“Sao lại không lên tiếng thế, cậu có đi hay không cũng phải nói chứ.”
Lưu Minh Triết ở bên kia bắt đầu thúc giục.
Tưởng Nam Khanh do dự mở miệng: “Mình suy nghĩ thêm một chút đã.”
Cúp điện thoại, cô nghiêng đầu qua, lại nhìn thấy Vu Thiến Thiến và và Trương Xuân Phàm không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, đang ghé tai nghe lén.
Tưởng Nam Khanh vừa định mở miệng, Trương Xuân Phàm đã giơ hai tay giải thích: “Mình, bọn mình không cố ý nghe lén đâu, chỉ, chỉ là nghe cậu nhắc đến tên Mục Lăng Thành nên nhất thời hiếu kì thôi.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
“Nghe giọng điệu vừa rồi của cậu, có phải là muốn tham gia tiệc tối đón tân sinh không?” Trương Xuân Phàm nhìn cô, cẩn thận hỏi thăm, “Nếu như vậy, cậu có thể, có thể mang mình đi theo không. Dù sao mặt mũi của cậu lớn, chắc chắn sẽ giá trị hơn mấy tấm vé.”
Tưởng Nam Khanh buông tay: “Nhưng mà mình không nói sẽ đi.”
Trương Xuân Phàm kéo tay Tưởng Nam Khanh qua: “Nam Khanh, cậu đi đi mà, coi như giúp mình một chút đi. Tiểu Yến chắc chắn cũng muốn đi!”
Chu Yến đang ngồi trên giường, nghe thấy có người nhắc tên mình liền nhìn qua, chỉ thấy Trương Xuân Phàm đang nháy mắt ra hiệu với cô.
Chu Yến bỏ sách xuông: “Nam Khanh, cậu có đi không, nếu cậu đi thì mình đi.”
Tưởng Nam Khanh ngồi trên ghế im lặng suy nghĩ.
Vì sao Lưu Minh Triết lại gọi cho cô vào lúc này, còn giải thích một đống chuyện như vậy, có lẽ là Mục Lăng Thành xúi giục cậu ấy, nếu như vậy thật thì Mục Lăng Thành chắc chắn đang rất khó chịu.
Có chuyện gì mà không thể gặp mặt nói rõ chứ?
Bản thân cô cũng vậy, sau khi nói chuyện điện thoại với Lưu Minh Triết, cô cũng cảm thấy EQ của mình giảm xuống rồi.
Tưởng Nam Khanh nhìn mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu nói thử xem, đầu óc của một người bỗng nhiên không còn nhanh nhạy nữa, rốt cuộc là vì lý do gì? Có phải sau khi thi đại học đột nhiên thả lỏng đầu óc, cho nên dây cung bị đứt mất không?”
Chu Yến nghe vậy thì khó hiểu, không biết sao cô lại hỏi vậy.
Nhưng mà Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm nghe rất rõ cuộc trò chuyện điện thoại vừa rồi.
Hai người nhìn nhau một chút, Vu Thiến Thiến nói: “Nếu như một người đôt nhiên ngốc đi, mình cảm thấy có một khả năng.”
“Khả năng gì?” Tưởng Nam Khanh hỏi.
Vu Thiến Thiến lắc đầu: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua, con người có tình yêu… sẽ có IQ bằng 0 sao?”?”
Cô nói xong liền làm kí hiệu số 0.
Tưởng Nam Khanh sững sờ một lát.
——
Lúc này trên sân cỏ trong trường học, Mục Lăng Thành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đang ngồi thành một hàng, 3 dôi chân dài thẳng tắp đồng loạt duỗi ra, vô cùng thu hút ánh mắt của người qua đường.
“Thế nào, cậu ấy rốt cuộc có tới không?” Mục Lăng Thành nhìn sang Lưu Minh Triết vừa nghe điện thoại xong.
Lưu Minh Triết nhún vai: “Không biết, cậu ấy bảo muốn suy nghĩ một chút.”
Vẻ mặt Mục Lăng Thành liền trở nên u ám, “Chắc chắn là không đến rồi!”
