Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố - Chương 3




Grant thức giấc khi ánh nắng mặt trời yếu ớt bắt đầu lọt qua khung cửa sổ. Trong cơn bối rối anh nhìn trân trân lên trần nhà màu xanh băng giá của phòng dành cho khách, cứ ngỡ sẽ thấy màn trướng màu rượu vang phía trên giường mình. Đột nhiên anh nhớ lại những sự kiện tối hôm trước. Không có âm thanh nào vang lên từ phòng Vivien. Anh tự hỏi cô đã trải qua một đêm như thế nào. Sau tất cả những gì đã trải qua, cô hẳn sẽ ngủ gần trọn cả ngày hôm nay.



Đặt tay sau đầu, Grant nằm đó thêm một phút, suy nghĩ về chuyện Vivien đang ở đây, trong nhà anh, chỉ cách anh vài phòng. Đã lâu lắm rồi mới có một người phụ nữ ngủ lại dưới mái nhà anh. Vivien Duvall, dười quyền định đoạt của anh… Ý nghĩ ấy làm anh vui sướng kì lạ. Việc cô không nhớ những gì đã xảy ra giữa họ chỉ càng làm anh thích thú tình huống này hơn.



Ngáp dài, Grant ngồi dậy gãi gãi qua lớp lông ngực đen. Anh gọi hầu phòng, bước tới cái ghế gần đó mặc chiếc quần lanh xám nhạt đã được chuẩn bị sẵn cho mình vào. Sinh hoạt hằng sang của anh là thói quen hình thành từ nhiều năm nay. Anh luôn rời khỏi giường khi mặt trời lên, vệ sinh cá nhân và mặc quần áo trong vòng hai mươi phút, sử dụng một tiếng đồng hồ tiếp theo để ngốn ngấu một bữa sáng lớn và đọc lướt tờ Times, rồi đi bộ tới phố Bow. Ngài Ross Cannon yêu cầu tất cả cảnh sát dưới quyền nếu không phải làm nhiệm vụ thì phải có mặt muộn nhất là chín giờ.



Chưa tới năm phút, hầu phòng của anh, Kellow, xuất hiện với bình nước cạo râu nóng và tất cả những dụng cụ cần thiết. Cùng lúc ấy, một người hầu gái nhanh chóng đốt lửa và dọn lò sưởi. Grant đổ nước ấm bốc khói vào chậu rửa và hất nước lên mặt, cố gắng làm mềm bộ râu có lẽ ngoan cố nhất Luân Đôn. Cạo râu xong, Grant xô chiếc sơ mi trắng, áo gi lê xám có họa tiết và cà vạt bằng lụa đen. Đồng phục của cảnh sát phố Bow bao gồm áo gi lê đỏ, áo khoác màu lam, quần xanh hải quân, và ủng cao đen được đánh bóng lộn không chê vào đâu được. Grant ghét cách ăn mặc này. Trên một người có khổ người vừa phải, quần áo sáng màu – thứ đã khiến công chúng gọi cảnh sát phố Bow là “những chú chim Robin Ức Đỏ” – trông khá chưng diện. Trên người cao như anh, hiệu quả thật đáng giật mình.



Gu của Grant là quần áo cắt vừa vặn màu tối như xám, be và đen, không có phục sức gì khác ngoài đồng hồ quả quýt. Anh để tóc ngắn cho thuận tiện và có ngày phải cạo râu hai lần trong các trường hợp trang trọng đòi hỏi anh phải loại bỏ thêm một lớp râu lún phún. Tối nào anh cũng phải tắm, nếu không anh khó ngủ nổi. Công việc đòi hỏi thể lực, chưa kể tới những loại người hôi thối mà anh thường quan hệ, hay khiến anh cảm thấy không sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.



Nhiều người hay gọi hầu phòng tới giúp mình mặc đồ song Grant thích tự mặc lấy. Anh cảm thấy việc đứng yên để người khác mặc đồ cho mình khá nực cười. Anh là người thân thể không hề khiếm khuyết, chẳng phải thằng nhóc cần người lớn mặc bộ áo liền quần giúp. Khi anh bày tỏ quan điểm này với những người bạn giới thượng lưu, họ cười mà bảo anh rằng đây là một trong những điểm cơ bản nhất giữa những tầng lớp dưới với tầng lớp quý tộc.



“Ý anh là chỉ có các tầng lớp thấp hơn mới biết tự cài nút áo?” Grant mỉa mai hỏi.



“Không phải vậy,” người bạn cười trả lời, “chỉ là họ không có lựa chọn nào khác. Dân quý tộc, ngược lại, có thể sai người khác làm cho họ.”



Sau khi thắt cà vạt lụa đen bằng nút đơn giản, Grant bẻ cổ áo cho gọn gàng. Anh chải mái tóc đen bù xù và liếc nhanh về phía gương. Vừa với tay lấy áo khoác màu xám than, anh nghe thấy một tiếng kêu nghèn nghẹn cách mình vài phòng.



“Vivien,” anh lẩm bẩm, lập tức thả rơi áo. Anh tới phòng ngủ chính sau vài sải chân, vào phòng mà không gỡ cửa. Người hầu gái đã qua phòng thắp một ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi.



Vviien đang cố tự xuống giường, áo lanh xoắn quanh đùi. Mái tóc dài rối bù buông xuống lưng. Cô đang đứng trên một chân, bấp bênh giữ thăng bằng. Mắt cá chân bị bong gân sưng lên, à rõ ràng cô cảm thấy đau đớn khi bước khập khiễng khỏi giường.



“Em cần gì?” Grant hỏi, và cô giật mình khi nghe thấy giọng anh. Trông cô không đỡ hơn đêm trước, gương mặt trắng bệch, mắt vẫn sưng và cổ họng bầm tím. “Em muốn đi vệ sinh không?”



Câu hỏi thẳng ruột ngựa khiến Vivien vô cùng xấu hổ. Sắc đỏ ửng lên trên gương mặt cô. Cảnh người tóc đỏ đỏ mặt đúng là khó có thể bỏ lỡ, Grant nghĩ, thoáng cảm thấy khôi hài.



“Có, cảm ơn anh,” cô lí nhí giọng khan khan gượng gạo. Cô loạng choạng bước lên một bước cẩn trọng. “Phiền anh chỉ giúp…”



“Tôi sẽ giúp em.”



“Ồ không, thật sự thì…” Cô há hốc miệng khi anh bế cô lên tay, cô bé nhỏ và nhẹ bẫng trước ngực anh. Grant bế cô qua một quãng ngắn tới phòng vệ sinh, cách đó hai cửa xuôi theo hành lang, trong khi Vivien khổ sở cố kéo vạt áo mỏng xuống che đùi cho kín đáo. Cử chỉ khiến anh thấy lạ lùng khi bắt gặp ở một gái làng chơi. Vivien nổi tiếng là người phóng túng, chưa kể đến cách ăn mặc khiêu khích mà vẫn phong nhã. Kín đáo chưa bao giờ là tiết mục của cô. Tại sao bây giờ cô lại tỏ ra bận tâm tới mấy thứ như vậy?



“Em sẽ sớm khỏe lại thôi,” anh nói. “Trong lúc chờ đợi, em phải ở trên giường và đừng dùng tới cổ chân đó. Em muốn gì thì cứ rung chuông gọi hầu gái là được.”



“Vâng, cảm ơn.” Đôi tay nhỏ nhắn của cô ôm cổ anh. “Tôi xin lỗi đã làm phiền anh, anh…” Cô ngắc ngứ, và anh biết cô đã quên mất họ của anh rồi.



