Ngoan, Dỗ Anh

Chương 28: Bạn trai của mình cực soái!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Xiao Yi.



Gần tới kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, nhà của Chu Thịnh Nam ở địa phương, cổ chân trùng hợp bị thương nên đã xin phép nghỉ sớm, được người nhà tới đón.



Hai người Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ nghỉ cùng ngày, sáng sớm phải lên xe lửa nên lúc này đang thu dọn hành lý trong phòng ký túc, Tần Noãn bị hai người đánh thức.



Cô dụi dụi mắt, thuận tay cầm điện thoại lên nhìn thời gian, mới bảy giờ sáng.



"Vé của các cậu mấy giờ khởi hành?" Tần Noãn xốc chăn, dựa bên giường nhìn hai người, dáng vẻ còn buồn ngủ.



Tề Á Nhuỵ khoá vali hành lý lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Của mình khởi hành lúc bảy giờ bốn mươi lăm, còn Tử Hân khoảng tám giờ, là vé đường sắt cao tốc, bây giờ đi đây."



Sau đó, cô nàng có chút xin lỗi, hỏi: "Có phải tụi mình làm ồn tới cậu không?"



Tần Noãn lắc đầu, tiếng của hai người không lớn, chỉ là giấc ngủ của cô không sâu mà thôi.



Tô Tử Hân từ trong phòng tắm ra, hỏi Tần Noãn: "Kỳ nghỉ dài mười một ngày, cậu và Cố Ngôn Thanh có kế hoạch gì chưa?"



Tần Noãn chống cằm, "Anh ấy bận việc."



Tề Á Nhuỵ thở dài, "Đúng là có chút bận, hình như là hạng mục người máy cái gì đó. Cả phòng ký túc các anh ấy đều tham gia, nếu không mình cũng không phải về nhà rồi."



Vẻ mặt Tô Tử Hân đồng tình, "Hai cậu nói chuyện yêu đương vất vả thật đấy. Không nói nữa, ngày nghỉ cửa ga soát vẻ rất đông người, tụi mình nhanh lên đi."



Tề Á Nhuỵ đáp một tiếng rồi tạm biệt Tần Noãn.



Tần Noãn nằm lì trên giường, vẫy vẫy tay, "Đi đường từ từ thôi, về tới nhà nhớ báo bình an vào group chat nhé."



Tô Tử Hân làm động tác "OK", sau đó kéo tay Tề Á Nhuỵ vội ra khỏi ký túc xá.



Sau khi hai người đi, Tần Noãn gửi Wechat cho Cố Ngôn Thanh.



Đợi một lát không thấy anh trả lời, cô dứt khoát đặt điện thoại xuống rồi ngủ tiếp.



Lần tỉnh lại tiếp theo, trong ký túc xá lặng yên, chỉ còn một mình cô. Nhìn xem thời gian đã là chín giờ.



Lần trước, lúc Cố Trí Dương đến tìm cô, nói muốn về Cố gia thăm bà vào Quốc Khánh này. Vừa vặn hôm nay Tiểu Linh Đang cũng về thành phố C, ba người đã hẹn hôm nay cùng đi.



Nhớ đến chuyện này, Tần Noãn gửi tin nhắn cho Tiểu Linh Đang: 【Cậu về tới chưa?】



Sau đó, cô đứng dậy đi rửa mặt.



Lúc đi ra từ phòng tắm, Tiểu Linh Đang đã trả lời tin nhắn, 【Sớm nay mình vừa về tới. Không phải cậu nói muốn đi thăm bà Cố sao? Cố Trí Dương đón mình rồi, đang trên đường tới Đại học C. Cậu đã tỉnh chưa? Sửa soạn một chút đi, tụi mình tới liền.】



Nhanh như vậy sao? Tần Noãn vội thay quần áo rồi đi ra ngoài.



Lúc đi ra từ ký túc xá, cô nhận được điện thoại của Cố Ngôn Thanh.



"Hôm nay em ngủ dậy sớm thế?" Ngữ khí của anh giống như vừa tỉnh ngủ, chất giọng còn mang theo lèm kèm uể oải.



Tần Noãn ngây ra một lúc.



