Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 60




 

 

Tống Nam Thời đơ mặt nhìn Diệp Tần Châu.

Diệp Tần Châu mỉm cười nhìn nàng.

Giữa hai người là một tờ giấy nợ niên đại cổ xưa.

Diệp Tần Châu nhìn nàng, lại nhìn giấy nợ, nụ cười không đổi, há mồm lại đột nhiên nói: “Tống cô nương, ngươi sẽ không...”

Tống Nam Thời lập tức phản bác: “Ta không phải! Ta không có! Ngươi nói bậy!”

Diệp Tần Châu cười càng tươi: “Tại hạ chưa nói gì cả mà.”

Tống Nam Thời: “...”

Sơ suất rồi.

Diệp Tần Châu tiếp tục: “Tống cô nương là Quẻ sư.”

Mặt Tống Nam Thời đã cứng rồi: “Ừ.”

Diệp Tần Châu: “Vậy khéo quá! Theo tin tức tổ tiên truyền xuống, năm đó vị tiền bối nợ tiền nhà ta cũng là Quẻ sư đấy.”

Tống Nam Thời khô cằn: “À, thế khéo thật.”

Diệp Tần Châu: “Tống cô nương.”

Tống Nam Thời: “Làm gì?”

Diệp Tần Châu cười tủm tỉm: “Tới cũng tới rồi! Trả tiền đi.”

Tống Nam Thời: “...”

Diệp Tần Châu tiếp tục: “Theo tổ tiên ghi lại, năm đó vị Quẻ sư tiền bối thiếu nhà ta tiền kia trước khi vay tiền đã từng tính một quẻ, nói khi nhà ta cùng đường bí lối rồi, truyền nhân của ông ấy ắt sẽ đến trả tiền. Mà nay Diệp gia chỉ còn hai huynh đệ chúng ta, còn sống khốn khổ như này. Tống cô nương vừa hay xuất hiện, còn tự cầm ra giấy nợ đã mất, đây chẳng phải ứng với quẻ kia à.”

Y cảm thán: “Cái này gọi là gì? Cái này là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

Tống Nam Thời còn muốn giãy giụa: “Ta không biết tiền bối gì cả.”

Diệp Tần Châu cứ lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu, y đột nhiên nói: “Tống cô nương, ta không nghĩ như vậy.”

Tống Nam Thời đang mơ hồ y nghĩ thế nào thì thấy y đột nhiên che miệng ho, khụ khụ, thuần thục hộc ra một búng máu.

Tống Nam Thời: “!!”

Ngươi còn tới!

Nàng vội lùi ra phía sau hai bước!

Sắc mặt Diệp Tần Châu lại tái nhợt, suy yếu tiều tụy nói: “Là thân thể của ta không còn dùng được, nhất thời hỏa khí công tâm, dọa đến Tống cô nương. Nhưng không sao, thân thể tại hạ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, hỏng nhất cũng chỉ là một câu thuốc và châm cứu vô dụng. Ta là người sắp chết, cũng không mong Tống cô nương trả tiền, chỉ ngóng trông cô nương nể mặt tờ giấy nợ này, sau khi ta chết quan tâm xá đệ một chút...”

Y tiến lên hai bước, dáng vẻ nếu Tống Nam Thời không trả tiền thì sẽ chết ngay trước mặt nàng.

Tống Nam Thời sắp quỳ xuống lạy y đến nơi rồi. Sau khi nhìn thấy giấy nợ, nàng vốn chỉ hấp hối giãy giụa, thấy y làm ra vẻ nàng mà không trả tiền thì y nhắm mắt ngoẻo ngay tại chỗ, lập tức nhảy bật ra sau: “Ngươi đừng lại đây á á á!”

Diệp Tần Châu: “Tống cô nương...”

Tống Nam Thời: “Trả, trả, trả! Ta trả còn không được à!”

Lời kia vừa thốt ra, Diệp Tần Châu lập tức không ho nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận, chân cẳng cũng có lực, bày ra cho Tống Nam Thời được thấy cái gì gọi là khỏi ngay lập tức, có thể nói là kỳ tích y học.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng lắc lắc đầu, nhìn y với ánh mắt cá chết.

