Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 94




Tống Nam Thời một lời khó nói hết đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn hắn.

Cuối cùng Vân Chỉ Phong cũng thoát khỏi sự đắm chìm trong những điều kỳ diệu của cuốn sách này, khi hắn vẫn còn chưa đã thèm thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nàng.

Động tác của hắn cứng đờ, chậm rãi, lặng lẽ muốn cất sách đi.

Tống Nam Thời: “… Ánh mắt ta rất tốt.”

Vân Chỉ Phong: “… Ta mới chỉ vừa xem qua thôi.”

Tống Nam Thời làm bộ tin lời nói dối của hắn.

Nàng một lời khó nói hết nói: “Vậy chàng đã học được gì từ quyển sách rồi?”

Vân Chỉ Phong thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Sau đó hắn nói: “Nàng vào đây.”

Tống Nam Thời muốn xem thử hắn muốn làm chuyện xấu gì, thật sự đi vào.

Sau đó thì thấy Vân Chỉ Phong đứng dậy, vừa bình tĩnh cất quyển sách kia vào nhẫn trữ vật, vừa nói: “Trong sách nói, để không bị bạn đời vứt bỏ, trên người của mình phải có đồ nàng ấy thích nhất, để nàng ấy không rời xa ngươi.”

Phản ứng đầu tiên của Tống Nam Thời là hỏi: “Đồ ta thích nhất? Tiền sao? Nhưng không phải tiền của chàng đều ở trên người ta rồi à?”

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn vậy mà không có cách nào phản bác trong thời gian ngắn!

Thứ Tống Nam Thời thích nhất không phải tiền sao?

Cho dù sau khi gặp nàng, tính tình hắn có tốt thế nào, lúc này cũng bị chọc cười.

Mắt thấy nàng còn muốn lải nhải, Vân Chỉ Phong lập tức tiến lên, ấn gáy Tống Nam Thời để đầu nàng dựa vào ngực mình.

Vì thế Tống Nam Thời đột nhiên không kịp phòng bị, tiếp xúc gần với cơ ngực không lớn nhưng săn chắc của Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời: “!!!”

Lời nói của nàng lập tức bị chặn lại.

Hắn mở miệng, ngực phập phồng, âm thanh trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Thích tiền, vậy có thích như này không?”

Tống Nam Thời dừng một chút, thành thật gật đầu.

Vân Chỉ Phong chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ ở trong ngực hắn gật gật hai lần.

Hắn bật cười.

Trong tiếng cười, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy sở thích của mình dường như bị người này thao túng.

Nàng còn khá bất mãn, lên án: “Lúc trước chàng đâu có như vậy, không ngờ hiện giờ chàng không biết xấu hổ thế này!”

Mặt Vân Chỉ Phong không đổi sắc: “Vậy nàng cũng có thể không xấu hổ mà!”

Nhưng nàng lại nghĩ nếu đây là bạn trai mình, vậy nàng không làm gì đó thì chẳng phải rất thiệt thòi sao?

Nàng nghĩ vậy bèn đứng dậy, nhìn một lượt ở trong thư phòng rồi kéo một chiếc ghế nằm qua, nói: “Chàng lại đây…”

Vì thế một lát sau, Vân Chỉ Phong thận trọng nửa nằm trên chiếc ghế nằm rộng lớn, hắn chỉ chiếm một nửa vị trí, một nửa kia, Tống Nam Thời thoải mái dang rộng hai tay, đầu gối lên ngực hắn.

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy việc tuyệt vời trên thế giới cũng chỉ thế mà thôi.

Nàng tới tìm bạn trai chính là bởi vì dùng não quá nhiều muốn nạp điện, không ngờ cục sạc này dùng cực kỳ tốt, chỉ lần này, Tống Nam Thời đã được sạc đầy.

Khi đã sạc đầy, vậy lại cố gắng phấn đấu làm việc kiếm tiền một lần nữa.

