Phòng thi đấu lúc 7 giờ 50 phút.
Tất cả mọi người đều có mặt tụ tập tại đây để xem người dám thách đấu với Diệp La. Có thể nói Diệp La khá được coi trọng trong cả nhóm. Tuy chỉ xếp số 6 nhưng Diệp La rất mạnh. Đặc biệt với thân hình cơ bắp to lớn mà cô ta hay tập luyện. Mỗi cú đấm của Diệp La như vũ bão lại rất nhanh. Nếu trúng đòn thì chỉ còn nước rút lui chịu thua.
So với Diệp La thì Tuyết Nhàn lại mảnh mai nhỏ bé hơn rất nhiều. Mọi người cá cược phần thắng sẽ về phía Diệp La. Duy nhất của có Lưu Quang Nhất bình chọn cho cô.
Tuyết Nhàn mở cửa phòng định đến phòng tập thì thấy Tư Niên đã đứng trước cửa phòng của cô. Tuyết Nhàn còn chưa hiểu gì đã bị Tư Niên nắm lấy tay.
- Em yêu, em không thể đấu với Diệp La. Anh không biết làm sao em có thể đến đây, nhưng Diệp La rất mạnh. Em mà đấu với cô ta thì chỉ có đường tàn phế thôi.
Cô biết nếu đấu trận này thì nhẹ nhất là bị phế, nặng thì bị liệt. Trước khi thách đấu thì Lưu Quang Nhất đã đưa cô giấy cam kết nên thành viên thách đấu có bị sao cũng không liên quan tới trung tâm. Cô nắm chặt tay lại rồi dứt khoát rút tay ra khỏi tay của Tư Niên.
Anh và cô cũng đã từng yêu nhau. Cô biết Tư Niên cũng rất tốt, chỉ là khi cô mở lời chia tay để lấy chồng thì anh không cam tâm mà vẫn bám theo cô.
- Đừng gọi tôi là em yêu! Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả! Vả lại... chuyện của tôi không cần anh lo.
Tư Niên sững sờ nhìn cô. Đúng rồi... cô và anh đã chia tay. Nhưng chỉ có mỗi anh níu kéo lại thôi. Trước đây anh và cô cũng có thời gian rất vui vẻ bên nhau. Người mà Tư Niên yêu đương nghiêm túc nhất chính là cô. Nhưng cô cũng là người đầu tiên bỏ anh. Một người có lòng tự trọng cao như anh thì làm sao là chấp nhận nổi. Anh biết cô lấy Cố Mặc cũng chỉ vì gia đình bắt ép...
Tại sao anh lại thấy khó chịu như vậy...
Nhìn bóng lưng của Tuyết Nhàn xa dần, Tư Niên cảm thấy lòng hơi nhói. Lát nữa bằng mọi giá anh sẽ giúp cô.
Phòng tập hôm nay đông đúc lạ thường. Ngoài 10 thành viên cũng có mặt ở đây thì có huấn luyện viên Lưu Quang Nhất còn có thêm nữ quản lí Triệu Nhị Hinh.
Nhìn thấy cô vào thì đa số đám đàn ông sáng mắt lên. Quả thật Tuyết Nhàn rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp dịu dàng mà thướt tha. Thân hình của cô khá mảnh mai với làn da trắng hồng càng tôn thêm phần quyến rũ. Tuy vậy những cô gái ở đây thì lại lắc đầu. Đẹp thì sao, lát nữa đấu với Diệp La thì chỉ có đường rút lui.
Diệp La đã đứng sẵn đó chờ cô. Cô ta lướt nhìn cô một lượt rồi hừ lạnh. Tuyết Nhàn lặng thing. Lưu Quang Nhất đưa mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
- Đến giờ rồi. Hai người bắt đầu đi!
Ở dưới có tiếng cổ vũ, mà hầu hết cổ vũ Diệp La. Lúc này Tư Niên ngồi một chỗ nhìn cô. Chỉ cần cô không thể đấu nổi nữa, anh sẽ lập tức ra tay xin cho cô.
Diệp La hùng hồn tiến lên. Ngay lập tức cô ta xông tới định văng cú đấm vào mặt Tuyết Nhàn thì cô hơi lùi người quay người sang bên. Tốc độ rất nhanh khiến Diệp La đấm hụt. Thoắt cái Tuyết Nhàn đã nhìn ra điểm yếu của Diệp La. Nắm đấm và tốc độ của cô ta tuy nhanh nhưng cú sút thì chậm.
Tuyết Nhàn lộn một vòng lại đằng sau, hai tay cô chống lên bờ vai to lớn của Diệp La làm điểm tựa. Chân cong lên lấy lực sút một cú lộn vào đỉnh đầu của Diệp La. Cả phòng tập lập tức im lặng. Ngay tức khắc Diệp La trúng đòn ngã khụy xuống không nhất người dậy nổi.
Một tiếng vỗ tay vang lên, lập tức cả phòng tập kinh ngạc há hốc mồm. Riêng Lưu Quang Nhất khá vui vẻ. Anh cũng không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
- 4 phút! Hạ gục được được số 6, tốt! Người đâu, mang Diệp La thu dọn rời khỏi đây!
Tất cả im lặng. Có mấy người áo đen từ ngoài bước vào rồi lôi Diệp La nằm dưới đất đi. Hàng lông mày của Tuyết Nhàn hơi nhăn lại. Cánh tay trái của cô dần tím bầm lại, cơn đau buốt truyền tới nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng.
Đúng lúc này, điện thoại của Tuyết Nhàn đổ chuông. Cô lấy ra nghe thì mặt sa sầm lại rồi lập tức cúp máy.
- Tôi thắng rồi! Có thể ở lại đây chứ?
- Đương nhiên, tôi sẽ cho người mang đồ đạc của cô lên phòng dành cho số 6.
Mọi người giải tán. Tư Niên lúc này mới đứng dậy định đi tới chỗ Tuyết Nhàn nhưng cô lại nhanh chóng quay người bỏ đi vội vàng.
Bắt xe trở về Tuyết Gia, Tuyết Nhàn sững sờ khi thấy trước cổng lớn treo tang. Tuyết Cẩn vừa gọi điện cho cô thông báo rằng ba đột nhiên co giật rồi chết. Mẹ cũng vì quá đau buồn nhốt mình trong phòng. Khi mọi người xông vào thì thấy bà đã treo cổ tự tử.
Tuy ba mẹ không mấy thương cô nhưng bọn họ đã sinh ra cô và nuôi cô lớn. Tuyết Nhàn không phải quá tuyệt tình.
Đi vào đại sảnh, những tiếng khóc than vang lên. Mà lúc này, nước mắt cô chảy xuống quỳ xuống hai bức ảnh lớn của ba và mẹ. Ai cũng đeo khăn tang, khách mời đến dự rất đông. Mọi người đều đưa mắt đổ dồn về phía cô.
Một người đàn ông đi tới trước mặt cô, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết đó là Tuyết Nam, anh ba của cô. Tuyết Nam đầu đeo khăn tang, anh ta khom người ngồi xuống nhìn chằm cô.
- Cuối cùng cũng đã về rồi sao? Tôi tưởng em gái mình sẽ đi cùng hung thủ hại chết ba mẹ chứ?
- Anh nói cái gì?
Khóe miệng của Tuyết Nam nhếch lên vẻ khinh bỉ.
- Chẳng phải nhà họ Cố sao? Bọn họ lớn mạnh thật... lớn mạnh tới nỗi hại Tuyết Gia mà cảnh sát cũng chẳng dám can thiệp vào...