Diệp Tần Châu lại tay chân nhanh nhẹn cầm lấy giấy nợ, cười tủm tỉm nói: “Ta biết ngay Tống cô nương nhất định sẽ trả. Nếu Tống cô nương không có lòng trả tiền, sao lại vô duyên vô cớ cố ý đi Trung Châu một chuyến đây.”

Tống Nam Thời ha ha hai tiếng, nói với giọng quái gở: “Ngươi giống Quẻ sư hơn ta đấy.”

Diệp Tần Châu cười mà không nói.

Tống Nam Thời thấy y cầm lấy giấy nợ ra vẻ phải đòi ngay, lập tức nói: “Từ từ! Trả tiền thì trả tiền. Ta phải kiểm tra đối chiếu sự thật trước một chút, trên giấy nợ viết là Thẩm gia Trung Châu, nhưng hai anh em các ngươi đều họ Diệp.”

Nụ cười của Diệp Tần Châu không đổi: “Tổ tiên là họ Thẩm. Chẳng qua từ bắt đầu từ đời tằng tổ phụ, Thẩm gia đã sửa họ Diệp, theo họ của tằng tổ mẫu.”

Tống Nam Thời tính sơ qua.

Nếu tính theo tuổi thọ trung bình của Tu Chân Giới, tằng tổ phụ của Diệp Tần Châu sẽ ở khoảng hơn 900 năm trước.

Vừa đúng thời gian Thẩm gia Trung Châu hoàn toàn biến mất trong ghi chép tông môn mà nàng tìm đọc trong Tàng Thư Các.

Theo họ tổ mẫu...

Tống Nam Thời nhớ đến quá trình Thẩm gia Trung Châu từ nổi bật vô song đến dần dần không còn thấy tên trong ghi chép tông môn, gần như có thể chắc chắn, trong này nhất định xuất hiện biến cố gì đó làm Thẩm gia không thể không mai danh ẩn tích thậm chí không tiếc sửa họ.

Tuy rằng Tu Chân Giới không phong kiến cổ hủ giống như cổ đại chân chính, nhưng dòng họ truyền thừa đối một gia tộc cũng là việc quan trọng nhất. Không phải Tống Nam Thời xem thường dân bản xứ Tu Chân Giới, mà là với dân bản xứ Tu Chân Giới bình thường, để một hài tử ở đây theo họ mẹ đã có thể xưng được là tiến bộ, để cho cả gia tộc theo họ mẹ, vậy trừ khi là không thay đổi họ thì cả gia tộc sẽ diệt vong.

Tống Nam Thời không khỏi nhớ tới đường tu luyện của Diệp Lê Châu, công pháp tổn hại tuổi thọ trong miệng Liễu lão nhân.

Nàng hỏi: “Có liên quan đến công pháp của gia tộc các ngươi à?”

Nụ cười trên mặt Diệp Tần Châu khựng lại.

Một lát sau, y hỏi: “Tống cô nương biết?”

Tống Nam Thời gật đầu: “Ta có phần hiểu biết. Công pháp mà Diệp Lê Châu tu luyện có tổn hại đến tuổi thọ.”

Nói xong, nàng lại nhíu mày: “Nhưng mà thân thể Diệp Lê Châu lại rất tốt, chẳng lẽ là Liễu... Là ta nhìn nhầm rồi?”

Diệp Tần Châu lại cười nhạt, nói: “Tống cô nương không nhìn nhầm.”

Y nói: “Thiệt hại tuổi thọ, không phải còn có ta à.”

Tống Nam Thời trợn tròn hai mắt, buột miệng thốt ra: “Ngày thường ngươi không có việc gì hộc máu, chẳng lẽ không phải giả bộ à?”

Diệp Tần Châu: “...”

Y mỉm cười: “Phần lớn thì không phải.”

Tống Nam Thời ý thức được mình nói gì, trong lòng áy náy, chỉ cảm thấy Diệp Tần Châu thật sự bị bệnh, mình lại hoài nghi y. Thật là...