Vì thế nàng gối lên ngực Vân Chỉ Phong bắt đầu chế độ làm việc, chỉ còn Vân Chỉ Phong với suy nghĩ bậy bạ.

Nàng suy nghĩ một lượt trong đầu, nghiêm túc hỏi: “Mười ba ngôi mộ trên Đồ Vân Sơn kia vẫn rất đáng nghi. Chàng cảm thấy nếu Thược Dược phu nhân là người quen của Sư lão đầu thì tại sao chỉ không quét một ngôi mộ?”

Trước mắt Vân Chỉ Phong còn đang đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt, không thể nào nghĩ tới đề tài của Tống Nam Thời chuyển nhanh vậy, trong lúc nhất thời đầu óc đờ đẫn, phải một lúc lâu sau, mới cảm thấy mình thật ngốc: “Trước kia mối quan hệ của bà ta với các tiểu đồ đệ khác của Sư tiền bối không tốt?”

Tống Nam Thời: “…”

Xong rồi, hóa ra sau khi yêu đương sẽ làm giảm trí thông minh là sự thật.

Chẳng qua người bị giảm trí thông minh không phải nàng, mà là đằng trai.

Nàng đột nhiên cảm thấy hối hận, sớm biết như thế, lẽ ra sau khi chuyện này kết thúc, nàng nên nói rõ quan hệ của hai người, như vậy sau những nhân vật chính đó, người duy nhất bên cạnh nàng không ngu ngốc khi họ ở cùng nhau đã chẳng còn.

Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy áp lực nặng nề, hơn nữa còn nghi ngờ rốt cuộc họ có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không.

Hai kéo ba biến thành một kéo bốn, cuộc sống vô vọng.

Lúc này Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy mình thật ngốc, hắn mạnh mẽ thu hồi tâm tư từ cảm giác ở ngực về, chậm chạp suy nghĩ một lát, nói: “Hoặc là đúng như lời ta nói, bà ta có ân oán không thể hòa giải với đệ tử cuối cùng kia, hoặc là… bà ta cảm thấy đệ tử cuối cùng này, không cần phải tỏ lòng thành kính.”

Không cần tỏ lòng thành kính…

Tống Nam Thời bắt đầu suy đoán lung tung: “Đệ tử Sư lão đầu đều chết oan, chẳng lẽ đệ tử cuối cùng này không có thi thể? Đây là mộ chôn di vật? Hay là nói sống không thấy người, chết không thấy xác, cho nên Thược Dược phu nhân không cảm thấy người kia đã chết?”

Vân Chỉ Phong còn chưa nói gì, nàng đã bác bỏ suy đoán của mình, nói: “Thôi, chứng cứ quá ít, chúng ta chỉ có thể đoán lung tung mà thôi, vẫn nên chờ đến Hợp Hoan Tông xem đã. Nếu Thược Dược phu nhân là người quen của Sư lão đầu, ông ấy còn chôn đồ đệ ở sản nghiệp của bà ta, vậy Sư lão đầu cúng bái hàng năm, không thể nào không để lại chút dấu vết gì.”

Hiện giờ đầu óc không đủ dùng, Vân Chỉ Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vì thế đôi tình nhân mới được thăng cấp nhìn nhau, đều có chút rục rịch.

Ngay vào lúc này, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Hai người lập tức quay đầu lại, hai mặt nhìn nhau với tiểu sư muội đang mới bước được một chân vào.

Ánh mắt tiểu sư muội từ mờ mịt tới khiếp sợ, cuối cùng là nghi hoặc.

Lúc này Tống Nam Thời mới nhớ tới, chuyện của nàng và Vân Chỉ Phong, ngoại trừ nhị sư tỷ biết thì không ai biết cả, nàng đang muốn mở miệng giải thích một câu thì nghe tiểu sư muội mờ mịt hỏi: “Sư tỷ, cổ tỷ không thoải mái à? Tại sao phải gối lên người Vân công tử?”

