nhã Gia.

Tôi cụp mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Anh Thánh à?" Giọng Ôn Nhã Gia xuyên qua lớp cửa truyền vào tai, tôi vội bịt tai lại lùi về đằng sau.

Tôi không dám nhìn, không dám nghe, tôi không muốn biết từng giây từng phút họ bên nhau, cũng không muốn biết có phải trong mắt họ chỉ có nhau không.

Tôi chỉ chờ lời xác nhận của Cố Thanh Thiên, tôi đang chờ.

"Sao mẹ lại khóc?" Niếp Niếp không biết từ lúc nào đã tới trước mặt tôi, bé dùng bàn tay nhỏ nhắn giúp tôi lau nước mắt, đôi mắt to tròn chứa đầy sự lo lắng, dường như một giây sau sẽ khóc theo tôi, còn Trạch Khôn dò dẫm bước tới với đôi chân ngắn mập, kéo lấy ngón tay tôi, mắt ửng đỏ.

Tôi làm hai đứa nó sợ rồi!

Sau khi ý thức được điều này, tôi vội lau sạch nước mắt rồi nở nụ cười với hai đứa, "Mẹ không khóc, Niếp Niếp và Trạch Khôn đừng lo nhé."

Con nít rất thích dỗ dành, chỉ vài câu sau chúng đã quên mất chuyện vừa rồi, còn xem tôi là gốc cây đồ chơi bò tới bò lui trên người tôi.

Hai đứa bé của tôi không hay biết suy nghĩ của tôi lúc này, tôi đang nghĩ không biết có thể mang theo một đứa rời khỏi đây không.

Không biết đã vào lúc nào, chị Linh tới gõ cửa báo sắp tới giờ ăn tối, bảo tôi chuẩn bị mang hai bé xuống.

Tôi vội kéo hai đứa tới chỉnh lại quần áo tươm tất, mỗi tay dắt một đứa bước ra ngoài.

"Cô Đồng!" Chị Linh bỗng gọi tôi lại, vẻ mặt chần chừ như muốn nói gì đó.

"Sao thế?" Tôi khó hiểu hỏi, "Chị Linh cứ nói đi."

Chị Linh nhìn tôi thở dài, "Cô Đồng, cô không thay đồ à, hôm nay nhà có khách đó."

Tôi ngẩn ngơ một lúc, sau đó bỗng hiểu ý chị Linh.

Dắt hai đứa đi tới trước gương nhìn lại bản thân, trong gương tóc tôi đang rối tung cột bừa sau đầu, mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen trông rất tùy tiện, nhìn không hề nổi bật, cũng không có chút nữ tính nào.

"Cô Đồng." Chị Linh nhỏ giọng nói, "Hôm nay nhà có khách, phải chú ý lễ nghi một chút, cô nên thay bộ quần áo khác, nếu không sẽ bị cho là thất lễ, cô nói phải không?"

Chị ấy đang nghĩ cho tôi, lo lắng cho tôi, tôi cảm kích mỉm cười lắc đầu, "Không cần đâu, thay đồ cũng không gì hơn thế này đâu, hết cứu rồi chị à."

Đây là lời giải thích với chị ấy, cũng là lời tôi nói với chính bản thân, nói xong tôi dắt hai đứa bé chực đi tiếp, lúc này chị Linh lại gọi lại một lần nữa, vẻ mặt không hài lòng.

"Cô Đồng, cô không nên có thái độ như thế, chẳng lẽ cô không muốn giữ ngài Cố sao?"

Chị ấy bỗng lại nói thẳng ra, tôi chưa kịp phản ứng, ngu mặt nhìn về phía chị ấy.

"Dù thế nào cũng nên thử xem sao?" Chị ấy ngập ngừng nói, "Không có cố gắng, sao biết không được? Có cố gắng mới không hối hận chứ."

"Hơn nữa cô trẻ hơn cô Ôn ấy biết bao nhiêu, còn có hai đứa bé chính cô dứt ruột sinh ra, chúng là con ruột của ngài Cố đấy."