Còn chưa nghĩ xong, đã thấy Diệp Tần Châu cười nói: “Đương nhiên, có đôi khi vẫn có thể lợi dụng.”

Đôi khi này là khi nào, không cần nói cũng biết.

Tống Nam Thời: “...”

Thật không hổ là ngươi.

Chửi thầm xong, nàng lại không khỏi chần chờ: “Vậy thân thể ngươi...”

Diệp Tần Châu cười nói: “Vẫn sống tốt, có khi cũng có thể sống thọ và chết tại nhà.”

Y buồn bã nói: “Diệp gia, cũng chính là Thẩm gia cũ, từng xuất hiện một tu sĩ tài năng xuất chúng, cải tiến công pháp nguyên bản của Thẩm gia. Công pháp này khiến cho Thẩm gia xuất hiện lớp lớp người tài trong một quãng thời gian. Ai biết...”

Tống Nam Thời hiểu rõ: “Có được có mất, công pháp này có tai hại.”

Diệp Tần Châu gật đầu: “Hơn nữa từ nay về sau, hậu nhân Thẩm gia không thể tu được công pháp khác.”

Tống Nam Thời không khỏi nhíu mày.

Không tu được công pháp khác? Cái này không giống công pháp có vấn đề, chưa từng nghe nói công pháp nào có tác dụng vào người rồi còn sẽ di truyền đến đời sau.

Diệp Tần Châu tiếp tục nói: “Lúc ấy tổ tiên đang bó tay hết cách...”

Tống Nam Thời tiếp lời: “Vị Quẻ sư tiền bối kia một lời đánh thức người trong mộng?”

Diệp Tần Châu mỉm cười: “Không, vị Quẻ sư tiền bối kia đến vay tiền.”

Tống Nam Thời: “...”

Diệp Tần Châu: “Hơn nữa vị tiền bối kia nói rõ ông ấy sắp phi thăng, đời này không trả nổi tiền, muốn để cho truyền nhân không biết bao nhiêu năm sau trả.”

Tống Nam Thời bắn thẳng ánh mắt tới.

Nàng thật sự đã bị người ta sắp đặt từ một ngàn năm trước.

Diệp Tần Châu tiếp tục: “Tổ tiên tất nhiên không đồng ý. Tiền bối kia bèn tính một quẻ cho tổ tiên tính làm trao đổi, nói nếu để Thẩm gia không làm Thẩm gia nữa thì hậu nhân sẽ có một đường sống.”

“Biện pháp của tổ tiên chính là, sửa họ.”

Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Có tác dụng không?”

Diệp Tần Châu cười nói: “Đến thế hệ này của chúng ta, Lê Châu đã không còn bị công pháp quấy nhiễu. Nếu ta không tìm đường chết, cũng có thể sống lâu.”

Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó nàng lại nghe Diệp Tần Châu nói: “Cho nên.”

Tống Nam Thời ngẩng đầu: “Hả.”

Diệp Tần Châu trở tay móc ra một cái bàn tính: “Chúng ta tính số lãi hơn ngàn năm qua đi.”

Tống Nam Thời: “...”

Hiện tại nàng rất muốn biểu diễn cho Diệp Tần Châu xem trò chết luôn tại chỗ.

Nàng đơ mặt: “Trên giấy nợ không nói đến lãi.”

Diệp Tần Châu không khỏi cảm thán tổ tiên nhà mình không nhìn đủ xa. Nếu trên giấy nợ này có viết tính lãi thì...

Y nói: “Nhưng mà dựa theo tiêu chuẩn vay tiền của tiền trang hiện tại mà nói...”

Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng: “Nếu dựa theo tiêu chuẩn vay tiền của tiền trang thì ngươi bán quách ta đi.”

Nàng ra vẻ nếu nói đến lãi thì sẽ lập tức bùng tiền.

Diệp Tần Châu hết sức tiếc nuối.

Nếu trước mắt là kẻ có tiền thì y còn có thể nghĩ cách lừa một phen, nhưng không ngờ được, truyền nhân của vị tiền bối quỷ nghèo kia cũng là quỷ nghèo.