“Chắc chắn là không đến rồi!” Lưu Minh Triết bắt chước giọng điệu của cậu nói, lại nhìn Mục Lăng Thành cười, giọng nói mang chế nhạo, “Chủ tịch Mục của chúng ta một năm vừa rồi không phải rất đào hoa sao, bây giờ lại có chuyện phải làm cho cậu suy nghĩ, thật không dễ dàng ha.”
Mục Lăng Thành lườm anh ta.
Ngược lại Trần Thiếu Ngang vốn ít nói lúc này lại đột nhiên mở miệng: “Rõ ràng là muốn đuổi theo người ta, vậy mà còn không tự mình xin lỗi, đúng là kiêu ngạo. Có phải cậu ở Đại học C được người người chú ý nên liền coi mình là thần tượng không?”
“Cậu so với mình có chỗ nào tốt hơn à?” Mục Lăng Thành liếc anh ta một cái, cười nhạo, “Cô gái nhỏ kia thích cậu 3 năm, bây giờ còn vì cậu mà chạy tới trường sư phạm sát vách, vậy mà cậu vẫn ngồi đây làm như không có chuyện gì.”
Trần Thiếu Ngang giật mình, mím môi không nói gì.
Mục Lăng Thành nhìn anh: “Cậu rõ ràng biết chuyện nhưng lại giả ngu, làm hại con gái người ta, dựa vào quan hệ của cậu ấy và Tưởng Nam Khanh, nếu cậu muốn làm tổn thương Khúc Kỳ, chắc chắn Tưởng Nam Khanh sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu đắc tội với người khác thì không sao, nếu đắc tội với Tường Nảm Khanh thì mình cũng không giúp được.”
Lưu Minh Triết không nhịn được bật cười: “Người anh em, bây giờ cậu còn chưa theo đuổi được người ta đâu, đã bắt đầu biết sợ vợ rồi?”
Nói xong lại nghiêm túc nhìn Trần Thiếu Ngang nói: “Thật ra Lăng Thành nói rất có lý, con người nhàm chán này của cậu, rốt cuộc là nghĩ thế nào, cậu ấy vì cậu mà chạy đến thành phố C, cậu cũng phải chịu chút trách nhiệm chứ.”
Trần Thiếu Ngang bị hai người họ nhìn chằm chằm, vô cùng bất đắc dĩ: “Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng nói thích mình, mình biết phải làm thế nào chứ?”
“Vậy cậu đối với cậu ấy có cảm giác gì?” Lưu Minh Triết hỏi.
Trần Thiếu Ngang lắc đầu: “Mình không biết, trước đây học cấp 3 không muốn nói chuyện yêu đương, bây giờ lại vừa mới vào đại học, cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Mục Lăng Thành suy nghĩ: “Hay là như vậy đi, tối nay mình chuẩn bị thêm một vé, cậu hỏi Khúc Kỳ có muốn đến không, cho dù không ở bên nhau thì vẫn có thể làm bạn bè mà, dù sao cũng là bạn học cấp 3.”
Lưu Minh Triết chọc chọc bả vai Mục Lăng Thành: “Cậu thôi đi, cậu rõ ràng là thấy mình không thuyết phục được Tưởng Nam Khanh cho nên mới để Khúc Kỳ kéo cậu ấy theo. Chỉ bằng quan hệ giữa Khúc Kỳ và Tưởng Nam Khanh, nếu như Trần Thiếu Ngang gọi cậu ấy đến, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm Tưởng Nam Khanh đi cùng. Còn người cậu sao mà tâm cơ thế, ngay cả anh em của mình cũng mang ra lợi dụng.”
Mục Lăng Thành nhún vai, từ chối cho ý kiến.
——
Phòng 301 ký túc xá
Lúc Tưởng Nam Khanh còn đang do dự không biết có nên tham gia tiệc tối đón tân sinh viên không, Khúc Kỳ đột nhiên gọi điện thoại tới, lời nói có chút… kích động!
Mà nguyên nhân cô ấy kích động rất đơn giản, Trần Thiếu Ngang hỏi cô ấy đêm nay có muốn đến Đại học C tham gia tiệc tối đón tân sinh viên không.