“Cứ gọi tôi là Grant,” anh trả lời, nhẹ nhàng hạ cô xuống. “Có gì đâu mà phiền phức.”



Vivien ra khỏi phòng vệ sinh sau ít phút, không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy anh vẫn ở đó. Xem chừng cô chẳng lớn hơn một đứa trẻ bao nhiêu khi mặc áo của anh, với ống tay áo được xắn lên vài lớp và gấu áo dài quá gối. Mắt cô ngước lên nhìn anh, và cô đáp trả nụ cười thân thiện của anh với một nụ cười bối rối.



“Cảm thấy khá hơn chưa?” anh hỏi cô.



“Rồi, cảm ơn anh.”



Anh chìa tay cho cô. “Để tôi giúp em về giường.”



Cô do dự trước khi loạng choạng bước tới. Grant cẩn thận ôm cơ thể mảnh mai giữ một cánh tay sau lưng, và cánh tay còn lại dưới gối. Mặc dù anh đã nâng cô lên cực kì nhẹ nhàng vì biết cô bị thương, Vivien vẫn há hốc miệng vì đau khi anh bế cô lên trước ngực. Trong tất cả những người anh đã ôm trong tay, không ai có được vẻ đẹp mơn mởn mà vẫn mong manh thanh thoát tới vậy. Xương cô có thể mảnh mai, nhưng da thịt cô mềm mại và mời gọi, gợi tình vô cùng.



Trở lại phòng ngủ, Grant hạ Vivien lại xuống đệm, vụng về sắp một chồng gối cho cô. Cô kéo chăn lên tới ngực. Dù trông cô thật lôi thôi, hoặc cũng có thể chính vì thế, anh trào lên khao khát được âu yếm vuốt ve cô. Chính anh, nổi tiếng là người có trái tim bằng đá granit, hoặc bằng những chất không thấm nước tương tự.



“Em đói chưa?” anh khàn khàn hỏi.



“Không đói lắm.”



“Lát quản gia mang khay lên, tôi muốn em ăn thứ gì đó.”



Không biết vì sao ngữ điệu ra lệnh của anh khiến cô cười. “Tôi sẽ thử.”



Grant đứng chết trân tại chỗ trước nụ cười đó… sáng ngời và ấm áp, một chút phép thuật là rực lên gương mặt thanh tú của cô. Khác xa người đàn bà đầy tự mãn mà anh đã gặp trong vũ hội của Wentworth đến nỗi anh thoáng tự hỏi liệu đây có phải cùng một người không. Nhưng đúng thế, không thể nhầm lẫn, đây là Vivien.



“Grant,” cô do dự hỏi. “Liệu anh có thể lấy tôi mượn một chiếc gương không?” Cô ngượng ngập áp hai tay lên má. “Tôi không biết mình trông như thế nào nữa.”



Dứt ánh mắt khỏi cô, Grant tới chỗ chiếc tủ kê ở góc phòng. Anh lục lọi các ngăn kéo hẹp thấy một hộp đỏ bằng gỗ bọc da. Cái hộp được thiết kế để cắt kéo, giũa móng, đồ chải tóc, một chiếc gương gắn ở nắp. Quay trở lại bên giường, Grant mở hộp đồ đưa cho cô.



Vivien cố gắng đưa hộp gần lên mặt, nhưng tay cô vẫn còn run lẩy bẩy sau những gì trải qua tối hôm trước. Grant đưa tay giữ vững chiếc hộp để cô soi gương. Tay cô lạnh ngắt dưới tay anh, ngón tay cứng và thiếu máu. Mắt cô mở to, tưởng chừng cô khó thở nổi.



“Thật lạ,” cô nói, “khi không nhận ra nổi gương mặt của chính mình.”



“Em không có lí do gì để phàn nàn,” Grant khàn khàn nói. Ngay cả khi bầm dập, nhợt nhạt và tơi tả, vẫn không gì có thể sánh với gương mặt cô.



“Anh nghĩ vậy sao?” Cô chăm chú nhìn vào gương, không có chút dấu vết nào của sự tự mãn mà cô thể hiện ở vũ hội. Vivien đó không hề nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình. Người phụ nữ này thiếu tự tin hơn nhiều.



“Ai cũng nghĩ như vậy. Em được xem là một trong những sắc đẹp tuyệt vời nhất Luân Đôn.”



“Tôi không hiểu tại sao.” Bắt gặp vẻ mặt ngờ vực của anh, cô bổ sung. “Quả thực tôi không có ý mời lời khen, nhưng đây chỉ là… một gương mặt rất bình thường mà.” Cô làm mặt hề vui nhộn, giống một cô bé con soi gương thể nghiệm nhiều nét mặt khác nhau. Tiếng cười run rẩy thoát khỏi cô. “Chẳng có vẻ gì là mặt tôi hết.” Mắt cô lấp lánh như sa phie, và anh thoáng hoảng hốt nhận ra cô sắp sửa khóc.



“Đừng,” anh thì thầm. “Tôi đã nói với em tôi thấy thế nào khi phụ nữ khóc đấy.”



“Phải… anh không thể chịu nổi nước mắt phụ nữ.” Cô lấy ngón tay lau đôi mắt ướt. Một nụ cười run run xuất hiện trên môi cô. “Tôi không nghĩ một cảnh sát phố Bow lại ủy mị như thế.”



“Ủy mị.” Grant lặp lại đầy phẫn nộ. “Tôi cứng rắn hơn bất cứ ai.” Anh túm chiếc khăn lanh lau vội lau vàng mặt cho cô.



“Thật chứ?” Cô khụt khịt lần cuối, nhìn anh qua mép chăn, và anh thấy dấu hiệu một nụ cười đương xuất hiện sau những giọt nước mắt long lanh cuối cùng. “Tôi lại thấy anh khá mềm lòng.”



Grant mở miệng định tranh cãi, rồi bỗng nhận ra cô đang trêu anh. Anh khó khăn lắm mới có thể dìm xuống đợt cảm xúc nồng nàn bất chợt trào lên trong ngực. “Tôi ủy mị như thớt cối đó,” anh cho cô biết.



“Tôi sẽ giữ quan điểm của mình.” Cô đóng hộp và lắc đầu rầu rĩ. “Lẽ ra tôi không nên hỏi gương làm gì. Trông tôi tệ quá.”



Grant nhíu mày nhìn đôi môi khô nứt của cô. Anh với lọ thủy tinh đựng thuốc mỡ trên bàn đầu giường đưa cho cô. “Thử thứ này xem. Linley để lại một loại thuốc đặc biệt để bôi vào các vết bầm, da khô, trầy xước…”



“Tôi có thể dùng cả thùng ấy chứ,” cô nói, loay hoay xoáy cái nắp sứ ra.



Grant lấy lại chiếc lọ mở giúp cô. Thay vì trả lại, anh giữ nó trên lòng bàn tay và đưa mắt nhìn cô. “Sáng nay cơn run đỡ hơn rồi,” anh lặng lẽ nhận xét.



Vivien đỏ mặt gật đầu, dường như xấu hổ vì những cơn run không thể kiểm soát. “Vâng, nhưng dường như người tôi không thể ấm lên được.” Bàn tay cô xoa xoa làn da nhợt nhạt và nứt nẻ trên cánh tay. “Không biết… có phải là đòi hỏi quá đáng nếu…”



“Tăm nước ấm?”



“Ồ, vâng.” Sự hứng thú trong giọng nói cô khiến anh mỉm cười.



“Cái đó thì có thể thu xếp dược. Có điều em phải đi lại cẩn thận và để người hầu giúp em. Hoặc tôi, nếu em thích.”