Chẳng lẽ quỷ nghèo là điều kiện chuẩn bị truyền thừa của một mạch các ngươi à?



Mà mọi người đều biết, quỷ nghèo là một quần thể rau hẹ khó bị cắt nhất.

Y chỉ có thể tiếc nuối thu bàn tính về, duỗi tay nói: “Vậy Tống cô nương trả tiền đi.”

Tống Nam Thời: “...”

Ngày này chung quy vẫn tới.

Nàng giãy giụa một lúc lâu, đơ mặt móc một túi trữ vật chứa 5000 linh thạch từ nhẫn trữ vật ra, chậm rãi đặt ở trong tay Diệp Tần Châu.

Nàng trịnh trọng nói: “Diệp huynh, ngươi phải đối xử tốt với chúng nó.”

Diệp Tần Châu mỉm cười: “Ta biết.”

Tống Nam Thời tiếp tục: “Ngươi đừng làm bọn nó bị tủi thân.”

Diệp Tần Châu tiếp tục mỉm cười: “Ta hiểu.”

Tống Nam Thời: “Ngươi...”

Diệp Tần Châu ngắt lời nàng: “Tống cô nương.”

Tống Nam Thời: “Hả?”

Diệp Tần Châu túm túi trữ vật trong tay, nói: “Ngươi có thể buông tay trước không?”

Tống Nam Thời mím môi.

Hai người túm một cái túi trữ vật, cứ như vậy lôi qua kéo lại cách một cái bàn.

Cái bàn không chịu nổi sức nặng, phát ra một tiếng trầm vang.

Diệp Tần Châu im lặng một lát, đột nhiên nói: “Cái bàn này là tổ tiên truyền xuống, 50 linh thạch một cái. Nếu làm hỏng rồi thì... “

Tống Nam Thời giật mình một cái, theo bản năng buông tay ra.

Diệp Tần Châu nhanh chóng thu linh thạch về, cười tủm tỉm nói: “Vậy, tiền nợ đã xong.”

Tống Nam Thời kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Ha ha ha ha ha ha.”

...

Sau một lát, Tống Nam Thời ôm một quyển ghi chép thế gia, cùng Diệp Tần Châu ra khỏi thư phòng.

Vẻ mặt Tống Nam Thời nặng nề, rất giống mất tiền.

Diệp Tần Châu mặt mày hớn hở, giống như tiền mà Tống Nam Thời mất là do y nhặt.

Sau đó hai người đụng phải Vân Chỉ Phong ở đối diện.

Vân Chỉ Phong vừa thấy vẻ mặt của hai người, buột miệng thốt ra: “Tống Nam Thời, ngươi mất tiền à?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lạnh mặt nhìn hắn.

Vân Chỉ Phong đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi gai ốc.

Sau đó hắn thấy Tống Nam Thời cười hai tiếng ha ha, nói: “Nhờ phúc của ngươi.”

Vân Chỉ Phong: “...” Cứ cảm thấy lời này không ổn.

Sau đó nàng xoay người đi thẳng.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hình như hắn chọc Tống Nam Thời tức giận.

Nhưng rõ ràng hắn không làm gì mà.

Thấy bóng dáng Tống Nam Thời đi xa, hắn chỉ có thể nhìn về phía Diệp Tần Châu: “Nàng làm sao vậy?”

Diệp Tần Châu vui mừng hạnh phúc: “Có lẽ là nhớ tới chuyện gì đau khổ đấy.”

Vân Chỉ Phong híp mắt: “Vậy ngươi làm sao vậy?”

Diệp Tần Châu: “Ta đương nhiên nhớ đến chuyện vui rồi.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Nhất định có vấn đề!

Tống Nam Thời - nhất định có vấn đề - còn chưa kịp hiểu cái gì là tình yêu, đã được nếm trước vị đắng của tình yêu.

Sau khi về phòng mình, nàng vứt ghi chép thế gia sang một bên, bắt đầu nằm yên.