“Nam Khanh, mình thật sự rất sợ, cậu dù sao cùng thân quen với mấy cậu ấy, cậu đi cùng mình đi có được không?” Khúc Kỳ thỉnh cầu nói.
Tưởng Nam Khanh: “Nhưng mà mình và Trần Thiếu Ngang… thật sự không thân lắm.”
Mặc dù hai người ngồi cùng bàn 1 năm rưỡi, còn Mục Lăng Thành chỉ ngồi cùng bàn nửa năm, nhưng mối quan hệ giữa cô và Trần Thiếu Ngang khác xa Mục Lăng Thành.
Cái tên Trần Thiếu Ngang này, không thích nói chuyện.
“Không sao đâu, coi như cậu đi theo làm bóng đèn là được rồi, như vậy mình cũng cảm thấy an toàn hơn.”
“… Coockie, cậu thử nói lại xem?”
“Ha ha ha ha mình nói đùa thôi, nếu cậu kéo Mục Lăng Thành đi cùng thì sẽ không phải kỳ đà cản mũi nữa rồi? Đúng rồi hai người các cậu tiến triển đến đâu rồi?”
Tưởng Nam Khanh đang rất đau đầu, không muốn nghe cô ấy nhắc đến Mục Lăng Thành.
Cô thấy không thể trông cậy vào khả năng chủ động của Mục Lăng Thành được, thôi bỏ đi, dù sao da mặt cô cũng dạy, chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ.
Nghĩ như vậy, Tưởng Nam Khanh nói: “Vậy mình ở ký túc xá đợi cậu, cậu nhanh đến đây đi.”
Cúp điện thoại, Trương Xuân Phàm nhìn cô đầy mong chờ: “Có phải cậu quyết định đi đến tiệc tối đón tân sinh rồi không, Nam Khanh à, cậu thật tốt. Vừa rồi là tiên nữ phương nào gọi cho cậu thế, mình muốn ôm đùi cậu ấy, thật sự là cuộc gọi cứu mạng mà!”
Tưởng Nam Khanh liếc bộ đồ ngủ trên người Trương Xuân Phàm: “Chị gái à, cậu mau đi thay quần áo đi, còn tranh thủ trang điểm nữa.”
Cô nói xong liền mở tủ ra kiếm quần áo, sau đó thay đồ.
“A, Nam Khanh à, cái váy này của cậu đẹp quá, cậu mua ở đâu thế, cho mình xin link đi.”
Vu Thiến Thiến nhìn thấy nói: “Váy này chắc là được đặt may riêng không có link đâu.”
Sau đó cô ấy nhìn Tưởng Nam Khanh mong đợi: “Cậu đặt may ở đâu thế, thật là đẹp, mình ở thành phố C rất lâu rồi vẫn chưa thấy cửa hàng quần áo nào chiếc váy đẹp như thế này.”
Chiếc váy mà cô đang mặc là món quà Mục Lăng Thành tặng cho. Đây là lần đầu tiên Tưởng Nam Khanh mặc, không ngờ rất vừa vặn.
Da cô rất trắng, dáng người đẹp, bây giờ mặc chiếc váy này trông rất rực rỡ.
Tưởng Nam Khanh nhìn mình trong gương, không thể không thừa nhận, Mục Lăng Thành rất tinh mắt.
Cũng phải, nếu không tinh mắt sao lại thích cô chứ?
Tưởng Nam Khanh nghĩ như vậy, khóe môi bất giác cong lên.
Khúc Kỳ có lẽ phải một lát nữa mới đến, Vu Thiến Thiến nhất thời ngứa tay, kéo Tưởng Nam Khanh đi làm tóc, nói muốn làm cho cô trở nên thật lộng lẫy.
Tưởng Nam Khanh thật ra cũng không để ý chuyện này lắm, cô mặc chiếc váy này là vì muốn tìm Mục Lăng Thành giảng hòa, cũng không nghĩ tới, nhưng mà bây giờ ngồi chờ Khúc Kỳ cô cũng không có chuyện gì làm, đành mặc kệ cô ấy hý hoáy.