Vivien trân trối nhìn anh, miệng há hốc vì đề nghị đó. “Tôi… tôi không dám làm phiền anh như vậy…” cô lắp bắp.



“Không phiền chút nào,” anh nói giọng tưng tửng. Chỉ tia lấp lánh trong đôi mắt xanh để lộ việc anh đang đùa cô.



Trước khi cô kịp xua đi, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí, hình ảnh cô ướt đẫm trong bồn tắm cuồn cuộn hơi nước trong khi anh tắm cho thân thể trần trụi của cô.





“Đỏ mặt thật gớm.” Grant nhẫn xét với nụ cười bất ngờ. “Thứ đó mà còn không làm em ấm lên thì chẳng thứ gì khác làm nổi.” Anh chấm ngón tay vào thuốc mỡ mềm mại mùi cây hồi rồi đưa lên miệng cô. “Yên nào.”



Vivien nghe lời, ánh mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt anh trong khi anh bôi thuốc mỡ lên môi cô. Môi khô và xót hấp thụ thuốc ngay, và Grant lại nhúng ngón tay vào lọ. Căn phòng hoàn toàn không có tiếng động, chỉ trừ hơi thở sâu và run rẩy của Vivien.



Ngực Grant trào lên cảm giác nhoi nhói khiến anh rất phiền lòng. Anh muốn hôn cô, ôm cô, an ủi cô như thể cô là một đứa nhỏ lạc đường. Anh chưa từng ngờ rằng Vivien Duvall lại đáng yêu và yếu đuối đến thế. Chết tiệt, nếu đây là do cô giả vờ, có lẽ anh sẽ bóp cổ cô mất.



Hiển nhiên cô đã dồn một thằng khốn nào đó tới mức làm như thế rồi.



Grant ngừng lại khi nghĩ tới đó, và nghiêm khắc cảnh báo mình không được để cô gây dao động. Cứ hưởng thụ cô, lấy thứ mà anh muốn… nhưng không được quan tâm tới cô dù chỉ một giây phút. Anh không cần phiền phức nhiều tới như vậy. Anh miết miết thêm thuốc mỡ giữa những ngón tay, cho tới khi mùi hương hồi tràn ngập không gian. Hết sức nhẹ nhàng, anh thoa thuốc mỡ qua cổ họng sưng và bầm tím của cô. Vivien ngồi thật lặng yên để anh thoa thuốc, ánh mắt chăm chú trên gương mặt rắn rỏi của anh.



“Chúng ta biết nhau trước đêm qua, phải không?” cô thì thầm.



Anh hạ hàng mi, và chậm rãi cân nhắc trước khi trả lời. “Em có thể nói như vậy.”



Những ngón tay anh lại thoa nhẹ da cô, bôi thêm thuốc mỡ lên các vết bầm.



Chìm vào bối rối, cô cố gắng hiểu cảm giác về sự đụng chạm của anh, cảm giác quen thuộc và an ủi tới kì lạ mà cô cảm nhận khi anh ở bên. Trên thế gian này chẳng có gì quen thuộc với cô, thậm chí cả gương mặt của chính mình… nhưng không biết vì sao anh lại khiến cô cảm thấy an toàn và yên tâm. Cô sẽ không cảm thấy như vậy trước một kẻ lạ mặt, phải không?



“Ch… chúng ta biết nhau tới mức nào?” Vivien lưỡng lự hỏi.



“Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.” Anh cần cân nhắc mình sẽ nói gì với cô, và sẽ giải thích tình huống đó như thế nào. Trong lúc đó cô sẽ nghỉ ngơi và chữa trị, và ở dưới sự bảo vệ của anh. Mặc dù Vivien không hài lòng lắm về sự lảng tránh đó, cô không truy tận cùng vấn đề, và anh đoán cô vẫn còn quá mệt để có thể tranh cãi. Anh thò tay vào túi áo gi lê lấy đồng hồ ra xem. Anh cau mày khi thấy đã muộn. “Tôi phải tới phố Bow,” anh nói, “hôm nay tôi sẽ đến nhà em lấy ít quần áo cho em.”



Cô cố gắng cười, nhưng đôi mắt xanh không nghe theo.



“Tôi có gia đình hay bạn bè để báo tin không?”



“Tôi không biết về gia đình em,” Grant thừa nhận. “Tôi sẽ gắng hết sức tìm hiểu. Và phải em có bạn bè… nhưng giờ không phải lúc tới thăm họ. Em cần nghỉ ngơi.” Không thể chống lại cám dỗ, anh đưa tay vuốt một nếp nhăn lo lắng trên trán cô. “Đừng lo, người đẹp,” anh thì thầm.



Vivien nằm lại xuống gối, mi mắt trĩu xuống mệt mỏi. “Nhiều điều cần hỏi quá,” cô thều thào.



“Em sẽ sớm có tất cả những câu trả lời mình muốn.” Anh tạm ngừng lời, và một chút dịu dàng rời khỏi giọng anh khi anh cho thêm. “Song có thể có vài chuyện em sẽ không thích đâu.”



Cô nghiêm túc nhìn anh, tay đưa lên cổ mình. “Chuyện gì đã xảy ra với tôi tối qua?”



“Tôi đang định đi tìm hiểu chuyện đó đây,” anh trả lời với ngữ điệu không cho phép người ta dám nghi ngờ.




Con phố hình cánh cung được xây dựng vào khoảng giữa thế kỷ 17. Vào thế kỷ trước, một vài người sống ở phố Bow khá nổi tiếng. Nhưng sang thế kỷ này, chỉ còn một cái tên liên quan tới phố thực sự làm nên điều khác biệt… Ngài Ross Cannon.



Đôi khi dường như cả thế giới đều tập trung vào tòa nhà hẹp bốn tầng và người cư ngụ nổi tiếng của nó. Cannon chỉ huy nửa tá cảnh sát Runner và tám mươi sĩ quan đủ loại khác như một nhạc trưởng tài ba. Cảnh sát phố Bow nổi tiếng trên toàn thế giới với những chiến công như dẹp an các cuộc nổi loạn, phá án và bảo vệ hoàng gia.



Sau cái chết của một trong những người kế nhiệm Fielding năm năm trước, nhiều vị tai to mặt lớn được xem là ứng cử viên cho vị trí thẩm phán. Tuy nhiên, cuối cùng một người ít được biết tới lại được bổ nhiệm vào vị trí đó… Ross Cannon, nguyên là thẩm phán ở trụ sở phố Great Marlboro. Cannon đã đảm đương trách nhiệm thẩm phán như thể mình sinh ra để làm việc đó. Không bao lâu, anh đã để lại dấu ấn riêng biệt của mình ở trụ sở phố Bow, coi việc điều tra như thể đó là một môn khoa học, phát minh ra phương pháp luận, thử nghiệm các học thuyết, hướng dẫn và động viên các sĩ quan của mình với lòng nhiệt huyết rất dễ lan tỏa. Anh là người luôn đặt ra yêu cầu cao và đã làm là làm cho kì được. Bất cứ người nào đưới trướng anh cũng sẽ sẵn lòng chết vì anh. Kể cả Grant.



Grant bước lên bậc tam cấp gõ mạnh cửa. Người ra mở cửa là quản gia của Cannon, bà Dobson, một phụ nữ đẫy đà và phúc hậu với những sóng tóc bạc phồng lên ôm lấy mái đầu. Gương mặt mập mạp sáng lên nhờ nụ cười trên môi khi bà dẫn Grant vào nhà. “Anh lại không mang mũ rồi, anh Morgan… gió bấc như này mà anh cứ đầu trần rồi có ngày mất mạng đấy chứ chả chơi.”