Nhưng nằm yên không bao lâu, nàng đơ mặt ngồi dậy, cầm lấy ghi chép thế gia bắt đầu xem.

Tiền đã bỏ ra rồi, ghi chép thế gia này mất số tiền lớn mới mượn được, nàng cắn răng cũng phải xem hết.

Nàng duỗi tay mở đến tờ Vân gia kia.

Hàng chữ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt, Tống Nam Thời lập tức dừng lại.

Thiếu chủ Vân gia, Kỳ Lân Tử, không rõ tên.

Kỳ Lân Tử.

Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời chậm rãi hít vào một hơi.

Nàng vốn suy đoán rằng Vân Chỉ Phong là đệ tử tinh anh của đại gia tộc. Ai biết...

Thiếu chủ? Kỳ Lân Tử?

Vân gia đuổi giết thiếu chủ của mình? Đầu óc thật sự không sao đấy chứ?

Khoan đã.

Tống Nam Thời đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn xuất hiện sau khi Vân Chỉ Phong bị đuổi giết không lâu.

Vân Chỉ Phong bị ép rời khỏi Vân gia, ngay sau đó Tứ Tàng Sơn xuất hiện một đám Ngung Điểu. Trùng hợp vậy à?

Tống Nam Thời trầm tư một lát, cầm lấy ghi chép thế gia xem từ nửa đêm đến rạng sáng. Nàng đột nhiên vứt sách xuống, ra cửa phòng lập tức rẽ sang phòng Vân Chỉ Phong.

Sau đó gõ cửa sổ: “Kỳ Lân Tử.”

Trong phòng, Vân Chỉ Phong bị một tiếng này trực tiếp doạ tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của hắn là kẻ đuổi giết đến, sau đó mới phản ứng lại đây là giọng của Tống Nam Thời.

Hắn thầm giật mình.

Ngay sau đó, hắn đứng dậy, trực tiếp kéo cửa sổ ra.

Sau đó thấy Tống Nam Thời ngoài cửa sổ hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt thẳng tắp dừng ở ngực hắn.

Vân Chỉ Phong: “?”

Hắn cúi đầu nhìn lại.

Sau đó nhìn thấy vạt áo chưa kịp khép kỹ của mình.

Hắn theo bản năng muốn đưa tay lên khép, tay nâng đến một nửa, trong lòng lại khẽ động, giả vờ không phát hiện ra cái gì, nói như không có việc gì: “Nửa đêm ngươi đến gõ cửa sổ phòng ta làm gì?”

Tống Nam Thời không nói lời nào.

Vân Chỉ Phong khụ một tiếng: “Tống Nam Thời.”

Tống Nam Thời hoàn hồn, ép mình rời tầm mắt, lời lẽ chính nghĩa nói: “Đương nhiên là chính sự!”

Vân Chỉ Phong: “Về chuyện Kỳ Lân Tử?”

Nếu nàng không biết chuyện Vân gia thì sẽ không biết Kỳ Lân Tử.

Hắn không nói cho nàng bất kỳ chuyện gì về Vân gia.

Là nàng chủ động đi thám thính.

Cả đầu Vân Chỉ Phong đều là phong hoa tuyết nguyệt.

Tống Nam Thời lại nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện thứ nhất.”

Vân Chỉ Phong: “?”

Hắn hỏi: “Vậy ngươi còn chính sự khác à?”

Tống Nam Thời: “Đương nhiên!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Là hắn tự mình đa tình.

Hắn nói: “Ngươi nói xem.”

Tống Nam Thời: “Ghi chép thế gia Trung Châu thay đổi theo thời gian.”

Vân Chỉ Phong gật đầu: “Tất nhiên. Thế gia Trung Châu đông đảo, chỉ đại thế gia đã có ba, thế gia thường xuyên thay đổi. Nếu mỗi lần thay đổi đều phải ra một quyển ghi chép thế gia mới quá phiền toái, cho nên ghi chép thế gia đều tự động đổi mới.”

Tống Nam Thời nói: “Vậy ngươi biết ta nhìn thấy gì sau lần càn quét hung thú ở Tứ Tàng Sơn không?”