Nước da của Tưởng Nam Khanh rất tốt, làn da lại nhẵn nhụi, Vu Thiến Thiến liền giúp cô trang điểm nhẹ, uốn xoăn đuôi tóc một chút, sau đó nhìn Tưởng Nam Khanh trong gương gật đầu: “Nam Khanh, mình cảm thấy chỉ cần cậu vừa đến, sau này Lâm Tiêu, hoa khôi trường học của chúng ta sẽ không còn chỗ đứng nữa.”
Lâm Tiêu học khoa trung văn năm hai, nghe nói trong nhà rất có tiền, khuôn mặt lại thanh thuần, những chàng trai theo đuổi cô ấy không đếm xuể.
Nhưng mà không biết tại sao cô ấy lại coi trọng Mục Lăng Thành, đã theo đuổi suốt một năm.
Về phần kết quả thì…
——
Chờ Khúc Kỳ đến, mọi người cùng nhau đi đến nơi tổ chức bữa tiệc, tiệc tối chuẩn bị bắt đầu, có người lần lượt vào trong.
Trước cửa lớn có 2 sinh viên đứng đó, tất cả mọi người đều có phiếu mới vào được.
Trước đó tuy Lưu Minh Triết đã nói, cô chỉ cần kiểm tra mặt là có thể vào, nhưng bây giờ đến nơi Tưởng Nam Khanh lại đột nhiên có chút.
Bọn cô có tổng cộng là 5 người, ngoại trừ Vu Thiến Thiến thì không ai có vé cả, thật sự… vào được sao?
Cô còn đang định gọi cho Lưu Minh Triết hỏi rõ, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm đã đi vào trong.
Nhưng mà, hai người rất không may bị chặn ở ngoài cửa.
“Xin lỗi, chỉ có 1 người được vào thôi.” Người nói chuyện là một nam sinh, giọng điệu không cho người khác xen ngang vào.
Trương Xuân Phàm kéo Tưởng Nam Khanh tới: “Cậu ấy quen biết chủ tịch của các anh, hay là các anh châm chước một chút để tụi em vào có được không. Khán phòng lớn như vậy, nếu như không đủ chỗ ngồi thì tụi em đứng ở cuối cũng được.”
Chàng sinh viên kia nhìn về phía Tưởng Nam Khanh, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, nếu như nói là quen biết bất kỳ ai khác trong hội sinh viên, có lẽ anh ta còn tin.
Nhưng mà cô gái này lại nói quen với chủ tịch, chàng sinh viên kia không nhịn được cười: “Đàn em à, trước khi nói dối cũng nên tìm hiểu một chút chứ.”
Tưởng Nam Khanh vốn không định trả lời, nhưng nghe người này nói vậy cô liền khó chịu: “Làm sao, chủ tịch của mấy anh rất trịch thượng, tôi không thể quen biết à?”
Chàng sinh viên khoanh tay lại: “Chủ tịch của bọn tôi chưa từng có bạn nữ.”
Tưởng Nam Khanh: Đáng ghét! Sớm biết vậy cô đã không tới!
Cái tên Lưu Minh Triết kia chết ở đâu rồi!
Vừa mới nghĩ như vậy, cô liền thấy Mục Lăng Thành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đi đến.
Lưu Minh Triết nhìn về phía bên này, còn cười với cô, sau đó đi bên cạnh Mục Lăng Thành… Tiến! Vào! Trong.
Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang lúc nãy đang nói chuyện với nhau nên không nhìn về phía bên này, nhưng Lưu Minh Triết chắc chắn đã thấy cô rồi.
Vậy mà không thèm Để! Ý! Cô!
Vừa rồi ai gọi cho bà đây kêu bà tới?
Bây giờ cô thật sự rất muốn đi về!
Tưởng Nam Khanh vô cùng khó chịu: “Này, sao mấy người kia có thể vào, trên người không mặc đồng phục của hội sinh viên, cũng không mang theo vé mà.”
Người của hội sinh viên nói: “Vậy chắc chắn cô không quen biết chủ tịch của bọn tôi rồi, người vừa vào chính là chủ tịch của bọn tôi, đi cùng là bạn của cậu ấy, vậy chắc chắn họ có vé, tất nhiên là vào được.”
