Thời gian bay cô chỉ nói cho những bạn bè thân thiết, cũng không có nói cho người khác. Trán Kiều Ứng Thành đã lấm tấm mồ hôi, nhìn rất vội vàng.
Kiều Ứng Thành không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Anh đã tới chậm sao?"
Đàm Trăn lắc đầu, "Không có."
Kiều Ứng Thành biết cô phải ra nước ngoài, về sau sẽ không có ai quấy rầy cô, hai người bảo trì khoảng cách của bạn bè bình thường, nhưng ánh mắt lơ đãng của Kiều Ứng Thành làm cô nóng mặt.
Kiều Ứng Thành cũng không có rối rắm về vấn đề này, chỉ im lặng nhìn cô. Thật lâu sau, hình như anh nghĩ gì đó rồi duỗi tay sờ tóc cô, rồi thu tay về, nhẹ nhàng vuốt phẳng khớp xương của ngón trỏ.
"Chiếu cố tốt chính mình." Anh nhẹ giọng nói.
Đàm Trăn cười: "Cố ý tới đây chỉ để nói câu này thôi sao?".
Cô dang hai tay về phía hắn: "Không ôm một cái sao?"
Người trưởng thành ly biệt chính là như vậy, một cái ôm là đủ.
Lúc tay cô sắp chịu không được thì anh mới ôm cô vào lòng.
Mũi Đàm Trăn đụng đến huy chương trên vai anh, không biết có phải do đau hay không mà mắt cô đỏ lên.
"Kiều đại ca, đây đâu phải là sinh ly tử biệt, ra nước ngoài đã là chuyện em muốn làm từ lâu rồi".
"Em đi đây"
Đàm Trăn nói nhẹ nhàng.
"Ừm." Kiều Ứng Thành nhỏ tiếng đáp lại, nắm chặt tay cô.
Đàm Trăn thở sâu, chậm rãi nói: "Kiều Đại ca, em rất cảm ơn anh đã giúp em, cũng cảm ơn anh vì lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ em, chỉ là lúc em cần anh lại đến chậm. Nếu như bây giờ chúng ta...... sẽ đối với anh không công bằng.."
Cô rời khỏi cái ôm của Kiều Ứng Thành , nghiêm túc nhìn anh : "Mấy năm này, nếu như anh tìm thấy người mình thích, nhất định phải nắm bắt cơ hội đó".
Ánh mắt Kiều Ứng Thành thâm thúy, ngữ khí khẳng định: "Không biết."