“Tôi không đội mũ được, bà Dobson,” Grant trả lời, cởi áo bành tô đen nặng nề đang khoác đưa cho bà. Bà gần như ngạt thở vì đống vải dạ to sụ anh đưa. “Như thế này tôi đã cao lắm rồi.” Loại mũ chóp cao đang thịnh hành khiến anh trông nực cười, làm anh vốn đã lêu nghêu lại cao thêm vài phần chẳng để làm gì nữa, có chăng chỉ là để anh bị người đi đường nhìn chằm chằm một cách lộ liễu.



“Ối dào, không đội mũ cũng chẳng lừa được ai nghĩ rằng anh thấp đâu mà,” bà chỉ ra.



Grant cười toe và nhéo má bà, khiến bà quản gia kêu lên mắng anh. Tuy vậy bà chỉ mắng cho có, chứ cả hai đều biết trong cả đám cảnh sát phố Bow, anh là người bà quý nhất. “Cannon đâu rồi?” Grant hỏi đôi mắt màu lục lấp lánh, và bà Dobson chỉ về văn phòng của thẩm phán.



Trụ sở số 4 phố Bow có một ngôi nhà, một sân nhỏ, các văn phòng, một tòa án, và một phòng kiên cố để giam phạm nhân.



Được sinh ra trong một gia đình quyền thế, Cannon hẳn đã có thể sống một cuộc đời biếng nhác ở nơi xa hoa hơn thế này nhiều… nhưng đó không phải là bản tính của anh. Anh tâm huyết với công lý, và đối với tất cả những chuyện cần phải làm, không có thời gian để mà lười biếng hay phù phiếm.



Với Cannon, cuộc sống là công chuyện nghiêm túc, và anh sống theo quan điểm đó. Người ta đồn rằng trước khi qua đời, cô vợ trẻ của anh đã yêu cầu anh hứa sẽ không bao giờ tái hôn, và Cannon luôn trung thành với lời hứa của mình. Năng lượng dồi dào ở anh được sử dụng cho công việc. Ngay cả những người bạn gần gũi và thân thiết cũng sẽ sẵn lòng thề rằng chẳng gì có thể phá vỡ sự kiểm soát sắt đá mà Cannon áp dụng cho trái tim kín đáo của mình.



Sải bước dọc hành lang hẹp dẫn tới văn phòng riêng của Cannon, Grant suýt va phải hai cảnh sát đang rời đi… Flagstad và Keyes, hai cảnh sát phố Bow già đời nhất, cả hai đều ngấp nghé bốn mươi. “Lại đi bảo vệ hoàng gia đây,” Keyes vui vẻ nói, còn Flagstad tiết lộ rằng mình được giao nhiệm vụ lợi lộc hơn là tới nhà băng Anh, nơi người ta đang trả lãi suất hằng quý.



“Còn cậu làm gì sáng nay?” Flagstad hỏi Grant. Gương mặt sương gió của ông ta nhăn lại giễu cợt. “Đừng, đừng nói là… lại một vụ cướp nhà băng nữa hoặc một vụ trộm ở phía Tây mà anh sẽ đòi phí giải quyết lên đến cả gia tài.”



Grant chỉ cười thay cho câu trả lời bởi đã quen với việc đồng nghiệp gièm pha về những khoản tiền hoa hồng béo bở của mình. Anh không chỉ ra rằng năm qua anh đã bắt được nhiều kẻ trộm hơn cả năm cảnh sát khác cộng lại. “Tôi chỉ lấy những gì họ sẵn sàng trả mà thôi,” anh ôn tồn nói.



“Lí do duy nhất bọn quý tộc thuê cậu là bởi cậu chải chuốt chết mẹ đi được,” Keyes cười khùng khục. “Chỉ mới hôm trước, một quý bà nói với tôi. “Trong cả đám cảnh sát các anh, chỉ anh Morgan nhìn đâu ra đấy.” Ông ta cười cợt câu nói ấy. “Cứ như thể vẻ ngoài có liên quan tới cách người ta làm việc vậy.”



“Tôi chải chuốt?” Grant hoài nghi hỏi, liếc nhìn bộ trang phục vừa phải của mình, và rồi vẻ ngoài bảnh bao của Keyes… kiểu tóc “gió thổi” được vuốt cẩn thận, ghim vàng kẹp trên chiếc cà vạt trau chuốt, những bông hoa bách hợp bé xíu được thêu bằng tơ trên áo gi lê. Chưa kể đến cái mũ rộng vành màu kem được cẩn thận đội nghiêng nghiêng trên đầu.



“Tôi phải mặc thế này ở tòa án,” Keyes biện hộ.



Cười khùng khục, Flagstad bắt đầu kéo Keyes đi trước khi một cuộc tranh luận có thể nổ ra.



“Đợi đã,” Keyes nói, giọng thoáng chút hiếu kì. “Morgan, tôi nghe anh được cử đi tối hôm qua để kiểm tra một xác chết trôi trên sông hử?”



“Phải.”



Keyes tỏ ra thiếu kiên nhẫn trước sự ngắn gọn của anh. “Anh nói nhiều như hến ấy nhỉ? Thế nào, anh có gì kể cho chúng tôi về vụ đó không? Nạn nhân là nam hay nữ?”



“Chuyện đó thì liên quan gì tới ông?” Grant hỏi, khó hiểu trước sự quan tâm của viên cảnh sát.



“Anh sẽ nhận vụ này à?” Keyes chưa chịu thôi.



“Có thể.”



“Tôi sẽ nhận vụ này thay anh, nếu anh thích,” Keyes đề nghị. “Trời cũng biết anh không thu được nhiều lợi lộc từ việc điều tra một phụ nữ đã chết. Tôi nghe nói gần đây kẻ chết trôi không trả nhiều lắm đâu.”



Flagstad cười thầm khi nghe lời chế giễu khập khiễng này.



Frant trừng mắt nhìn Keyes cảnh giác. “Sao ông nghĩ đó là phụ nữ?” anh hỏi vu vơ.



Keyes chớp mắt, và rồi phải mất một lúc mới trả lời. “Đoán thế thôi anh bạn. Thế tôi đoán có đúng không?”



Nhìn ông ta dò hỏi một lần nữa, Grant từ chối trả lời mà bước vào văn phòng của Cannon.



Ngài Ross đang ngồi quay lưng lại cửa, trước ban làm việc lớn từ gỗ sồi có hai trụ được đặt đối diện với cửa sổ hình chữ nhật dài nhìn ra phố. Một con mèo vằn nâu và xám béo ú choán lấy một góc bàn, lười biếng nhìn người mới tới. Con mèo trầm lặng này được phát hiện trên bậc tam cấp của văn phòng phố Bow vài năm trước. Nó bị cụt đuôi, hoặc bởi tai nạn, hoặc do ai đó đùa ác ý, và nhanh chóng được gọi là “Nàng Cụt.” Nàng Cụt là con mèo chỉ quấn chủ, nó dành tất cả tình cảm cho Cannon, và hầu như không chấp nhận bất cứ ai khác.



Mái đầu đen của Cannon quay lại, và anh chào Grant với biểu cảm dễ chịu dù không cười. “Xin chào,” anh nói nhỏ. “Có bình cà phê ở bên bàn đó.”