Lúc hai người đang giằng co, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ: “Tào Dương, ở đây xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đứng chặn cửa thế này thế này.”
Mọi người nghe tiếng thì quay đầu lại, trước mắt là một cô gái mặc váy màu trắng, chân đi giày cao gót bước tới. Mái tóc màu nâu của cô ấy để xõa, chiếc cằm thon nhọn, mi đậm, môi đỏ, làn da trắng nõn, cả người để lộ ra khí chất thanh thuần.
Tưởng Nam Khanh đã từng nhìn thấy ảnh của cô ấy trên diễn đàn của Đại học C, chính là hoa khôi Lâm Tiêu.
Thật ra Tưởng Nam Khanh cho rằng cô ấy ở trong ảnh đẹp hơn, vậy nên bây giờ nhìn thấy người thật cô cảm thấy cũng không quá đẹp.
Nghe nói cô ấy là Phó bộ trưởng của hội sinh viên.
Cái người tên Tào Dương của hội sinh viên kia nhìn thấy cô ấy, liền vô cùng tươi cười chào đón: “Mấy người này không có vé mà cứ nhất quyết đòi vào, còn mặt dày nói quen biết chủ tịch của chúng ta, bị mình ngăn ở ngoài.”
Nghe Tào Dương nhắc đến Mục Lăng Thành, Lâm Tiêu vô thức nhìn về phía bên kia, thấy Tưởng Nam Khanh vô cùng nổi bật giữa đám đông. Cô sững sờ một lát, sau đó mỉm cười, : “Học muội này đúng là xinh đẹp khó gặp, nhưng mà nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ sợ là nhân phẩm không được tốt.”
Tưởng Nam Khanh nhàn nhạt cười, trên mặt đầy vẻ mỉa mai, giọng nói lại ngọt ngào, dễ nghe: “Học tỷ nói vậy là có ý gì?”
Trên mặt Lâm Tiêu cũng mang theo vẻ khinh thường: “Không có ý gì cả, tôi và Mục Lăng Thành làm việc chung với nhau cũng không dám nói là thân thiết với cậu ấy, Mục Lăng Thành là người như nào chứ? Học muội đừng có mạnh miệng như vậy, kẻo người khác lại chê cười.”
“Đấy là học tỷ không có bản lĩnh để thân thiết với cậu ấy, chẳng lẽ trách tôi sao? Tôi đây cũng đâu muốn quen biết cậu ta, nhưng mà cậu ta lại nhất định dính chặt vào tôi, tôi cũng không có cách nào khác.” Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ cười.
Tưởng Nam Khanh cô từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất.
Sắc mặt Lâm Tiêu trắng bệnh, trừng mắt nhìn Tưởng Nam Khanh, lại cảm thấy mấy lời này của cô thật buồn cười.
Mục Lăng Thành dính chặt cô ấy? Chỉ sợ học muội này có vấn đề về đầu óc.
Lúc này, Mục Lăng Thành và một người mặc âu phục giày da đi từ bên trong ra, thân phận người kia rõ ràng không tầm thường.
Mục Lăng Thành nhìn thấy Tưởng Nam Khanh trong đám người, ánh mắt rơi trên chiếc váy cô mặc, anh vô cùng kinh ngạc, sau đó khóe môi dần dần cong lại, khôi phục vẻ tự nhiên nói với người bên cạnh: “Vậy Thẩm tổng đi thong thả, tôi không tiễn ngài nữa.”
Cái người được gọi là Thẩm tổng kia vẫy vẫy tay: “Cậu là người bận rộn, không cần phải nhọc lòng vì tôi. Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp, nếu cậu tốn chút thời gian suy nghĩ về công ty máy tính của chúng tôi, tôi sẽ rất vinh hạnh.”
Mục Lăng Thành cười nhạt gật đầu, không trả lời.
Vị Thẩm tổng kia cũng không nói thêm gì, vẫy tay với anh rồi lên xe.