Tống Nam Thời: “…”



Nữ chính truyện ngọt sủng thuần khiết này.

Mặt nàng không đổi sắc: “… Đúng, sư tỷ bị sái cổ, cổ không thoải mái lắm. Vân huynh đang xoa bóp cho tỷ.”

Tiểu sư muội lập tức bừng tỉnh.

Nàng ấy thật sự tin!

Sau đó nàng ấy hơi rục rịch, thò tay nói: “Vậy sư tỷ, hay là muội vặn cổ lại cho tỷ? Khi muội còn nhỏ bị sái cổ đều tự vặn cho mình như vậy, kỹ thuật rất tốt.”

Tống Nam Thời kinh hãi.

Nàng cảm thấy, hôm nay mà thật sự để tiểu sư muội động thủ, trước không biết cổ có ổn không nhưng đầu nàng chắc chắn khó mà giữ được!

Nàng lập tức đứng dậy, không chút do dự nói: “Tiểu sư muội, sư tỷ cảm thấy tỷ lại ổn rồi!”

Tiểu sư muội hơi thất vọng, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, thỏ nói muội vặn rất khá…”

Nàng nói xong dường như nhận ra được điều không đúng, lập tức bưng kín miệng, chuyện muốn làm cũng chưa làm đã chạy nhanh như bay.

Tống Nam Thời nhìn theo bóng dáng nàng, nheo mắt lại.

Thỏ nói?

Sao con thỏ kia có thể mở miệng nói chuyện được?

Trừ khi hắn biến thành hình người.

Nam chính của tiểu sư muội có thể biến thành hình người từ khi nào?

Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới trùng son kia, khi đó trúng độc chính là con thỏ!

Cốt truyện ngọt sủng kinh điển mà…

Nhưng sau khi hắn biến thành người mà không bị tiểu sư muội ám ảnh xã hội đánh chết, hiện tại dựa vào những lời nói đó, Thái tử Yêu tộc kia có chút bản lĩnh.



Tới ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán, phủ Tông chủ lập tức đại thanh tẩy một lần, những ai là “người ngoài” đều bị tính tiền đuổi ra ngoài.

Đương nhiên cũng bao gồm bọn Tống Nam Thời.

Nhưng ngược lại đại sư huynh thật sự được giữ lại trong đội thị vệ.

Sau đó tới buổi tối, các Trưởng lão Hợp Hoan Tông mạnh mẽ yêu cầu Thược Dược phu nhân mang theo tiểu tông chủ trở về tông môn, lý do là ở ngoài tông môn, sự an toàn của tiểu tông chủ không được bảo đảm.

Lần này phủ Tông chủ “bị ám sát”, là do chính Thược Dược phu nhân gây xôn xao dư luận, tạo cơ hội cho các Trưởng lão Hợp Hoan Tông. Bản thân bà ta đuối lý, nếu từ chối ngược lại sẽ khiến con ruột mình bị nghi ngờ, vì thế chỉ có thể thỏa hiệp.

Thược Dược phu nhân vừa thỏa hiệp, Hợp Hoan Tông đã nhanh chóng hành động, lấy lý do lo lắng cho tiểu tông chủ, đã đưa tiểu tông chủ cùng một đám đệ tử Hợp Hoan Tông đến Hợp Hoan Tông trong đêm.

Mà cùng lúc đó, còn chưa tới nửa tháng là đến điển lễ kế vị, nhóm tông môn đầu tiên đến xem lễ cũng vào thành. Điển lễ kế vị của tiểu tông chủ cũng bắt đầu từ hôm nay.

Cơ hội của mấy người Tống Nam Thời đã tới.

Vì thế ngày thứ ba bọn họ bị đuổi, Khương Viên làm việc suốt hai ngày trong tông môn cực kỳ mệt mỏi đã xuất hiện, thừa dịp nhóm tông môn đầu tiên xem lễ tiến vào Hợp Hoan Tông, trực tiếp đưa bọn họ vào tông môn.