Grant chưa bao giờ từ chối khi được mời cà phê. Niềm đam mê món đồ uống đắng ngắt này của Grant chỉ Cannon mới có thể địch nổi. Họ đều uống cà phê đen à nóng bỏng lưỡi bất cứ khi nào có thể. Thoải mái rót và phê vào một tách màu kem, Grant ngồi xuống chiếc ghế mà Cannon chỉ ở bên cạnh. Vị thẩm phán lại tập trung vào tài liệu trên mặt bàn, ký một tờ bằng kiểu chữ ký bay bướm của anh.



Trong lúc chờ đợi, Grant đảo mắt qua căn phòng thân thuộc. Một bức tường dán đầy bản đồ thành phố và các hạt xung quanh, có cả bản vẽ thiết kế các tầng của Đại sảnh Westminster, Ngân hàng Anh và các tòa nhà quan trọng khác. Một bức tường khác dựng đầy tủ sách, chữa số sách đủ đè chết một con voi. Đồ đạc gồm một vài món đóng bằng gỗ sồi nặng trịch cốt sao đơn giản và thiết thực. Một quả địa cầu loại đặt trong thư viện được để trên kệ gỗ gụ nằm trong góc. Vẫn có đủ chỗ cho một bức họa duy nhất, cảnh Bắc Wales, trên vẽ một con suối chảy qua các tầng đá lởm chởm, với cây cối tối tăm và những ngọn đồi xám xịt lờ mờ đằng xa. Quang cảnh vô cùng nguyên sơ nếu so sánh với những trò lừa lọc ồn ào của Luân Đôn.



Cuối cùng Cannon quay lại phía Grant, đôi lông mày đen thẫm nhường lên hỏi chuyện anh. Với những đường nét sắc sảo và đôi mắt xám lạnh lẽo, nét mặt anh trông giống như chó sói. Nếu cho phép sự nồng hậu len vào biểu cảm của mình, hẳn anh đã có thể được coi là đẹp trai.



“Thế nào?” anh nói. “Tối qua tìm được cái xác kiểu gì? Có cần yêu cầu điều tra cái chết bất thường không?”



“Không phải xác.” Grant trả lời ngắn gọn. “Nạn nhân – một phụ nữ - vẫn còn sống. Tôi đưa cô ta về nhà rồi gọi bác sĩ Linley.”




“Rất có lòng hảo tâm đấy.”



Rant đáo lại bằng cái nhún vai thận trọng. “Tôi biết cô ta khá rõ. Tên cô ta là Vivien Duvall.”



Cái tên khiến Cannon hứng thú. “Là người từ chối anh ở vũ hội Wentworth?”



“Chính tôi mới là người từ chối.” Grant nói, giọng thoáng bực bội. “Không biết làm thế nào khi tin đồn lan ra, chuyện lại bị xoay ngoắt đi như thế.”



Đôi lông mày đen của Cannon nhướng lên, và anh hừm sâu trong cổ họng với vẻ mỉa mai. “Tiếp đi. Nói xem tình trạng cô Duvall thế nào rồi?”



Grant gõ gõ lên tay vịn ghế. “m mưu giết người, không nghi ngờ gì nữa. Những vết bầm sâu và đầu ngón tay quanh cổ, chưa kể đến một cú đập vào đầu. Theo Linley, cô ta sẽ ổn thôi… nhưng có một điều khó khăn. Cô ta mất trí nhớ. Cô ta không thể kể lại một chi tiết nào về chuyện đã xảy ra, thậm chí không thể nhớ được tên của chính mình.”



“Bác sĩ có nói khi nào trí nhớ của cô ta sẽ phục hồi không?”



Grant lắc đầu. “Không có cách nào biết được hết. Và cho tới khi cuộc điều ta tìm thấy vài bằng chứng – hoặc cô ta phục hồi ký ức – sẽ an toàn hơn nếu mọi người đều nghĩ cô ta đã chết.”



Đôi mắt xám của Cannon nheo lại hứng thú. “Tôi sẽ cho một cảnh sát điều tra, hay anh muốn nhận vụ này?”



“Tôi muốn vụ này.” Grant uống ngụm cà phê cuối cùng và siết những ngón tay dài quanh chiếc tách, thu lấy chút hơi ấm ít ỏi còn lại. “Tôi sẽ bắt đầu bằng việc thăm dò người bảo trợ trước của cô ta, Ngài Gerard. Rất có thể ông ta hoặc tên tình nhân ghen tuông nào đó đã cố bóp cổ cô ta. Chỉ quỷ mới biết, có khi lại có cả danh sách dài những kẻ như vậy ấy chứ.”



Miệng Cannon khẽ nhếch lên khi anh kiềm chế một nụ cười. “Tôi sẽ cho người tới xét hỏi tay lái thuyền dã tìm thấy cô ta, cũng như những người khách đi đò gần cầu Waterloo tối qua. Biết đâu có người đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó hữu ích. Nhớ báo cáo cho tôi tiến trình điều tra của anh. Trong lúc đó, cô Duvall sẽ ở đâu?”



Grant quan sát những giọt đen óng ánh bám vào thành bên trong của chiếc tách. Anh cố nói bằng giọng điềm nhiên nhất có thể. “Với tôi”



“Chắc chắn cô ta có bạn bè hoặc người thân đón về ở chứ.”



“Cô ta sẽ an toàn nhất dưới sự bảo vệ của tôi.”



Grant không nao núng nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo và sắc sảo của Cannon. Vị thẩm phán thường không nhận xét về cuộc sống cá nhân của các cảnh sát, chừng nào họ còn làm tốt việc của mình. Dù vậy, Cannon vẫn có lòng trắc ẩn đối với phụ nữ và trẻ em, và sẽ làm tất cả mọi việc trong giới hạn quyền lực đáng kể của mình để bảo vệ họ không bị đối xử tàn tệ.



Cannon để sự im lặng kéo dài một cách không thoải mái rồi mới lên tiếng. “Tôi tin là tôi biết anh, Morgan… biết đủ để chắc chắn rằng anh sẽ không lợi dụng người phụ nữ này, cho dù anh bất mãn với cô ta tới đâu.”



Grant trả lời lạnh tanh. “Tôi sẽ không bao giờ ép buộc một người phụ nữ không đồng thuận.”



“Tôi không muốn nói tới ‘ép buộc’,” Cannon khẽ nói. “Tôi muốn nói tới lôi kéo… cơ hội… quyến rũ…”



Muốn bảo vị thẩm phán đi mà lo việc của mình đi, Grant đứng dậy đặt chiếc tách cạn nước lên bàn bên. “Tôi không cần bài rao giảng,” anh nói. “Tôi sẽ không làm hại cô Duvall dưới bất cứ hình thức nào. Tôi dám hứa với ngài thế đấy. Song hãy nhớ là cô ta chẳng phải một cô nàng ngây thơ. Cô ta là gái làng chơi. Lôi kéo và quyến rũ là ngón nghề của cô ta. Mất trí nhớ không thay đổi được sự thật cô ta là ai.”



Không bối rối, Cannon chống tay lên thái dương trầm ngâm nhìn Grant. “Cô Duvall có sẵn sàng chấp nhận sự sắp đặt này không?”



“Nếu không thích, cô ta có thể thoải mái đi nơi khác.”



“Hãy chắc chắn là cô ta hiểu điều đó.”



Kiếm lại vài lời đáp trả, Grant nghiêng đầu đồng ý. “Còn gì nữa không?” Anh hỏi ôn hòa tới mức khó có thể là nhạo báng.



Cannon tiếp tục chăm chú nhìn anh vẻ đánh giá. “Có lẽ anh nên giải thích tại sao anh muốn giữ cô Duvall dưới mái nhà mình, sau tất cả căm ghét của anh đối với cô ta?”