Lâm Tiêu nhìn thấy anh liền mỉm cười bước tới: “Lăng Thành, vị Thẩm tổng vừa mới đi kia chính là nhà tài trợ lớn nhất của bữa tiệc tối nay, thật ra mình nghe nói anh ta đến đây là vì cậu. Lần trước các cậu tham gia hạng mục robot đạt được giải thưởng, chắc chắn đã khiến danh tiếng của cậu lớn hơn nhiều.”
Mục Lăng Thành không nhìn Lâm Tiêu, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ rơi trên người Tưởng Nam Khanh.
Nhìn chiếc váy đỏ rực rỡ mà cô đang mặc, còn có khuôn mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp kia, đột nhiên Mục Lăng Thành đột cảm thấy tâm tình rất tốt.
Lâm Tiêu đảo mắt nhìn mấy người Tưởng Nam Khanh, giải thích với Mục Lăng Thành: “Mấy người này không có vé mà cứ đòi vào trong, còn nói quen biết cậu. Bây giờ sinh viên năm nhất ngày càng…”
Tưởng Nam Khanh thật sự không nhìn nổi Lâm Tiêu nói chuyện với Mục Lăng Thành, cô trực tiếp đi tới, trước mắt bao người khoác tay Mục Lăng Thành, cả người nghiêng vào long anh, mỉm cười: “Anh yêu, không phải đã nói em đứng đây đợi anh à, sao đợi lâu thế vẫn không thấy anh, anh nhìn mọi người hiểu lầm em kìa?”
Mục Lăng Thành bị động tác này của cô làm cho hoảng sợ, cả người sững sờ đứng đó, khuôn mặt căng cứng không kịp phản ứng.
Mấy người Khúc Kỳ, Vu Thiến Thiến ở đằng sau đã hoàn toàn chết lặng.
Tưởng Nam Khanh thật sự rất biết làm trò! Quan trọng là cô ấy diễn rất thật! Cô ấy và Mục Lăng Thành hẹn hò với nhau lúc nào chứ, sao mọi người lại không biết?
Lâm Tiêu nhìn thấy phản ứng bất ngờ của Mục Lăng Thành, rất khó tin nhìn sang: “Anh…anh yêu? Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Cô đã biết Mục Lăng Thành một năm nay, chắc chắn rằng anh không có bạn gái!
Tưởng Nam Khanh mặt không đỏ tim không đập, cười rất tự nhiên: “Bây giờ, tôi đơn phương tuyên bố, sau này cậu ấy chính là bạn trai của tôi, vậy thì tôi chính là người nhà của chủ tịch hội sinh viên. Học tỷ, chị có ý kiến gì không?”
Không biết từ lúc nào lối đi đã chật cứng người, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía này, thậm chí còn có người giơ điện thoại ra quay lại.
Có người nhỏ giọng nghị luận: “Đơn phương tuyên bố… đây chẳng phải là ép buộc sao, còn có thể làm cách này à? Tiểu học muộn mới tới này thật mãnh liệt, Lâm Tiêu so với cô ấy không có cửa, theo đuổi cả một năm đều vô dụng.”
“Kết quả thế nào còn khó nói sao, cậu không thấy mặt của Mục Lăng Thành đã đen thế kia rồi à, tiểu học muội cố tình gây sự như này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, Mục Lăng Thành mà cũng dám dây vào. Nhưng mà tiểu học muội này cũng thật to gan, dám nhào vào trong lòng Mục Lăng Thành, mình còn rất… hâm mộ, cho dù lát nữa bị từ chối cũng xứng đáng.”
Mục Lăng Thành vẫn cảm thấy bản thân là một người rất khiêm tốn, bây giờ Tưởng Nam Khanh lại đột nhiên bày ra trò này, anh thật sự không kịp thích ứng.
Nghe cô tuyên bố mình là bạn trai của cô trước nhiều người như cậy, còn mặc chiếc váy đỏ mà anh tặng trước kia, anh thật sự rất kích động, vui mừng.
Nhưng mà sau khi vui vẻ, trong lòng anh lại có một tia bất an.
