Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 8-1




Tống Nam Thời cảm thấy bản thân giống như bị thanh niên không còn sống được bao lâu kia xem thành kẻ lừa đảo.

Nhưng nàng bẻ tay tính tính, phát hiện người này vậy mà là khách hàng đầu tiên sau nửa tháng nàng đi làm trở lại, vì vậy nàng quyết định cho hắn.

Vừa nãy nàng nói là lời thật lòng, thanh niên này cũng không có định đứng dậy đánh nàng, Tống Nam Thời lúc ấy liền cảm thấy xúc động.

Huynh đệ này, đúng là người tốt.

Nàng ngồi ở phía gần cầu Nhị Ma Tử, cách thanh niên kia ba bốn quầy hàng, ánh mắt thương hại mà đánh giá thanh niên.

Thật đáng tiếc, người tốt mà không sống lâu.

Tạo hoá trêu ngươi.

Thanh niên ngồi ở quầy hàng bên kia, nhắm mắt ngủ, hai chân duỗi thẳng thành một đoàn, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Nói cách khác, quầy hàng của hắn không có ai tới xem, cho nên hắn mới có thể lười biếng mà nằm nghỉ như vậy.

Tống Nam Thời lại nhìn quầy hàng của chính mình.

Một con hàn quạ cùng nàng đối diện tầm mắt, sau đó liền vỗ vỗ cánh ghét bỏ bay đi.

Tống Nam Thời: "......"

Đưa mắt nhìn quanh, ở trên cả một đoạn đường, không tìm ra cái quầy cô đơn lạnh lẽo thứ ba như của họ.

Nàng hung hăng mà nghĩ.



Theo lý thuyết, ở trong thế giới tu chân, đoán mệnh là loại chuyện rất được hoan nghênh, Tống Nam Thời dựa vào đoán mệnh nuôi sống chính mình chắc chắn sẽ không nghèo.

Nhưng đáng tiếc là, thời buổi này, mọi người đều dám nghe sự thật.

Thời điểm Tống Nam Thời được Sư lão đầu nhận đã từng lập một lời thề, đi theo lão học tập, cho gì là tính ra cái gì, đều không được nói dối.

Lần đầu tiên nàng bày quán xem bói chính là khi nàng mười hai tuổi, khách hàng đầu tiên của nàng là đến muốn nàng tính xem có phải vợ của hắn hồng hạnh vượt tường hay không..

Nàng khai quẻ tính tính, phát hiện vợ của hắn không có chuyện gì, rất tốt, nhưng hắn chính mình bên ngoài có nhân tình không nói, nhân tình kia còn đội cho hắn một cái nón xanh lè.

Dù sao cũng là khách hàng đầu tiên, Tống Nam Thời tích cực đem tin tức này nói cho hắn biết.

Bởi vì không khống chế được âm lượng, cả nửa con phố người đều nhìn lại đây.

Người nọ hiển nhiên là không chịu được lời nàng nói thật như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một hai đứng lên đòi phải đánh nàng.

Còn không có đưa tiền a.

Từ đó về sau Tống Nam Thời một trận thành danh.

Nhưng kết quả là, người trên trấn đều biết nàng tính rất chuẩn, nhưng không có ai dám tìm tới nàng xem bói.

Từ đó về sau, Tống Nam Thời liền tự học một khoá《 nói chuyện nghệ thuật 》.

Cho nên, thanh niên kia, nghe nàng nói cung xkhông có phản ứng, chắc chắn là một người tốt!

Có lẽ thanh niên này mở vía khách đầu tiên cho nàng, quán của nàng nửa tháng không có khách, thế mà hôm nay một ngày có hẳn hai người tới xem bói.

Người đầu tiên là một tiểu ca ca lén lén lút lút.

Hắn ngồi xuống liền nói: "Ta làm buôn bán thất bại hai lần."

Tống Nam Thời gật đầu: "Ta biết."

Tiểu ca: "Cho nên ta muốn tìm bán tiên ngài tính toán giúp ta, ta hiện tại muốn buôn bán thứ khác liệu có bị thất bại hay không, liệu có cách nào thoát được cảnh này."