Nàng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vân Chỉ Phong, nói: “Người chịu trách nhiệm quản giáo thi hành hình phạt của ba đại gia tộc, ghét cái ác như thù, làm việc cấp tiến, tóm lại, không hợp với ích lợi của thế gia. Tất cả đều chết ở trận càn quét đó.”

Vân Chỉ Phong khựng lại.

Tống Nam Thời: “Ví dụ như Trưởng lão chấp pháp Sở gia, ví dụ như Chưởng Kiếm Tôn giả Hồ gia.”

Nàng nhìn Vân Chỉ Phong: “Ngươi cũng coi như một người, hơn nữa ngươi là người duy nhất sống sót.”

Nàng hỏi ra một vấn đề mà từ trước đến nay Vân Chỉ Phong không nghĩ tới: “Lúc trước thế gia càn quét, rốt cuộc là càn quét hung thú hay là các ngươi?”



Vân Chỉ Phong sững người.

Hắn đánh nhau ở Tứ Tàng Sơn, vì sao gia tộc sẽ phản bội hắn chứ? Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng nếu ngay từ đầu, bọn họ đã muốn giết hắn thì sao?

Vậy Tứ Tàng Sơn chính là trường săn nhằm vào bọn họ.

Từ lúc bắt đầu đi vào Tứ Tàng Sơn, kết cục của hắn cũng đã được định trước.

Vì sao sau khi chấm dứt càn quét, Tứ Tàng Sơn đột nhiên có đàn lớn Ngung Điểu.

Vân Chỉ Phong đột nhiên có đáp án.

Nếu Ngung Điểu này có liên quan đến thế gia, tất nhiên là bởi vì người có thể cản trở bọn họ đều đã chết, bọn họ mới dám thả Ngung Điểu ra.

Như vậy lúc trước Tứ Tàng Sơn đột nhiên xuất hiện hung thú, chính là con mồi thả ra giết người phản đối!

Tất cả đều đã sáng tỏ.

Chuyện mà Vân Chỉ Phong nghĩ mãi không thông đều đã có đáp án.

Tống Nam Thời nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn, khó hiểu: “Ngươi có hiểu biết sâu về thế gia Trung Châu so với ta chứ nhỉ? Ngươi chưa từng nghĩ đến những thứ này à? Mấy thứ này nếu cẩn thận ngẫm kỹ thì rất dễ dàng liên tưởng đến mà?”

Vân Chỉ Phong hoàn hồn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thường không nghĩ đến rắc rối như vậy.”

Tống Nam Thời: “Vậy ngày thường nếu ngươi gặp được chuyện phiền toái thì sao?”

Vân Chỉ Phong thành thật: “Ta đều đánh luôn. Đánh không lại ta thì đều không phiền toái.”

Tống Nam Thời: “...”

Được, giá trị vũ lực cao ghê gớm.

Nàng hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ tốt xấu gì ngươi còn ở trong trạng thái không đánh được, tu vi Hóa Thần Kỳ đều phải dựa vào Kỳ Lân Huyết Ngọc đấy! Không động được tay chân thì làm phiền ngươi động não lên tí!”

Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta vẫn cố gắng học tập đánh nhau thôi. Ngươi giúp ta động não.”

Vân Chỉ Phong nhìn vẻ cạn lời của Tống Nam Thời, không khỏi bật cười.

Không phải hắn không động não, chẳng qua từ nhỏ đến lớn, hắn rất ít gặp phải lúc cần dùng trí mới thắng.

Hắn lại hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm gì?”

Tống Nam Thời: “Chúng ta ra khỏi Tứ Tàng Sơn, bọn họ lập tức phái người vào Tứ Tàng Sơn. Đây rõ ràng là muốn tìm mấy con cá lọt lưới chúng ta. Bọn họ tạm thời không muốn để chuyện Tứ Tàng Sơn lộ ra ngoài.”

Vân Chỉ Phong: “Ngươi muốn xen vào?”

Tống Nam Thời nghĩ tới thợ rèn kia.