Con người Tưởng Nam Khanh rất mưu mô, xảo quyệt, cho dù cô nem phao ra anh cũng không dám nhận lấy, bởi vì anh sợ cuối cùng tất cả chỉ là một trò đùa.
Giống như lần trước Chương Khải Sinh cứ quấn quít làm phiền cô, cô liền ngoan ngoãn gọi anh là bạn trai, nhưng mà Chương Khải Sinh vừa đi, cô lại làm như không có việc gì tiêu sái xoay người.
Cô sẽ vĩnh viễn không biết được, thật ra ngày đó trong lòng anh có bao nhiêu thất vọng.
Tưởng Nam Khanh lặng lẽ nhéo cánh tay anh một cái, cảm giác đau nhức kéo suy nghĩ cuae Mục Lăng Thành lại, anh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, cô đang mỉm cười với anh, ánh mắt như đang cảnh cáo: Dám không phối hợp với bà đây thì cậu chết chắc!
Mục Lăng Thành có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chủ động phối hợp với cô.
Giữa ánh nhìn chăm chú của đám người, anh đưa tay vuốt tóc cô, ôm cô vào trong lòng mình, trên mặt lộ ra mấy phần cưng chiều, giọng nói vô cùng ấm áp: “Ngoan, đừng nháo.”
Nhịp tim của Tưởng Nam Khanh đột nhiên tăng vọt, cả người có chút chấn động.
Cô chỉ hi vọng Mục Lăng Thành sẽ thừa nhận cô là bạn gái anh chứ không phải làm như này mà!
Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, anh lại trả lời cô như vậy…
Lúc này Tưởng Nam Khanh mới nhận ra vừa rồi đã quá đề cao bản thân, tình cảnh bây giờ khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Cô vô thức muốn chui từ lồng ngực anh ra, ai ngờ vừa mới nhúc nhích, bàn tay của Mục Lăng Thành đã nắm lấy eo cô, một lần nữa ôm cô vào lòng.
Tưởng Nam Khanh vùng vẫy mấy lần, lại phát hiện tay anh càng nắm chặt hơn.
Cô không vui nhíu mày, khẽ lườm anh, lại chạm phải ánh mắt đầy thâm tình kia.
“Tưởng Nam Khanh, em đang nghiêm túc đúng không?” Anh thấp giọng nói, mà câu nói này chỉ có một mình Tưởng Nam Khanh nghe được.
Hai tai Tưởng Nam Khanh nóng lên: “Anh nói cái gì đó, thả em ra trước đã, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.”
Thật là mất mặt, lúc nãy cô chỉ ngây thơ muốn chọc giận Lâm Tiêu, không ngờ lại biến mọi chuyện thành ra như vậy!
Mục Lăng Thành làm như không nghe thấy cô nói: “Cho dù em không nghiêm túc đi chăng nữa, hôm nay mọi chuyện đã ầm ĩ thành như vậy rồi, anh sẽ không cho em cơ hội được đổi ý đâu.”
Tưởng Nam Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang cúi đầu thản nhiên nhìn cô, dùng âm lượng mà tất cả mọi người có thể nghe được nói: “Cách tỏ tình của vị học muội này có chút đặc biệt, nhưng mà, tôi đồng ý để em ấy trở thành bạn gái của mình.”
Anh dịu dàng nhìn cô, trước con mắt của vô số người, chủ động cúi xuống hôn lên trán cô.
Cánh môi mềm mại đặt lên trán cô, nhịp tim Tưởng Nam Khanh càng đập càng nhanh, khuôn mặt nóng bừng, cái cổ trắng muốt cũng dần dần đỏ lên.
Xung quanh có tiếng hét lên của nữ sinh, còn sắc mặt của Lâm Tiêu đã sớm tái xanh.
Mục Lăng Thành hôn nhẹ lên trán cô, bàn tay giữ eo cô dần dần buông ra.
Tưởng Nam Khanh còn chưa kịp thở, cổ tay đã bị lòng bàn tay ướt đẫm của anh nắm lấy.
Cảm nhận được lòng bàn tay đầy mồ hôi của anh, Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy có chút mới mẻ: “Anh… đang khẩn trương sao?”