Chị Linh tuy nói nhanh nhưng lại rất rành mạch rõ ràng, tôi đã hiểu ý của chị.

Cúi đầu nhìn hai đứa bé ngây thơ, tôi bỗng cảm thấy có lẽ nên nghe theo lời chị Linh.

Nhưng rõ ràng biết là án tử mà vẫn lao vào, liệu có ý nghĩa sao?

"Cô Đồng, nếu chưa thử cố gắng mà đã rời xa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, chẳng lẽ cô không thấy buồn bã tiếc nuối sao?" Chị Linh thở dài.

Lời của chị khiến lòng tôi như nổi giông tố, lúc này tôi mới giật mình phát hiện không ngờ mình lại muốn làm theo lời chị ấy.

Không muốn cam chịu, phải cố gắng hết sức một lần, muốn cho con tôi được lớn lên vui vẻ trong vòng tay của cả cha lẫn mẹ.

"Mẹ ơi, mẹ sao thế?" Niếp Niếp lắc tay tôi nghiêng đầu hỏi.

Tôi giật mình nở nụ cười với bé, thả lỏng tay nói, "Mẹ không sao, Niếp Niếp có muốn thử làm giám khảo cùng với em trai con không?

"Giám khảo là gì?" Niếp Niếp tò mò hỏi.

"Giám khảo à.... kiểu như sau khi mẹ thay đồ thì con phải nói cho mẹ biết có đẹp hay không ý!"

Niếp Niếp không hổ là một cô bé, vừa nghe tới từ "đẹp” liền hưng phấn reo lên: "Được ạ được ạ, mẹ thay đồ đi."

Nói xong bé và Trạch Khôn cùng nhau ngồi phịch xuống đất, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Chị Linh không khỏi bật cười, chị lấy ghế cho hai bé yên tâm ngồi đợi.

Tôi đi tới phòng quần áo, sau khi nhìn lướt qua bèn chọn một chiếc đầm trắng ướm lên người.

"Cô Đồng, lúc tôi mới lên lầu cũng nhìn thấy cô Ôn mặc đầm trắng." Chị Linh bỗng mở miệng nói.

Tôi sững người, sau đó trả lại bộ đầm về chỗ cũ.

Chị Linh nhìn một lượt, sau đó cầm một chiếc đầm màu xanh ngọc đưa cho tôi: "Cô Đồng, da cô trắng mặc màu này rất đẹp đó."

"Thật sao?" Tôi không rành về làm đẹp lắm, do dự một chút vẫn quyết định nghe theo lời chị ấy.

"Cô Đồng, nghe lời tôi không sai đâu." Chị Linh cười nói.

Thay đồ xong, còn chưa kịp để tôi ngắm lại mình trong gương, chị Linh đã bảo tôi ngồi xuống giúp tôi vấn lại tóc, sau đó chị kẹp một chiếc kẹp thủy tinh lên tóc tôi.

Sau một hồi tất bật, chị ấy đẩy tôi tới trước gương: "Cô Đồng, cô xem có được không?"

Tôi kinh ngạc gật đầu: "Chị Linh à, không ngờ chị còn có ngón nghề này."

"Phụ nữ mà, ai chẳng thích trang điểm, trước đây tôi cũng rất thích." Chị ấy cười nói.

Nói tới đây tôi lại thấy xấu hổ, vì Hạng Chương nên tôi đã bỏ mặc bản thân rất nhiều năm, mắt thẩm mỹ cũng tệ hại vô cùng. Hai năm nay đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không thể sánh bằng với chị Linh.

Nhìn lại bản thân trong gương, chiếc đầm trễ vai làm nổi bật xương quai xanh trên làn da trắng muốt, đồng thời nó ôm sát lấy cơ thể để lộ những đường cong quyến rũ, tôi lập tức che ngực lại: "Chị Linh ơi, cái này có hở...."

"Đẹp lắm, cô sợ gì, đây là vốn liếng của cô đó!" Chị ấy vừa nói vừa kéo tay tôi đi, "Tôi đảm bảo với cô, cô Ôn đó sẽ không đọ nổi với cô đâu."