Nàng có thể mặc kệ, chỉ cần nàng có lòng dạ sắt đá, tận mắt nhìn thấy Trung Châu xuất hiện càng ngày càng nhiều người giống thợ rèn kia.

Nàng dừng một chút, nói: “Ta đây phải để nó lộ ra ngoài.”

Vân Chỉ Phong nhìn nàng, lại nói: “Trung Châu là thiên hạ của thế gia, sau lưng ngươi có Vô Lượng Tông, nhưng Vô Lượng Tông nước xa không cứu được lửa gần. Thế gia không muốn chuyện lộ ra, cho dù trong lòng tất cả mọi người biết rõ ràng thì tin tức này cũng khó lòng lọt ra.”

Tống Nam Thời cười nói: “Vậy thì nghĩ cách làm cho chính bọn họ để lộ ra ngoài.”

Nàng nhìn Vân Chỉ Phong, đột nhiên nói: “Vân Chỉ Phong! Ngươi vất vả lắm mới chạy thoát ra ngoài. Nếu Vân gia chú ý tới chúng ta thì rất dễ dàng tra được ngươi. Ngươi...”

Vân Chỉ Phong ngắt lời nàng: “Ngươi nói, ta làm.”

Tống Nam Thời dừng một chút: “Được.”

Nàng vừa dứt lời thì nghe được một tiếng reo hò phía sau: “Hay!”

Tống Nam Thời sợ tới mức giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy phía sau cây hòe lớn có mấy cái đầu thò ra, trong đó Giang Tịch đang ra sức vỗ tay.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng đơ mặt: “Ra đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng đi ra. Giang Tịch giải thích: “Bọn huynh không cố ý, chỉ ra ngoài dạo quanh...”

Tống Nam Thời cười lạnh: “Hơn nửa đêm mọi người ra ngoài dạo quanh.”

Mọi người không nói lời nào.

Vân Chỉ Phong lặng lẽ khép vạt áo vào.

Sau đó Chư Tụ lén lút nói: “Thật ra bọn tỷ có thể giúp đỡ mà. Tỷ có thể bỏ tiền.”

Diệp Tần Châu: “Diệp gia chúng ta cung cấp địa lao.”

Úc Tiêu Tiêu nhỏ giọng: “Muội đang học tập làm thế nào hủy thi diệt tích.”

Giang Tịch nhìn trái nhìn phải, nói: “Sư muội! Muội chỉ chỗ nào, huynh đánh chỗ đó!”

Tống Nam Thời: “...”

Ngươi và Vân Chỉ Phong thật là anh em ruột à?

Nàng không khỏi nói: “Huynh không động não được à?”

Giang Tịch thành thật: “Ngày thường huynh đều dựa vào vũ lực.”

Tống Nam Thời cười lạnh.

Không, không phải.

Ngày thường huynh đều dựa vào vầng hào quang của vai chính thì có.

Mắt thấy nhóm người này tuy rằng không sợ thế gia, nhưng cũng đều không chịu động não.

Nói đúng hơn là không động não vào việc chính.

Tống Nam Thời đành một người động não hộ mọi người.

Nàng tụ tập mọi người, lời ít mà ý nhiều nói: “Muốn cho bọn họ chủ động lộ ra, rất đơn giản.”

Nàng nói: “Mồi, thân phận.”

...

Ngày hôm sau.

Diệp Lê Châu đi tổng bộ Chết Rồi Sao một chuyến.

Không đến nửa canh giờ, tổng bộ Chết Rồi Sao đột nhiên bán cho Vân gia tin tức về người ngày đó chạy ra khỏi Tứ Tàng Sơn.

Ngày ấy có bốn người chạy ra khỏi Tứ Tàng Sơn, đều là đệ tử Vô Lượng Tông, còn là bốn sư huynh muội, sư tôn là Bất Quy Kiếm Tôn. Lần này sau khi bẩm báo sư tôn thì kết bạn với Diệp Lê Châu đi Trung Châu du lịch.

Vân gia vừa nghe đã cảm thấy khó giải quyết.

Vô Lượng Tông, Bất Quy Kiếm Tôn.