“Tôi chưa bao giờ nói tôi ghét cô ta,” Grant phản bác.



“Thôi đi.” Lời quở trách khá nhẹ nhàng. “Anh chả căm ghét cô ta ra mặt khi bị cô ta làm cho khốn khổ vì những lời đồn đại còn gì.”



“Cứ gọi đây là cơ hội để tôi sửa chữa đi. Với lại đó là nhiệm vụ của tôi.”



Cannon liếc anh một cái nhìn biết nói. “Cho dù tính cách của quý cô này ra sao – hoặc không như thế nào – tôi muốn anh không đụng tới cô ta cho tới khi cô ta phục hồi trí nhớ và cuộc điều tra kết thúc.”



Bực mình tới mức gần như không chịu nổi, Grant cười nhạt. “Không phải tôi luôn luôn làm như ngài bảo sao?”



Cannon thở hắt ra và quay sang phía bàn làm việc. “Giá mà anh như vậy,” anh lẩm bẩm đoạn vẫy tay nhanh ra hiệu đuổi khách.



“Chào nhé, Nàng Cụt,” Grant nói nhẹ nhàng, nhưng con mèo quay đầu đi với vẻ khinh khỉnh khiến anh bật cười.



Đường Park, trung tâm của khu vực Mayfair danh giá, là địa chỉ được mong muốn nhất ở Luân Đôn.



Tràn ngập không khí giàu sang và quyền thế, con phố rải đầy biệt thự với những cột trụ bề thế được thiết kế trên diện tích lớn. Những ngôi nhà này nhắm tới việc thuyết phục kẻ qua đường rằng những người sống ở đây ưu việt hơn người bình thường.



Grant đã thấy quá nhiều cuộc sống riêng tư của giới quý tộc nên không bị sự huy hoàng của phố Lane làm kinh ngạc. Tầng lớp quý phái cũng có nhiều nhược điểm và khiếm khuyết như người bình thường, có khi còn hơn. Sự khác biệt duy nhất giữa một quý tộc và một kẻ thường dân là quý tộc có nhiều tiềm lực để che đậy những chuyện sai trái của mình hơn. Và đôi khi giới quý tộc thực sự tin rằng họ ở trên luật pháp mà đám thường dân bị trói buộc vào. Đây là loại người Grant ưa đem ra trước ánh sáng công lí nhất.



Tên người bảo trợ gần nhất của Vivien là William Henry Ellyor, Ngài Gerard. Là bá tước tương lai của Norbury, nghề nghiệp chính của hắn chỉ là đợi cha hắn chết đi để hắn có thể thừa hưởng tước vị trọng vọng và một gia tài đáng kể. Thật không may cho Gerard, cha hắn vẫn rất tráng kiện và hắn sẽ còn ôm cái tước vị béo bở kia nhiều năm nữa. Trong lúc chờ đợi, Gerard tìm ra nhiều cách tự giải khuây, buông tuồng trong những lạc thú vô độ ở phụ nữ, rượu chè, cờ bạc và thể thao. “Giao ước” của hắn với Vivien Duvall khiến hắn được nhiều người ghen tị. Cô là chiến công đáng yêu rõ rành rành hiện hữu.



Gerard nổi tiếng nóng tính, hay có những cơn thịnh nộ dữ dội khi bị lấy mất những gì mình muốn. Một quý ông có thua bạc thì cũng sẽ chấp nhận bằng thái độ phong nhã, đằng này Gerard sẵn sàng ăn gian nói dối chứ không chịu bị thua. Thiên hạ vẫn xì xào rằng hễ tức giận là hắn lại trút hết lên kẻ ăn người ở, là một ông chủ tồi tới mức khó thuê người giúp việc cho vô số dinh cơ của hắn.




Grant bước lên bậc tam cấp của ngôi biệt thự có phong cách cổ điển với trần tường và các hốc tường đặt tượng. Nắm tay đeo găng gõ mạnh vài nhịp lên cánh cửa, và một trong những cánh cửa đôi mở ra, để lộ gương mặt khắc khổ của ông quản gia.



“Ông có việc gì, thưa ông?” ông quản gia hỏi.



“Báo với Ngài Gerard là Morgan tới gặp.”



Qua nét mặt người quản gia, Grant thấy ông ta đã hiểu ra ngay, và thoáng thận trọng len vào ngữ điệu của ông ta. “Thưa ông, tôi rất tiếc phải thông báo với ông là Ngài Gerard hiện không ở nhà. Nếu ông để lại danh thiếp, tôi sẽ đưa ngài ấy sau.”



Grant cười ruồi. “Không ở nhà” là một cụm từ được những người quản gia sử dụng để thể hiện rằng một quý ông hay quý bà nào đó rất có thể đang ở nhà, nhưng không muốn tiếp khách. Nhưng nếu Grant muốn tra hỏi ai đó, thì còn lâu mới thèm tỏ ra tế nhị xã giao.



“Tôi không để lại danh thiếp,” anh nói thẳng. “Báo với ông chủ của ông rằng Morgan đang ở đây. Đây không phải một cuộc viếng thăm xã giao.”



Gương mặt của ông quản gia vẫn bình thản, nhưng cả người toát ra vẻ bất đồng. Ông ta lằng lặng bỏ Grant lại ở bậc cửa rồi biến mất vào trong nhà. Grant chen người vào trong và thúc mạnh ủng đóng cánh cửa nặng nề lại. Ngả người về sau, anh quan sát tiền sảnh. Một hàng cột cẩm thạch trắng bóng, tường được sơn màu dịu mắt thịnh hành, được gọi là “màu xám Paris”. Thạch cao trắng nhạt đắp từ phần trên của tường lên tới trần nhà cao ngất. Ngay đối diện cửa chính là một hõm vòng cung đặt bức tượng người phụ nữ có cánh nhỏ. Tiến đến bức tượng, Grant chạm vào một chiếc cánh thanh thoát và thầm thán phục tác phẩm tinh xảo.



Ông quản gia lại xuất hiện vào đúng lúc đó, cau mày với thái độ xù lông ngạo mạn. “Thưa ông, đó là một phần trong bộ sưu tập tượng La Mã quý giá của Ngài Gerard.”



Grant lùi lại trả lời tỉnh bơ. “Thực ra là Hy Lạp. Bức tượng gốc nằm trên tay tượng nữ thần Athena đặt trong đền Parthnon.”



“Chà…” Người quản gia rõ ràng không lúng túng. “Tượng đó không phải để tùy tiện sờ mó đâu. Giờ nếu ông không ngại đi theo tôi thì Ngài Gerard đang đợi đấy.”



Grant được dẫn vào một phòng khách lớn có tường ốp gỗ màu kem treo những tấm gấm damask bát giác màu đỏ. Trần nhà nổi bật với những ô màu đỏ và vàng tỏa ra từ một mặt trời vàng rực ở trung tâm. Giữa một cặp cửa sổ chấn song đan hình mắt cáo, một loạt khung ảnh chân dung vẽ những gương mặt mập mạp và trang nghiêm của năm đời bá tước Norbury trước.



“Uống gì chứ, Morgan?”



Ngài Gerard bước vào phòng, mặc áo choàng nhung xanh thêu họa tiết. Mái tóc chưa được chải rối tung quanh gương mặt phinh phính, và da ửng lên vì uống rượu mạnh. Cầm một ly brandy trên tay, Gerard bước tới chiếc ghế có tay vịn lớn với chân hình móng vuốt ôm quanh khối cầu, và cẩn thận hạ mình xuống. Mặc dù Gerard mới chỉ qua tuổi ba mươi, lối sống buông thả khiến hắn nhìn phải già hơn ít nhất mười tuổi. Hắn có vẻ ngoài rất bình thường, không béo cũng chẳng gầy, không cao cũng chẳng thấp, không đẹp cũng chẳng xấu. Đường nét đặc biệt duy nhất là đôi mắt, tăm tối, ti hí và dữ dội.