Tống Nam Thời ngay trước mặt hắn gieo quẻ.

Hao tiền quẻ, vẫn tiếp tục thất bại.



Tống Nam Thời trầm mặc một lát, ở trong ánh mắt tha thiết của tiểu ca ca, lôi ra một tấm danh thiếp ở trong nhẫn trữ vật, nói: "Ngươi có thể xem xét nghĩ muốn làm cái này hay không."

Tiểu ca nhìn thoáng qua.

Phú bà cần tìm người bao nuôi, thông tin phù xxxx.

Tiểu ca: "......"

Hắn trầm mặc một lúc lâu, triệt để hiểu ra nói: "Ta hiểu rồi."

Hắn cất danh thiếp rồi đi.

Đến buổi chiều, có một tiểu tỷ tỷ tìm đến.

Tiểu tỷ tỷ vừa ngồi xuống liền nói: "Ta muốn nhân duyên."

Tống Nam Thời thích nhất là xem nhân duyên, lập tức liền tính quẻ.

Sau đó nàng lại trầm mặc.

Sợi đây tơ hồng trên người tỷ tỷ này đều xoắn vào với nhau loạn thành một đoàn.

Nàng nghĩ nghĩ, thử nói: "Ngài là người của Hợp Hoan Tông?"

Tiểu tỷ tỷ cười duyên nói: "Tiểu quẻ sư này vậy mà có chút bản lĩnh nha."

Tống Nam Thời: "......"

Tơ hồng loạn thành như vậy, tỷ tỷ này có lẽ cũng phải là một người chức vị cao trong tông môn.

Lúc này, tiểu tỷ tỷ đã nói: "Ta có một đại sư huynh, một tiểu sư đệ, đại sư huynh một đêm bảy lần, một lần nửa canh giờ, tiểu sư đệ một đêm một lần, một lần một đêm, ta hiên không biết nên chọn ai, còn muốn nhờ đại sư giải thích nghi hoặc."

Tống Nam Thời: "......"

Thật không dám giấu giếm, với cái tần suất như thế này, nếu không phải là tu sĩ, nàng nhất định sẽ kiến nghị bọn họ đi khám nam khoa thử xem.

Nàng nhìn sắc mặt của tiểu tỷ tỷ, phát huy phương pháp nói chuyện nghệ thuật: "Chỉ có trẻ con mới lựa chon, người lớn đương nhiên là lấy hết!"

Tiểu tỷ tỷ hoa tâm nở rộ, hài lòng rời đi.

Một ngày, hai cái quẻ tính này khiến cho cả tâm thần và thể xác Tống Nam Thời đều mệt mỏi, tới thời gian thu quán, nàng gấp gáp không chờ được mà dọn đồ về.

Sau đó vừa nhấc đầu, liền thấy thanh niên kia nhìn chằm chằm nàng, biểu tình một lời khó nói hết, cũng không biết là nhìn đã bao lâu.

Hắn cũng bắt đầu thu quán, Tống Nam Thời vừa thấy, người này, một cái cũng không bánđược.

Liền thấy rõ, hắn chính là một tên quỷ nghèo.

Không sống được bao lâu mà còn nghèo như vậy, thật là đáng thương.

Sờ sờ con rùa đen trong ống tay áo không biết vì sao mà uể oái, Tống Nam Thời quyết định phát huy tinh thần quan tâm người khác trước giờ khắc lâm chung.

Nàng đi qua đi, hỏi: "Không biết huynh đệ này quý danh là gì?"

Thanh niên nhìn nàng một cái, thanh âm trầm thấp: "Vân Chỉ Phong."

Tống Nam Thời nói: "Ta tên Tống Nam Thời, Vân huynh đệ, ta với ngươi vừa gặp đã quen, ta đây hiện tại miễn phí tính cho ngươi một quẻ, giúp ngươi xem tài vận của ngươi như thế nào?"

Vân Chỉ Phong nào có thể nói không: "Tùy ngươi."

Tống Nam Thời lại lần nữa xóc quẻ.

Sau đó, mao rùa của nàng liền bị nứt ra.

Tống Nam Thời: "......"

Nàng mặt không biểu tình mà nhìn mai rùa ở trong tay.