Hơn nữa đáng nhắc tới nhất chính là, Tống Nam Thời vốn cho rằng Khương Viên sẽ lấy danh nghĩa bọn họ là đệ tử tông môn khác tới xem lễ để đưa bọn họ vào. Ai ngờ gần tới nơi, Khương Viên tỉnh bơ nói với đệ tử trông cửa, bọn Tống Nam Thời chính là đệ tử Hợp Hoan Tông.

Lúc này, bọn họ không mặc đồ đệ tử, cũng không có lệnh bài đệ tử.

Tống Nam Thời còn đang kinh ngạc, trong chốc lát còn suýt nữa cho rằng Khương Viên muốn bán bọn họ.

Ai ngờ mấy đệ tử thủ vệ đang bận, đầu óc choáng váng, ngẩng đấu vừa nhìn thấy mặt bọn họ, lập tức phất tay nói: “Vừa nhìn là biết đệ tử của chúng ta, quên mang lệnh bài đệ tử đúng không? Được rồi, lần này cho qua, lần sau nhớ đấy.”

Những người khác nhìn thoáng qua bởi vì động tĩnh bên này, nhìn đến nỗi thần kinh Tống Nam Thời căng thẳng, như gặp kẻ địch.

Sau đó họ thấy, cho dù là đệ tử Hợp Hoan Tông hay là đệ tử xem lễ, họ đều không có bất cứ dị nghị gì về phán đoán qua loa này của đệ tử thị vệ.

Thậm chí còn có đệ tử ngoại môn nhìn bọn họ với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nói: “Thật không hổ là đệ tử Hợp Hoan Tông…”

Tuy rằng đệ tử bổn tông Hợp Hoan Tông chưa từng gặp bọn họ, nhưng vẫn cực kỳ ấm áp tốt bụng nói: “Sau này mấy sư đệ, sư muội đừng quên mang lệnh bài nhé.”

Sau đó bọn họ cứ như vậy trà trộn vào.

Trà trộn vào…

Tống Nam Thời: “???”

Mọi người: “???”

Sau khi Tống Nam Thời vào mới một lời khó nói hết, nói: “Có phải phòng thủ của lệnh tông môn có hơi…”

Nàng còn chưa nói xong, Khương Viên đã tỉnh bơ nói: “Cũng không phải, phòng thủ Hợp Hoan Tông chúng ta vẫn rất nghiêm ngặt, chẳng qua các ngươi có lý do đặc biệt.”

Tống Nam Thời khó hiểu: “Chúng ta? Chúng ta có chỗ nào đặc biệt chứ? Có thể khiến cho họ trực tiếp cho chúng ta đi vào?”

Thì thấy Khương Viên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là bởi vì các ngươi có vẻ ngoài đẹp.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng một lời khó nói hết: “Ngươi nghiêm túc?”

Khương Viên: “Ta nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.”

Tống Nam Thời: “…”

Chẳng lẽ chỉ là môn phái hoàn toàn nhan khống thấy bọn họ đẹp thì không hề tra xét à?

Lòng nàng ngập tràn oán hận không có chỗ trút ra, mà đúng lúc này thì thấy những tu sĩ ngoại môn cùng những người khác chắc chắn bọn họ chính là đệ tử Hợp Hoan Tông cũng vào được, hắn vừa đi vừa nói với những người khác: “… Hợp Hoan Tông này quả nhiên không giống bình thường, sư thúc nói không sai. Hợp Hoan Tông bọn họ không có một đệ tử nào xấu…”

Cùng lúc đó, có một đôi đệ tử Hợp Hoan Tông đi qua bọn họ, nam tử tuấn lãng phi phàm, nữ tử nhu mị tận xương.

Tống Nam Thời nhìn, tự nhiên hiểu rõ.

Lúc này Khương Viên ở bên cạnh, hết sức ung dung nói: “Ngươi có biết đệ tử Hợp Hoan Tông chúng ta có gì khác hẳn so với những người khác không?”