Nhớ ra bảy giờ sáng nay đã nhắn Wechat cho anh, cô cười nói: "Không phải ạ, bạn cùng phòng của em dọn đồ về nhà, em bị đánh thức nên tiện tay nhắn Wechat cho anh thôi. Lúc nãy vừa mới ngủ thêm một giấc rồi."



"Vậy anh qua tìm em nhé?" Giọng nói của anh uể oải.



Tần Noãn cảm giác không đúng, "Có phải anh lại thức đêm rồi không?"



Cố Ngôn Thanh đứng dậy khỏi giường, đi mở cửa sổ ra để bản thân thanh tỉnh một chút. Anh sợ ngày nghỉ cô sẽ nhàm chán, cho nên buổi tối hôm qua đã thức đêm để làm cho xong việc hôm nay, vừa mới ngủ tạm một giấc.





"Em có kế hoạch gì chưa? Nếu em buồn chán, đợi anh rửa mặt xong rồi qua tìm em." Chất giọng của anh lúc này đã rõ ràng hơn nhiều.



Tần Noãn dừng lại dưới một gốc cây trên đường đi vòng qua khuôn viên trường, hơi kinh ngạc hỏi: "Không phải hôm nay anh còn bận làm hạng mục sao ạ? Bây giờ hết bận rồi sao?"



"Ừ, hôm nay anh rảnh."



"... Sao anh không nói sớm?" Tần Noãn có hơi lúng túng.



Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang đều đã trên đường tới đây, khó khăn lắm Tiểu Linh Đang mới trở về thành phố C, cô không thể làm cho cô ấy đi không một chuyến được.



"Em có việc à?" Cố Ngôn Thanh nhận ra khó xử của cô.



Tần Noãn ấp úng: "Em đã hẹn với bạn sẽ đi nhà anh ấy thăm bà của ảnh. Trước đó em từng đến mấy lần, bà của ảnh đối xử với em rất tốt, cho nên em không tiện từ chối."



"Hay là..." Tần Noãn suy nghĩ, "Anh đi cùng với em nhé? Tụi em chỉ có ba người, càng đông càng náo nhiệt mà."



Cố Ngôn Thanh không thích loại trường hợp kia. Anh dừng một lát, trả lời: "Vậy em đi đi, khi nào trở về thì gọi cho anh, anh đi đón em."



Tần Noãn có chút ngại ngùng, "Lần sau anh rảnh thì nói sớm với em, em vốn cho rằng anh là một người rất bận..."




Cố Ngôn Thanh an ủi cô, "Không sao đâu, em đi chơi vui vẻ là được rồi."



Cúp điện thoại, Cố Ngôn Thanh từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy giáo sư Cố và Lục Tinh đang kéo vali muốn ra khỏi cửa.



Cố Ngôn Thanh có hơi ngoài ý muốn, "Hai người đi đâu vậy?"



Lục Tinh kéo cánh tay của giáo sư Cố, nhíu mày với anh, "Du lịch ngày nghỉ."



"... Tại sao con không biết?"



"Không phải con đang vội làm hạng mục gì đó sao? Nói với con chuyện này còn không phải quấy rầy con bận à?"



"..." Cố Ngôn Thanh dựa lên khung cửa, nhìn hai người, nói: "Thật sự là ruột thịt đấy. Nếu con không mở cửa đi ra, chẳng phải hai người đến tạm biệt cũng không thèm nói không?"



Giáo sư Cố chỉ chỉ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh, "Ba để lại ghi chú cho con rồi. Không phải sáng nay tận năm giờ con mới ngủ à? Mẹ của con không nỡ đánh thức con thôi."



Lục Tinh tới vỗ vai con trai, ngữ khí thâm trường nói: "Nếu như con nghe mẹ đi nói chuyện yêu đương thì ngày nghỉ sẽ không cần tẻ nhạt rồi."



Cố Ngôn Thanh nhìn mẹ mình một chút, chuyện với Tần Noãn, anh chưa đề cập với bà.



Lời nói của Lục Tinh xoay chuyển, cười cười, "Chỉ là nếu con thích Khoa học máy tính như vậy thì nói chuyện yêu đương với một bé con cùng ngành Khoa học máy tính cũng không tệ đâu."



"..."



"Du lịch vui vẻ." Cố Ngôn Thanh ngáp một cái, quay người muốn trở về phòng ngủ.



