- Mày xứng sao? Mày và cô ấy đã ly hôn rồi! Mày có quyền gì bảo tao không xứng?
Tư Niên từ dưới đất đứng dậy lau máu dính ở khóe miệng nói. Ánh mắt hai người nhìn chằm nhau, sau đó Cố Mặc bước lên túm cổ áo Tư Niên gằn giọng nói nhỏ bên tai anh ta.
- Mày tin lời đồn đó sao? Chưa ra tòa sao bảo tao với cô ấy ly hôn? Vả lại... mày dám động đến vợ tao lần nữa.... tao sẽ khiến cho cả tập đoàn của Tư Gia sụp đổ!
Nghe Cố Mặc nói vậy, Tư Niên nắm chặt tay không phản bác. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Tuyết Nhàn vội đi tới kéo Cố Mặc ra xa. Cô không hiểu tại sao mà đã ly hôn rồi Cố Mặc cứ đeo bám lấy mình. Nếu là Tư Niên thì lại khác, anh ta đeo bám cô bởi vì họ đã cố mối tình 4 năm gắn bó. Nhưng cô và Cố Mặc chỉ là vợ chồng danh nghĩa, ngoài ra không có bất kì quan hệ nào. Vậy mà anh cứ xuất hiện trước mặt cô khiến đầu óc cô loạn cả lên.
- Anh làm cái gì vậy? Đây là chuyện của tôi, chúng ta đã ly hôn. Anh chẳng có quyền gì mà đánh Tư Niên cả.
- Em...
Cố Mặc nắm chặt tay lại. Vốn dĩ trước đây anh không coi trọng cuộc hôn nhân của hai người. Nhưng khi cô đặt đơn ly hôn trên bàn lại khiến anh không thể châp nhận nổi. Một người đàn ông đứng trên đỉnh cao như Cố Mặc lại bị một người phụ nữ không coi ra gì ly hôn. Chính vì vậy, anh không kí vào đơn ly hôn, mặt khác lại cho người tung tin để cô tưởng rằng bọn họ đã kết thúc. Thực ra, cuộc hôn này... có kết thúc hay không thì phụ thuộc vào Cố Mặc. Anh muốn cô biết nếu cô dám bỏ anh thì hậu quả lớn sẽ thế nào.
Lúc này cô lại quay sang nhìn Tư Niên.
- Anh đi đi. Tôi cũng không cần anh quan tâm!
Tư Niên thấy cô quả quyết như vậy thì nghe lời bỏ đi trong sự lưu luyến. Hiện tại còn lại Tuyết Nhàn và Cố Mặc.
- Theo tôi về.
- Đó không còn là nhà tôi nữa! Hiện tại tôi là kẻ lang không nhà không cửa.
- Vậy em có hối hận khi ly hôn với tôi không?
- Không hối hận!
Chỉ cần lúc này cô nói là hối hận thì ngay lập tức Cố Mặc sẽ đưa cô trở lại Cố Gia. Anh sẽ thu hồi tin tức rồi cô và anh sẽ trở lại như xưa. Nhưng ngoài dự đoán của anh, cô vẫn nhất quyết không quay lại bên anh.
- Cố Mặc, anh là kẻ chỉ biết nghĩ tới sự nghiệp, tới công việc của anh. Anh... không đáng để bất kì người phụ nữ nào nguyện hi sinh ở bên cạnh!
Bóng lưng của Tuyết Nhàn xa dần. Cố Mặc vẫn đứng đó, trời bắt đầu mưa to. Anh đứng trong mưa, hệt như một người vừa bị bỏ rơi. Chẳng lẽ, cô không muốn bên anh như vậy sao? Từ trước đến nay có rất nhiều cô cái muốn ở bên cạnh anh nhưng tại sao chỉ riêng mình cô lại muốn rời xa anh?
Thuộc hạ của Cố Mặc cầm ô bước tới che mưa cho anh.
- Truyền lệnh của tôi, ba ngày sau tổ chức tiệc đính hôn giữa tôi và Giang tiểu thư, Giang Tâm.
Anh không phục. Anh không tin ngày nào đó cô sẽ phải tự động quay lại bên anh. Cuộc hôn nhân này, chắc chắn sẽ phải tiếp tục!
3 ngày sau,
Tuyết Nhàn vẫn nhốt mình trong phòng. Cũng may là Mộc Tiểu Song có căn hộ bỏ trống không ai ở nên bảo cô dọn tới đó. Mộc Tiểu Song và cô là bạn thân từ hồi tiểu học. Vì trước đây hai nhà Mộc gia và Tuyết Gia thường hay qua lại với nhau nên cô mới quen được một người bạn tốt như Mộc Tiểu Song.
Cửa phòng của Tuyết Nhàn chợt mở ra. Mộc Tiểu Song xách một túi hoa quả bước vào để lên mặt bàn.
- Cậu vẫn nhốt mình trong nhà sao?
- Mình muốn yên tĩnh một thời gian.
Mộc Tiểu Song thở dài đi rửa hoa quả rồi lấy dao gọt vỏ. Vừa cho miếng táo vào miệng, bỗng Mộc Tiểu Song nhớ ra cái gì đó quay lại nhìn cô cười cười.
- À, hôm nay là lễ đính hôn chồng cũ của cậu và tiểu thư họ Ciang đấy. Nghe nói... là long trọng lắm.
Nghe vậy Tuyết Nhà chợt bật dậy, cô mập tức bước xuống giường bỏ mấy miếng táo vào miệng nạp sức.
- Cậu có con dao hai hai đầu không?
Mộc Tiểu Song nghi hoặc hỏi.
- Để làm gì?
- Cướp dâu!
- Cái gì???
- Nhầm... cướp rể. Mình quên mất rằng trong đơn ly hôn còn có phần chia tài sản. Trước khi mình không lấy được tiền của anh ta thì anh ta đừng hòng lấy vợ khác!