Vô Lượng Tông nay đã là quái vật khổng lồ, đệ tử thân truyền càng quý giá. Chưởng môn của bọn họ còn có tiếng không nói lý. Thế này khó chơi rồi.

Tuy Bất Quy Kiếm Tôn vốn tính lạnh nhạt, nhưng nếu bốn đồ đệ của y chết hết ở Trung Châu, còn chết ở trong tay Vân gia bọn họ, vậy người có lạnh nhạt đến đâu cũng sẽ không thể thờ ơ nhỉ?

Chậc! Đệ tử Vô Lượng Tông đang yên đang lành đến thành Trung Châu làm cái gì!

Bọn họ muốn đề phòng vạn nhất, nhưng không muốn chọc một thân tanh.

Cho nên bọn họ không thể sờ vào.

Hơn nữa tất cả thế gia Trung Châu đều không thể sờ vào.

Bốn người này cần bị chết lặng yên không một tiếng động.

Bọn họ mới nghĩ như vậy, Tống Nam Thời đã cho bọn họ cơ hội.

Vì thế màn đêm buông xuống, Tống Nam Thời lấy danh nghĩa ngắm cảnh đơn độc ra cửa.

Trước khi ra cửa, Tống Nam Thời nói: “Thân phận chính là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta. Chúng ta có thể làm mồi, nhưng không thể vừa bị cắn một phát mà mồi đã chết. Phải cho bọn họ cắn mà mắc họng, cắn mà không thể làm gì, còn phải gây ra động tĩnh lớn.”

Nàng tặc lưỡi: “Cũng không biết bọn họ sẽ dùng ra thủ đoạn gì, có thể làm ra động tĩnh bao lớn. Ta đơn độc đi ra ngoài, tiện cho bọn họ ra tay, tiêu diệt từng bộ phận.”

Sau đó, Tống Nam Thời lập tức biết ngay.

Tống Nam Thời ở chỗ vắng này, thấy được một con Ngung Điểu bay đến.

Ngung Điểu này lớn hơn, hung hãn hơn loại mà nàng từng gặp. Tống Nam Thời không chút nghi ngờ, con Ngung Điểu này mà xuống dưới thì nàng không hề có sức phản kháng.

Nhưng nàng lại cực mừng.

Nàng lùi ra sau một bước, nói: “Vân Chỉ Phong!”

Vân Chỉ Phong đeo mặt nạ trống rỗng xuất hiện.

Một kiếm bắt Ngung Điểu.

Tống Nam Thời nhìn khắp nơi rồi chỉ vào hướng phủ Thành chủ, nói: “Đập về phía bên kia. Đập càng vỡ càng tốt, động tĩnh càng lớn càng tốt!”

Vì thế, Quỷ Khanh có tên vị thuốc còn đang trong giấc mộng, đã bị người ta đập nhà.

Hắn ta đầu bù tóc rối từ phế tích bò dậy, còn thấy người đập nhà hắn ta giẫm lên một con Ngung Điểu, bốn phương tám hướng càng ngày càng nhiều người vây lại đây.

Có người hỏi đây là làm sao.

Người khởi xướng ra vẻ ‘ta bị hại’: “Ta biết gì đâu. Ta là Tống Nam Thời, đệ tử thân truyền của Bất Quy Kiếm Tôn - Vô Lượng Tông. Ta chỉ đến Trung Châu thăm bạn, ai biết đi ngang qua Tứ Tàng Sơn suýt nữa bị thứ đồ này chơi chết ở Tứ Tàng Sơn không nói, mà nay thứ này còn vào thành Trung Châu. Châu thành thế gia trong truyền thuyết trông coi quản lý thành phố như thế à?”

Trước mắt “Dược liệu huynh” tối sầm.

Giờ này phút này, hắn ta đột nhiên nhớ tới Quyết Minh Tử vui sướng khi người gặp họa.

Ta chờ ngươi tốn tiền.

Đâu chỉ hao tiền, phủ Thành chủ và kế hoạch của hắn ta cùng bị đập hỏng rồi.

 

------oOo------