Gerard đung đưa chiếc li. “Rượu Armagnac thượng hạng,” hắn nói. “Anh uống một chút chứ?”



“Với tôi, giờ uống thứ này vẫn là hơi sớm.” Grant vừa nói vừa khẽ lắc đầu.



“Tôi không thấy có cách nào hay hơn để bắt đầu một ngày.” Gerard uống một ngụm lớn chất lỏng màu đỏ máu.



Grant giữ biểu cảm thoải mái, nhưng có điều gì đó ghê tởm và đen tối dấy lên trong anh khi anh nhìn Gerard. Hình ảnh Vivien với người đàn ông này, phục vụ hắn, chiều chuộng hắn, lướt qua Grant một cách khó chịu. Cô ả đã là con đĩ của Gerard, và hẳn sẽ bán mình cho gã đàn ông tiếp theo có thể trả cái giá mình chào. Ghen tuông và ghê tởm, Grant ngồi xuống ghế bên cạnh Gerard.




“Cảm ơn vì đã đồng ý tiếp chuyện tôi.” Grant nói nhỏ.



Gerard chuyển sự chú ý khỏi ly rượu đủ lâu để cười chua chát. “Như tôi hiểu, tôi không có nhiều lựa chọn.”



“Tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian,” Grant nói. “Tôi chỉ muốn hỏi ngài một vài câu.”



“Anh đang điều tra gì đó sao? Liên quan tới việc gì, và ai?”



Grant ngả người dựa vào ghế, tỏ ra thoải mái, nhưng ánh mắt anh không chệch khỏi gương mặt Gerard. “Tôi muốn biết ngài đã ở đâu vào tối qua, khoảng nửa đêm.”



“Tôi ở câu lạc bộ, quán Craven. Tôi có vài người bạn sẽ xác nhận sự có mặt của tôi ở đó.”



“Ngài rời khỏi câu lạc bộ lúc nào?”



“Bốn giờ sáng, có lẽ là năm.” Đôi môi dày của Gerard cong lên với nụ cười tự mãn. “Tôi hết may mắn ở bàn xúc xắc, và rồi bay với một ả đàn bà ở đó. Một buổi tối hết sảy.”



Grant đột ngột chuyển sang câu hỏi tiếp theo. “Bản chất mối quan hệ của ngài với cô Vivien Duvall là như thế nào?”



Cái tên dường như đâm xuyên qua cảm giác phởn phơ của Gerard. Sắc đỏ trên gương mặt hắn ửng đậm lên, và đôi mắt đen ti hí gợi liên tưởng đến những ảnh đá vỏ chai. Hắn ngả người ra trước, giữ ly rượu bằng cả hai tay. “Vậy đây là về Vivien phải không? Chuyện gì đã xảy ra? Cô ta mắc phải rắc rối gì sao? Chúa ạ, tôi mong nó ghê gớm và ngốn tiền, cho dù nó là gì đi nữa. Nói với cô ta tôi sẽ không nhấc một ngón tay lên giúp đâu, thậm chí kể cả khi cô ta bò tới cầu xin. Tôi thà hôn chân Giáo hoàng còn hơn.”



“Quan hệ của ngài với cô ta,” Grant khẽ lặp lại.



Gerard nuốt đánh ực nốt chỗ Armagnac rồi lấy ống tay áo lau miệng. Rượu dường như khiến hắn bình tĩnh lại, và gương mặt hắn hiện ra một nụ cười quỷ quyệt. “Tôi tin anh đã biết điều đó rồi, Morgan. Anh từng có lần thể hiện hứng thú đối với cô ta, phải không? Và cô ta không chịu anh.” Hắn cười giòn, thấy khôi hài với ý nghĩ đó, rồi nhanh chóng trở lại điềm đạm. “Con mèo hoang Vivien đó. Tôi ở với cô ta hai năm. Tôi trả hóa đơn cho cô ta, mua biệt thự, rồi trang sức, xe, ngựa, tất cả những gì cô ta muốn. Tất cả chỉ để độc chiếm quyền đưa cô ta lên giường. Ít nhất thì trên lí thuyết là độc chiếm. Dù sao tôi cũng không tự lừa dối bản thân rằng cô ta chung thủy với mình. Vivien không có khả năng chung thủy.”



“Đó là vì sao giao ước giữa hai người kết thúc? Bởi vì cô ta không chung thủy?”



“Không.” Gerard bực bội nhìn cái ly đã cạn. “Trước khi tôi để lộ thêm điều gì, anh có thể giải thích một chút… Vì cái quái gì mà chúng ta lại nói về Vivien? Cô ta xảy ra chuyện gì sao?”



“Ngài có thể trả lời câu hỏi của tôi ở đây hoặc ở phố Bow,” Grant bình tĩnh nói. “Ngài sẽ không phải là quý tộc đầu tiên tôi tra hỏi trong phòng thẩm tra đâu.”



Cơn giận dữ khủng khiếp trào lên khiến Gerard bật dậy khỏi ghế. “Anh dám đe dọa tôi. Chúa ạ, phải có ai đó dạy cho anh bài học!”



Grant cũng đứng dậy, che khuất Gerard quá một cái đầu. “Mời ngài cứ thử,” anh khẽ nói.



Anh hiếm khi dùng vóc người để đe dọa người khác, anh ưa dựa vào trí óc hơn. Có quá nhiều người đã từng thử dùng sức mạnh với anh, khiêu khích anh đánh nhau với hi vọng có thể gây ấn tượng với bạn bè bằng sự cả gan của họ. Từ lúc Grant đã mệt mỏi vớ việc đập bầm dập lũ tay mơ loi choi nhiêu không sao đếm xuể đến thách đấu anh. Anh chỉ đánh nhau khi tối cần thiết – và anh luôn thắng. Anh không vui vẻ gì trong việc đánh nhừ tử một ai đó. Tuy nhiên với Gerard, đó có thể là một trường hợp đặc biệt.



Mặt Gerard xụ xuống mất tinh thần khi nhìn vóc dáng khổng lồ trước mặt mình. Hắn căng thẳng vuốt qua loa mớ tóc rối. “Không, tôi sẽ không đánh anh,” hắn lẩm bẩm. “Tôi sẽ không tự hạ thấp mình bằng việc đánh đấm với một võ sĩ tầm thường.”



Grant chỉ tay xuống cái ghế bành với điệu bộ lịch sự thái quá. “Vậy mời ngài ngồi xuống.”



Có vẻ ngộ ra điều gì đó, hắn buông phịch người xuống mặt ghế phủ đệm. “Trời ạ,” hắn nói khó khăn. “Vivien đã chết phải không? Chỉ có thể là vì chuyện đó thôi.”



Grant ngồi xuống cúi người ra trước, chống khuỷu tay lên chân. Anh chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của Gerard. “Tại sao ngài lại nói như vậy?”



Gerard nói như thể choáng váng. “Cô ta biến mất cả tháng trời, kể từ khi phá vỡ giao ước của chúng tôi. Người hầu của cô ta bị đuổi và căn nhà mặt phố luôn đóng cửa. Tôi tới những vũ hội mà Vivien hẳn sẽ tới, một buổi dạ hội, một đêm nhạc… Không ai biết cô ta ở đâu, hay vì sao cô ta không tới. Ai cũng cho rằng cô ta tách riêng ra để đi với một người bảo hộ mới. Nhưng Vivien sẽ không lánh khỏi Luân Đôn lâu như vậy nếu không thật sự có chuyện bất thường.”