Lục Tinh giữ chặt anh lại, "Suốt ngày đều muốn bận rộn hơn mẹ. Nếu hôm nay con rảnh thì đến Lục gia thăm ông bà ngoại đi, sau đó về nội thăm ông bà nội nữa, nghe không?"



"Con biết rồi." Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại.



...



Tần Noãn gặp Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang ở cổng chính của trường.



Cô và Tiểu Linh Đang cùng nhau lên xe của Cố Trí Dương, hai người chị em ôm nhau, cười cười nói nói, hoàn toàn gạt Cố Trí Dương ở vị trí ghế lái sang một bên.



"Đại học Z thế nào? Cậu đã quen chưa?"



"Rất tốt, chỗ đi chơi ở đó cũng rất nhiều, bao giờ cậu tới, mình sẽ dẫn cậu đi chơi!"




"Cậu cũng vậy đó, ở lại thành phố C tốt thế mà, không cần phải học xa như thế."



Tiểu Linh Đang cười: "Mình đi xa nhà mới tốt, tránh phải nghe mẹ mình lải nhải mình hoài. Bây giờ mình không hay ở nhà, cho nên lúc nãy vừa về tới, mẹ mình đối xử với mình khá tốt, trước kia thì luôn chê muốn vứt bỏ mình đó!"



Cố Trí Dương lấy hai sợi dây chuyền ra, đưa cho hai người, "Lần trước quay phim nên mua cho hai đứa món quà, không cần cảm ơn anh đâu."



Tần Noãn nhận lấy, nhìn đi nhìn lại một chút. Dây chuyền làm bằng gỗ đàn hương của dân tộc Phong, trên đó có đoá hoa bảy sắc. Ngụ ý của thiết kế ban đầu quả thật không sai, chỉ là vẻ ngoài của nó — cực xấu!



"Cố Trí Dương, gu thẩm mỹ của anh cần trau dồi thêm đấy." Tần Noãn nhìn sợi dây chuyền, rất nhịn cười mà chân thành đánh giá.



Cố Trí Dương liếc cô một cái, "Mua ở cổ trấn đấy, mười tệ một dây. Không phải là thẩm mỹ của anh có vấn đề, mà là trình độ của cửa hàng bọn họ chỉ tới mức này thôi."



Tiểu Linh Đang nhíu mày, "Anh keo kiệt thế! Lấy dây chuyền mười tệ tặng cho tụi này."



Cố Trí Dương cười nhạo, "Anh tặng trang sức hiếm có giá trị cao thì hai đứa bảo anh thiếu tế nhị, còn nói là hai đứa không thiếu châu báu kim cương, cho nên anh nghĩ món đồ chơi này mới có nhiều ý nghĩa."



Tần Noãn nhịn cười, thúc giục: "Anh tranh thủ thời gian mà lái xe đi, sững sờ ở đây làm gì? Tôi đã dành thời gian hẹn hò để đi với hai người đấy, trân quý thời gian của tôi đi."



Ý cười trên mặt Cố Trí Dương cứng lại, đưa mắt nhìn qua.



Tiểu Linh Đang cũng kinh ngạc. Cô nàng nhìn Cố Trí Dương đằng trước một chút, sau đó không dám tin hỏi Tần Noãn, "Cậu, yêu đương sao?"



Tần Noãn rất kiêu ngạo mà gật đầu, trong mắt toả ra ánh sáng, "Bạn trai của mình cực soái!"



Bên trong chiếc xe đột nhiên trầm mặc.



Tiểu Linh Đang vừa muốn cười vừa không cười nổi, biểu lộ trên mặt có hơi gượng gạo. Thỉnh thoảng, cô nàng lại nhìn qua biểu lộ của Cố Trí Dương một chút.



Cố Trí Dương quay đầy sang chỗ khác, ngón tay nắm chặt bánh lái. Mấy giây sau, anh mới quay lại, "Là sự thật sao?"



Tần Noãn sững người nhìn anh, "Tôi lừa anh làm gì?"



"Chẳng qua là anh có hơi kinh ngạc thôi," Cố Trí Dương dò xét nhìn cô một hồi, trêu chọc, "Là ai không có mắt vậy? Thế mà coi trọng em cơ à?"