Tống Nam Thời khó hiểu: “Là gì?”

Khương Viên nghiêm túc nói: “Mặt chúng ta đẹp.”

Tống Nam Thời: “…”

Khương Viên tiếp tục phổ cập kiến thức: “Ở Hợp Hoan Tông, có thể dùng mặt làm vật tin, ngươi có một gương mặt đẹp, cho dù không có lệnh bài, may mắn cũng có thể đi vào. Nhưng nếu ngươi khó coi, cầm lệnh bài chúng ta cũng không nhận.”

Nàng nghiêm túc nói: “Bởi vì Hợp Hoan Tông chúng ta không có đệ tử xấu!”

Tống Nam Thời lẩm bẩm: “À…”

Khương Viên nhìn nàng, lại nhìn bọn họ, cực kỳ nuối tiếc nói: “Tuy rằng các ngươi hơi nghèo, nhưng mặt thật sự rất đẹp, vừa thấy đã biết nên là đệ tử Hợp Hoan Tông chúng ta. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc…”

Tống Nam Thời một lời khó nói hết: “Trông mặt mà bắt hình dong như vậy thật sự được à?”

Khương Viên nghe vậy thì kinh ngạc: “Hả? Như vậy có gì không tốt? Hợp Hoan Tông chúng ta tu chính là công pháp song tu, cùng người song tu, mặt mới là nhất. Ngươi nghĩ xem, nếu vẻ ngoài khó coi, vậy ai còn có tâm tư song tu với hắn chứ.”

Tống Nam Thời nghe vậy, tự nhiên cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Nàng thay đổi cách hỏi: “Vậy thủ vệ các ngươi qua loa như vậy, thật sự không sao chứ?”

Khương Viên hỏi lại nàng: “Ai có thể trộm cái gì ở Hợp Hoan Tông chúng ta? Trộm công pháp song tu của chúng ta sao?”

Nàng ta sâu sắc nói: “Hơn nữa chúng ta không phải lúc nào cũng như vậy. Khi không bận, đương nhiên sẽ nghiêm túc kiểm tra, nhưng khi quá bận, các ngươi được ta đưa đến, bề ngoài lại đẹp, đương nhiên bọn họ sẽ không hoài nghi.”

Tống Nam Thời: “…”

Cho nên chủ yếu vẫn là bề ngoài đẹp.

Đây đúng là một tông môn cực kỳ nhan khống…

Nhưng Khương Viên nói cũng không sai, đều song tu, không nhan khống thì sao?

Khương Viên vừa nói vừa dẫn bọn họ tới một con đường, hạ giọng nói: “Ta đã tìm chỗ ở cho các ngươi rồi, là căn phòng dành cho đệ tử vì hẻo lánh nên không ai ở. Mấy ngày này các ngươi cứ ngụy trang thành đệ tử Hợp Hoan Tông, có gương mặt này sẽ không có ai nghi ngờ các ngươi, cũng không phải lo gặp Thược Dược phu nhân. Mấy ngày nay bà ta bị ám sát làm như gặp phải đại dịch, hận không thể không ra khỏi chỗ ở.”

Tống Nam Thời nghe vậy lập tức nói lời cảm ơn.

Khương Viên suy nghĩ, lại bổ sung nói: “Đúng rồi, khi các ngươi ở đây, nếu có đệ tử hỏi các ngươi có muốn song tu không thì đừng hoảng sợ, ở Hợp Hoan Tông chúng ta hỏi người song tu giống như Kiếm tu các ngươi tìm người tỷ thí thôi, đều là hiện tượng bình thường. Cho nên xin hãy tôn trọng phong thổ tập tục của chúng ta, đừng có hơi tí là đánh người ta.”

Nàng ta nói rồi chăm chú nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong đã đuổi đánh Khương Hành rất nhiều lần.

Vân Chỉ Phong lạnh mặt dời mắt.

Nhị sư tỷ nghe vậy vừa tò mò vừa thấy mới mẻ, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hợp Hoan Tông các ngươi có kết duyên với Phật tu không? Giống như trong sách nói, kéo Phật tu lạnh lùng vào phàm trần ấy?”

Khương Viên nghe vậy rất chính nghĩa nói: “Vớ vẩn! Nói linh tinh gì vậy, tất cả đều là định kiến đối với Hợp Hoan Tông chúng ta! Chúng ta là tông môn song tu đứng đắn, không cưỡng ép người ta, cũng không bắt Phật tu…”

Nàng ta còn chưa dứt lời đã thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi kéo một hòa thượng đầu trọc đi ra ngoài, hung ác nói: “Hôm nay ngươi hoàn tục cũng phải hoàn, không hoàn tục cũng phải hoàn!”

Mọi người: “…”

Không bắt Phật tu?

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Khương Viên.

Khương Viên im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Ta đưa các ngươi đi xem phòng.”

Cuối cùng, Khương Viên vốn dẫn bọn họ đi xem chỗ ở, lại đưa bản đồ cho họ, rời đi giống như chạy trốn.

Nàng ta chỉ nói: “Mấy ngày nay ta chạy quá nhiều, phu nhân phát hiện chuyện bọn họ trở về tông môn có ta châm ngòi, có chút bất mãn với ta, đã nhiều ngày vẫn luôn bắt ta làm cu li. Ta không rảnh lo cho các ngươi, nhưng hai đệ tử tẩu hỏa nhập ma kia đang được nhốt ở Tĩnh Tư Tháp mà các đệ tử biết, các ngươi có rảnh thì có thể qua xem.”

Mọi người: “…”

Thật không đáng tin cậy mà, bọn họ vào Hợp Hoan Tông là điều đúng đắn sao?

Nàng ta đi rồi, mọi người hai mặt nhìn nhau, Chư Tụ nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tống Nam Thời nhìn bản đồ, nói: “Đi Tĩnh Tư Tháp xem trước.”

Mấy người ghi nhớ bản đồ, lập tức đi về phía Tĩnh Tư Tháp.

Một đám “mặt đẹp” bọn họ quang minh chính đại đi trong Hợp Hoan Tông, tất cả mọi người coi họ như đệ tử Hợp Hoan Tông.

Thậm chí có đệ tử ngoại tông chạy tới hỏi đường, Tống Nam Thời nào biết đường nào, chỉ có thể chỉ lung tung một hồi.

Đệ tử hỏi đường kia còn cực kỳ đắc ý nói với đồng bạn: “Ta biết ngay người đẹp này chắc chắn là đệ tử Hợp Hoan Tông, lần này hỏi đúng rồi!”

Sau đó bọn họ đi theo hướng ngược lại dưới sự chỉ dẫn của Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời chột dạ muốn chết, lập tức nói: “Đi mau, đi mau!”

Dọc đường đi, việc như vậy trải qua không ít lần, cuối cùng họ đều trở nên thản nhiên.

Vì thế, đến khi bọn họ tới Tĩnh Tư Tháp, Tống Nam Thời không đem theo lệnh bài đệ tử, cực kỳ tự tin đi vào bên trong.

Đệ tử thủ vệ ngăn họ lại, rất có trách nhiệm nói: “Lệnh bài!”

Tống Nam Thời bình tĩnh: “Mất rồi, ta định đi làm lại.”

Đệ tử thủ vệ này khá liêm chính: “Không có lệnh bài đệ tử, sao các ngươi chứng minh mình là người Hợp Hoan Tông?”

Tống Nam Thời: “Đương nhiên là dùng mặt chúng ta để chứng minh rồi!”

Đệ tử thủ vệ: “…”

Hắn ta yên lặng nhìn mặt bọn họ.

Sau đó hắn ta thật sự tin tưởng.

 

------oOo------