“Tại sao ngài lại nói như vậy?”



“Vivien rất dễ buồn chán. Cô ta luôn cần kích thích và giải trí. Một buổi chiều yên tĩnh ở nhà sẽ khiến cô ta hóa điên. Cô ta ghét ở một mình. Mỗi tối trong tuần cô ta đều đòi phải tới tiệc tùng hoặc dạ hội. Tôi không theo nổi.” Gerard cười nhạt với vẻ thất bại. Cô ta ở với tôi lâu hơn tất cả những người bảo hộ khác – tôi lấy đó làm an ủi.”



“Cô ta có kẻ thù nào mà ngài biết không?”



“Không có ai mà tôi có thể gọi là kẻ thù… nhưng nhiều người không thích cô ta.”



“Tình hình tài chính của cô Duvall như thế nào khi chia tay với ngài?”



“Tiền bạc qua tay Vivien cũng như nước chảy thôi. Cô ta không có đủ tiền để tồn tại được lâu. Cô ta phải kiếm nhân tình mới ngay lập tức.”



“Ngài có biết ai có thể là ứng cử viên tiếp theo không?”



“Không”



“Ngài biết gì về gia đình cô ta?”



“Tôi không biết ai hết. Anh cũng có thể đoán được rằng những cuộc nói chuyện của chúng tôi hiếm khi hướng về chuyện đó.”



Gerard thở dài nhấm một chỗ da bị chai trên đầu ngón tay được cắt móng cẩn thận. “Phải trao đổi lâu nữa không, Morgan? Tôi muốn uống thêm Armagnac.”



“Vậy những cuộc nói chuyện của hai người thường hướng về điều gì?” Grant hỏi. “Cô Duvall có sở thích hay mối quan tâm đặc biệt nào không? Gần đây cô ta có hứng thú với thứ gì mới mẻ không?”



“Không có gì ngoài phạm vi cái giường cả. Sao phải hỏi chứ, tôi không cho là cô ta từng đọc sách đâu.”



“Cô ta có quen ai mới không? Đặc biệt là đàn ông?”



Gerard tròn xoe mắt. “Ngay cả Chúa cũng không biết hết đám đàn ông mà Vivien quen.”



“Cho tôi biết về ngày cô ta phá vỡ giao ước giữa hai người. Hai người có tranh cãi không?”



“Hiển nhiên. Tôi đã tốn khá nhiều tiền cho cô ta, song tôi cho rằng cứ để mọi thứ tiếp diễn mập mờ cũng chẳng sao. Tôi từng nhắm mắt coi như không thấy cô ta lăng nhăng. Song lần này tôi đã tức điên lên – tôi thậm chí đe dọa cô ta – nhưng cô ta chỉ cười vào mặt tôi. Tôi đòi biết tên của thằng đàn ông sẽ thay thế tôi, bởi tôi chắc chắn cô ta sẽ không bỏ tôi mà không tìm trước một mối khác. Cô ta tự mãn lắm, và không chịu nói gì hơn ngoại trừ việc rồi cô ta sẽ kết hôn với một kẻ lắm tiền.” Hắn khịt mũi tỏ vẻ tức cười mà đầy chua chát. “Nực cười! Có thằng nào lại đi tha về một món hàng đã tã như Vivien Duvall, trừ phi hắn muốn trở thành trò cười của cả nước Anh. Dĩ nhiên tôi sẽ không làm như vậy. Tôi đoán có thể cô ta đã mồi chài được gã góa vợ già khú nào đó ngỏ lời với mình.”



“Có ai chứng kiến cuộc tranh cãi đó không?”



“Tôi tin người hầu của Vivien biết. Chắc chắn có đôi ba lần tôi đã to tiếng.”



“Ngài có đánh cô ta không?”



“Không bao giờ,” Gerard lập tức nói, tỏ ra bị xúc phạm. “Tôi thừa nhận tôi chỉ muốn bóp cổ cô ta. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại một người phụ nữ. Với lại tức giận thì tức giận song tôi sẽ vẫn chấp nhận Vivien trở lại nếu cô ta muốn, lòng kiêu hãnh chẳng là cái thá gì so với chuyện đó.”



Lông mày Grant nhíu lại khi nghe thấy câu nói đấy. Theo quan điểm của anh, không người phụ nữ nào đáng để đàn ông hi sinh lòng kiêu hãnh của mình, cho dù cô ta có quyến rũ tới bao nhiêu đi nữa. Luôn có gương mặt xinh xắn khác, thân hình hút mắt khác, nét quyến rũ đầy nữ tính khác để xóa đi ký ức về người cũ.



“Tôi có thể đoán anh đang nghĩ gì,” Gerard nói. “Nhưng có điều anh không hiểu… Vivien là một người đặc biệt. Hương thơm, mùi vị, cảm giác về cô ta… không ai có thể sánh được. Chẳng có gì cô ta sẽ không làm ở trên giường. Anh đã bao giờ ngủ với một người đàn bà không biết thẹn thùng chưa? Giá tôi có thêm dù chỉ một đêm với cô ta… thậm chí chỉ một giờ cũng được…” Hắn lắc đầu, lẩm bẩm nguyền rủa.



“Được rồi, thưa ngài,” Grant nói ngắn gọn. “Giờ chúng ta đã xong. Trong quá trình điều tra, tôi có thể sẽ có thêm câu hỏi cho ngài.” Anh đứng dậy đi ra cửa, nhưng dừng lại khi nghe thấy giọng van vỉ của Gerard.



“Morgan, anh phải cho tôi biết… Đã có chuyện gì xảy ra với cô ta?”



Grant quay lại liếc nhìn hắn tò mò. “Nếu cô ta chết rồi,” anh chậm rãi nói, “ngài có thương tiếc không?” anh đợi đối phương trả lời một lúc lâu, nhưng rõ ràng Gerard thấy khó có thể trả lời.



Grant cười châm biếm. Gerard giống như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích nhất – hắn sẽ nhớ lạc thú thể xác mà Vivien cho hắn, nhưng hắn không cảm thấy thực sự quan tâm hay lo lắng. Một vài nàng vợ lẽ và người bảo hộ thật sự yêu nhau, và những mối quan hệ của họ kéo dài hàng chục năm trời. Grant biết một số người trốn tránh nỗi thất vọng cay đắng của những cuộc hôn nhân được định sẵn bằng việc có tình nhân, cô gái thế vai trò người vợ để sinh con cho họ và ở với họ như người bạn đời đáng yêu. Tuy nhiên với Vivien, vai trò vợ lẽ chỉ đơn thuần là để kinh doanh và tìm kiếm lợi nhuận.



“Ngài có chìa khóa vào nhà cô ta không?” Grant hỏi Gerard.



Rõ ràng câu hỏi không làm hắn bối rối. “Hình như là có. Anh định khám xét nơi ở của cô ta sao? Anh hy vọng tìm thấy gì?”



“Nếu chuyện có liên quan tới cô Duvall, tôi đã học được rằng không nên hi vọng bất cứ điều gì.” Grant nghiêm túc trả lời, trong khi sự tò mò và chút sợ hãi lạ lùng trộn lẫn trong anh trước viễn cảnh tới nhà cô. Anh càng khám phá ra nhiều điều về Vivien trong quá khứ nhơ nhớp của cô, tâm trạng anh càng trở nên tồi tệ.