"... Anh có biết nói chuyện không đấy?" Tần Noãn trừng mắt.



Cố Trí Dương cười, lại quay người đi, "Ngồi xuống đi, xuất phát đây."



Lúc lái xe, Cố Trí Dương đưa lưng về phía họ, ý cười nhạt đi mấy phần. Anh như tuỳ ý hỏi: "Lần trước anh tới trường tìm em, sao không nghe thấy em nói chuyện này?"




"Lúc đó tôi còn chưa theo đuổi được."



"Cậu ta theo đuổi em à?"



"Không phải, là tôi theo đuổi anh ấy."



"... Không có tiền đồ."



"Cố Trí Dương, anh còn mắng tôi nữa, tôi tuyệt giao với anh đấy!"



Cố Trí Dương trầm mặc.



Tần Noãn "hừ hừ" cái mũi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.



Tiểu Linh Đang nhìn hai người một cái, sau đó kéo tay Tần Noãn, hỏi: "Cậu có ảnh chụp không? Mình xem thử một chút."



Tần Noãn suy nghĩ, dường như cô và Cố Ngôn Thanh chưa từng chụp ảnh chung.



Đang muốn trả lời là "không có", Tần Noãn bỗng nhiên nhớ ra ảnh chụp đã tải xuống từ diễn đàn, cô vội gật đầu, "Có."




Tần Noãn mở album tìm ảnh chụp, "Người mà mình theo đuổi lúc còn nghỉ hè chính là anh ấy, không ngờ anh ấy học cùng trường với mình —"



Lúc mở ảnh chụp ra, Tần Noãn ngây ngẩn cả người.



Tấm hình mà cô lưu giữ chính là chụp lại hai người hôn nhau dưới gốc cây tùng [1].



Tiểu Linh Đang đã ngó qua, mở to mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, "Tần Noãn!"



Tần Noãn tranh thủ thời gian ấn tắt, hai gò má đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Đúng rồi, có phải anh ấy thật đẹp trai không?"



Tiểu Linh Đang không nói chuyện.



Trong bức ảnh là một bên mặt của đối phương, chỉ là một bên mặt này hoàn toàn không thể kém hơn so với Cố Trí Dương.



Chỉ là, tại sao bức ảnh lại chụp cảnh hôn?



Còn hôn đến... như vậy?



"Người này sẽ không đào hoa chứ? Thoạt nhìn rất có dáng vẻ trêu chọc con gái." Nhìn thử bức ảnh mà xem, người đàn ông này cũng quá dụ dỗ đi.



Tiểu Linh Đang có hơi lo lắng.



Tần Noãn sững sờ, lập tức bác bỏ: "Đương nhiên là không phải rồi! Anh ấy mới không trêu chọc ai, da mặt của anh ấy rất mỏng. Nói mình trêu chọc anh ấy còn tạm được."



Tiểu Linh Đang: "..."



Tần Noãn ôm điện thoại vào trong ngực, rất đắc ý hỏi: "Anh ấy so với Cố Trí Dương cũng soái mà, đúng không?"



Tiểu Linh Đang hắng giọng, "Kẻ tám lạng, người nửa cân."



Tần Noãn bĩu môi.



Dù sao cô vẫn cảm thấy đại thần nhà mình là đẹp trai nhất!



Giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Cố Trí Dương dừng xe lại, hỏi: "Ảnh chụp đâu? Anh xem một chút nào."



Nghĩ đến bức hình kia, Tần Noãn hơi quýnh, "Không cho anh xem!"



Cố Trí Dương quay đầu, "Em hẹp hòi thế à?"



Tần Noãn không nói câu nào, Tiểu Linh Đang chê cười, nói với anh, "Em cũng không khuyến khích anh nhìn đâu, không tiện lắm."



Cố Trí Dương quét mắt nhìn hai người một chút, sau đó nghiêng đầu đi, không nói gì nữa.



Đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe.



...



Tác giả có lời muốn nói:



Cố Trí Dương: "Không cho nhìn là chột dạ vì không có soái như tôi!"



Cố Ngôn Thanh: "Ừ, cậu soái!"



_____



[1] Raw: 在法桐树 | Convert: pháp cây đồng | Trans + Edit: cây Fǎ tóng - cây Tùng: hình ảnh minh hoạ: