Ngoan, Đừng Nháo

Chương 49




Sau khi xác định người Tưởng Nam Khanh gọi là Trần Thiếu Ngang, khóe môi Mục Lăng Thành hơi kéo xuống, có chút không vui.

Còn Tưởng Nam Khanh chỉ lo nói chuyện với Trần Thiếu Ngang: “Mục Lăng Thành cũng mời mọi người ăn cơm rồi, cậu và Cookie có chuyện vui lớn như vậy cũng nên chúc mừng một chút đúng không? Nửa tháng sau là lễ Quốc khánh, hay là về thành phố Cần Nam mời tụi này ăn cơm đi?”

Trần Thiếu Ngang mím môi “Ừ” một tiếng, tiếp tục nướng thịt xiên.

Mục Lăng Thành không vui lườm anh: “Cậu làm gì mà lạnh lùng với bạn gái mình thế, cô ấy cũng đâu thiếu gì cậu. Chẳng lẽ không muốn mời khách?”

Trần Thiếu Ngang cười nhạo: “Chưa gì đã ra mặt che chở thế, mình cũng đâu có làm gì?”

Sau đó bất đắc dĩ quay đầu nói “Được” với Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười, nói với Cookie: “Con người Trần Thiếu Ngang nhàm chán như vậy, sao cậu lại thích cậu ấy thế, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất tẻ nhạt?”

“Có sao? Mình cảm thấy anh ấy chỗ nào cũng tốt. Cậu xinh đẹp như vậy anh ấy cũng không thèm để ý, có thể nói là anh ấy chỉ thích một mình mình, trong lòng mình đang rất vui đấy!” Cookie vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì được ở bên Trần Thiếu Ngang, cả người như đang nằm mơ.

“…” Tưởng Nam Khanh lắc đầu: “Cậu đúng là hết thuốc chữa.”

Cookie bỏ xiên thịt vào khay trước mặt, nhìn Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang ở bên kia, thấp giọng nói với Tưởng Nam Khanh: “Nói thật, Trần Thiếu Ngang cùng lắm là hơi nhạt nhẽo, không thích nói chuyện thôi. Mục Lăng Thành mới là cái người nghiêm túc cao lãnh, bây giờ vì có cậu, cậu ấy mới chơi chung với tụi mình.”

Thấy Tưởng Nam Khanh nhìn mình, Cookie nói: “Cậu cảm thấy Mục Lăng Thành rất thích nói chuyện à?”

Tưởng Nam Khanh suy nghĩ: “Có lẽ vậy, dù sao mình cũng thấy anh ấy nói nhiều.”

“Nhưng mà năm lớp 10, lúc cậu còn chưa chuyển đến, cậu ấy so với Trần Thiếu Ngang còn là nhân vật khó gần hơn. Chính là kiểu người học bá, nam thần, đại ca, những người thường như tụi mình chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát.”

Tưởng Nam Khanh cắt ngang, “Mục Lăng Thành không có kiêu ngạo như cậu nói đâu, ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với anh ấy mình đã cảm thấy anh ấy không kiêu ngạo chút nào, chỉ là lớn lên đẹp trai hơn người khác, học giỏi hơn một chút thôi.”

“Vì vậy, cậu chính là nữ thần, vô cùng xứng đôi với Much Lăng Thành!”

Tưởng Nam Khanh sửng sốt nửa ngày: “… Có phải mình nên cảm ơn cậu đã khen mình không?”

Cookie nở một nụ cười rất đang yêu, phất tay với cô: “Không cần khách sáo, dù sao thì từ nhỏ mình và nữ thần đã có giao tình, mình cũng coi như là một nửa nữ thần nhỏ.”

——

Bởi vì sáng thứ hai Tưởng Nam Khanh có lớp, cho nên sau khi ăn đồ nướng mọi người liền quay về trường học.

Trần Thiếu Ngang phụ trách tiễn Cookie, còn Mục Lăng Thành thì đưa Tưởng Nam Khanh và các bạn cùng phòng về ký túc xá.

Mặc dù gần như cả trường đã biết chuyện Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh ở bên nhau, nhưng mà mỗi lần hai người đi chung, vẫn không tránh được ánh mắt của mọi người, cũng may Tưởng Nam Khanh từ nhỏ đã quen với trường hợp này, hoàn toàn không để trong lòng.

Về phần mấy người Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm thì rất kích động.

Dù sao được đi chung với nhân vật lớn của Đại học C cũng rất vinh hạnh!

Mọi người cùng nhau ưỡn ngực thẳng lưng, trên mặt tràn đầy tự tin.

Trương Xuân Phàm hắng giọng một cái, nói với Vu Thiến Thiến và Chu Yến: “Mình có một loại dự cảm, chẳng bao lâu nữa mình sẽ có đối tượng yêu đương!”

“Sao thế, cậu nhắm ai rồi?” Vu Thiến Thiến nhíu mày.

Trương Xuân Phàm lắc đầu: “Tạm thời thì chưa có, nhưng mà mình là bạn cùng phòng của hoa khôi đó, quan trọng hơn là hoa khôi đã có chủ rồi, vậy thì chẳng phải họ sẽ chú ý đến chị em tốt của hoa khôi à?”

Cô ấy càng nghĩ càng vui vẻ.

Vu Thiến Thiến liếc nhìn cô ấy một cái: “Cậu cứ đắc ý đi, để mình xem khi nào cậu sẽ thoát kiếp độc thân.”

Trương Xuân Phàm không phục: “Cậu đừng coi thường mình, Quốc khánh này mình nhất định sẽ thoát kiếp độc thân!”

Lúc hai người đang tranh cãi thfi đã đến cửa ký túc xá rồi, Tưởng Nam Khanh vốn định đi vào cùng mọi người, không ngờ lại bị Mục Lăng Thành nắm lấy tay.

“Anh làm gì thế?” Tưởng Nam Khanh dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Mục Lăng Thành chỉ nhìn cô, không nói gì.



Vu Thiến Thiến rất hiểu chuyện nhìn Tưởng Nam Khanh cười, vẫy tay với Mục Lăng Thành: “Vậy, học trưởng cứ nói chuyện với Nam Khanh đi, tụi mình lên lầu trước đây.”

Sau đó cùng Trương Xuân Phàm và Chu Yến đi vào ký túc xá.

Tưởng Nam Khanh nhìn anh cầm tay mình lắc qua lắc lại, bất đắc dĩ hỏi: “Các cậu ấy đều đi rồi, anh có gì muốn nói thì mau nói đi?”

Mục Lăng Thành nhướng mày, ôm chặt cô vào lòng: “Anh chờ em ở đây đâu có nghĩa là có chuyện muốn nói?”

“Không muốn nói thì anh kéo em làm gì?” Tưởng Nam Khanh nhìn anh, cảm thấy người này thật khó hiểu.

Mục Lăng Thành đau đầu nhìn cô: “Bây giờ chúng ta sắp xa nhau, em không thể biểu hiện chút gì sao, cho dù là một chút… Lưu luyến? Không nỡ?”

Tưởng Nam Khanh cười khúc khích: “Anh tưởng chúng ta đang đóng phim à? Làm như sinh ly tử biệt không bằng, chúng ta vừa mới đi chơi với nhau hai ngày, hơn nữa ngày mai chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà.”

Mục Lăng Thành lại dùng sức kéo cô vào lòng, một tay giữ lấy cái eo thon của cô: “Chủ nhật quá nhiều người, chúng ta không có thời gian ở riêng với nhau.”

“Ai nói không có thời gian ở riêng, tối qua là anh tự nguyện ngủ trên sofa…” Tưởng Nam Khanh đột nhiên nhớ ra có khả năng đã chọc vào vết sẹo của anh, dù sao đàn ông cũng rất để ý đến chuyện này.

Cho nên cô tự giác không đề cập tới.

Mục Lăng Thành mỉm cười: “Vì vậy em đang trách anh lạnh nhạt em à?”

Cô đã không muốn nhắc tới mà anh còn tự mình hỏi?

Không phải là nên cố gắng che giấu à?

“Nếu đã như vậy, hôm nay em đừng quay về ký túc xá nữa, chúng ta ngủ ở ngoài.” Anh nói tiếp.

Che giấu, chắc chắn anh đang cố gắng che giấu sự chột dạ của mình nên mới nói chuyện với cô như thế!

Vậy chắc trong lòng anh khó chịu lắm?

Tưởng Nam Khanh mấp máy môi, đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh: “Chuyện đó, Mục Lăng Thành, anh, em biết cả rồi, anh không cần đóng kịch nữa.”

Mục Lăng Thành: “??”

Anh nhíu mày nhìn cô: “Ý của em là gì?”

Tưởng Nam Khanh vỗ vai anh, tiếp tục nói: “Con người mà, ai mà không có nỗi khổ khó nói chứ? Thật ra em cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, vốn không quan tâm, cho nên anh cũng đừng để ý qua. Hai người yêu nhau có rất nhiều chuyện để làm, đâu chỉ có cách biểu hiện trên giường, đúng không? Hơn nữa, anh đừng nản chí, bây giờ khoa học phát triển như vậy, có lẽ bệnh này vẫn chữa được.”

Khóe miệng Mục Lăng Thành kéo căng, sắc mặt dần đen đi: “Em đang lẩm bẩm cái quỷ gì thế?”

Xong rồi, cô cảm thấy lần này mình đã thật sự đâm chọt chỗ đau của Mục Lăng Thành rồi, dáng vẻ của anh vô cùng phẫn nộ.

Tưởng Nam Khanh lập tức sợ hãi, cô nghĩ nên để Mục Lăng Thành bình tĩnh một chút: “Vậy, vậy, hai ngày này chơi mệt rồi, anh nghỉ sớm một chút, lời em nói anh cứ suy nghĩ thật kỹ, em, em về trước đây.”

Cô cẩn thận vô vai anh như lời động viên, sau đó quay người tiến vào ký túc xá.

Mục Lăng Thành sững sờ đứng tại chỗ nhìn cô, mãi đến khi bóng lưng kia biến mất không thấy gì nữa, anh mới nghiêm túc suy nghĩ lời cô vừa nói, sau khi hiểu ra thì không biết nên khóc hay cười.

Rốt cuộc bạn gái anh đang nghĩ gì thế?

Cảm thấy tối qua anh lâm trận bỏ chạy?

Cảm thấy anh có bệnh không thể nói?

Vừa rồi cô còn vô cùng rộng lượng nói mình không chú ý chuyện đó, để anh không trở nên tự ti?

“Tưởng Nam Khanh, em lăn ra đây cho anh!” Mục Lăng Thành không nhịn được hét lên trước cửa ký túc xá, khiến cho vô số nữ sinh quay đầu nhìn.

Khóe miệng Mục Lăng Thành khẽ giật, biết mình hơi kích động, anh dần bình tĩnh lại, khôi phục vẻ lạnh nhạt, một tay đút túi quần, yên lặng xoay người rời đi.

Anh vốn định quay lại ký túc xá, nhưng mà lúc đi ngang qua hồ, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vô thức dừng bước.

Lưu Minh Triết ngồi một mình trên ghế dài hút thuốc, trông có vẻ cô đơn.



Con người Lưu Minh Triết từ trước đến nay rất sổi nổi, so với Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang thì tùy tiện hơn, dường như không có lúc nào buồn phiền cả. Cho nên nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, Mục Lăng Thành cảm thấy không quen.

Anh yên lặng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lưu Minh Triết: “Lúc đi chơi tâm trạng còn tốt mà, sao bây giờ lại một mình ngồi đây hút thuốc, có tâm sự à?”

Lưu Minh Triết cười nhạo: “Ông đây ăn mặc không phải lo, cuộc sống đại học thì thảnh thơi dễ chịu, có tâm sự cái rắm.”

“Vậy làm lại hút thuốc?”

“Nhìn trông lạnh lùng.” Lưu Minh Triết phun khói ra, ngẩng cao đầu cho anh nhìn, “Cậu có phát hiên ra không, mình ngồi thế này trông rất đẹp trai đó.”

“Đừng lắm mồm.” Mục Lăng Thành không kiên nhẫn, “Có việc gì thì nói đi, người trưởng thành không nói lằng nhằng.”

“Thật sự không có chuyện gì cả, có phải cậu mong mình xảy ra chuyện không?” Lưu Minh Triết vẫn cười hì hì như cũ, đưa bao thuốc cho anh, “Muốn hút không?”

Mục Lăng Thành vê vê điếu thuốc, châm lửa.

Lưu Minh Triết hơi ngạc nhiên: “Không nhìn ra đó, cậu học hút thuốc lúc nào thế, mình nhớ lúc cấp 3 cậu sẽ từ chối, làm một học sinh ba tốt.”

Mục Lăng Thành nhìn nước hồ trong xanh, vẻ mặt xa xăm: “Lúc một mình tới Đại học C, nhưng mà mình không nghiện, sau này các cậu nhập học, mình cũng không hút nữa.”

“Vậy mà mình đưa cậu còn nhận? Vừa cãi nhau với Nam Khanh à?”

Khóe môi Mục Lăng Thành giật giật, vẻ mặt ôn hòa: “Cãi nhau cái gì chứ, có mà cô ấy mạch não cô ấy không bình thường, ngốc nghếch, mình không thèm chấp cô ấy.”

Lưu Minh Triết đột nhiên bật cười: “Hai người các cậu đúng là xứng đôi, năm lớp 12 ngẫu nhiên nhắc đến cậu, Tưởng Nam Khanh cũng nhận xét cậu như thế, nói cậu là đồ ngốc, giống hệt dáng vẻ lúc này của cậu.”

Sau đó lại xua tay: “Mà thôi, không nhắc Tưởng Nam Khanh nữa, mỗi ngày bị các cậu nhét thức ăn cho thì thôi đi, bây giờ lại có thêm Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ nữa, hành hạ trái tim nhỏ bé này.”

Mục Lăng Thành cười: “Là cậu tự mình hỏi, bây giờ còn già mồm cãi láo? Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu ngồi một mình ở đây hút thuốc? Thật sự không có chuyện gì đấy chứ?”

“Lại nữa rồi.” Lưu Minh Triết xoa xoa đầu, đứng lên, “Cậu ngồi một mình đi, mình về ngủ đây, tối hôm qua Trần Thiếu Ngang mở điều hòa thấp, làm mình lạnh cóng người, cả đêm ngủ không ngon.”

Sau đó vừa ngáp vừa đi.

Mục Lăng Thành yên lặng ngồi đó, nhìn bầu trời dần tối, anh vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác, gọi điện thoại cho Tưởng Nam Khanh: “Em đang làm gì thế, ra ngoài một chút đi, anh ở bên hồ phía nam ký túc xá của em.”

——

Tưởng Nam Khanh tìm được anh, chậm rãi bước tới: “Vừa mới xa nhau một lát mà, sao lại tìm em thế?”

Mục Lăng Thành kéo cô qua, để cô ngồi lên chân mình, tiến sát tới: “Mới xa nhau một lát thôi hả, nhưng mà anh cảm thấy giống như mội năm vậy. Thật sự muốn nhìn thấy em mỗi giây mỗi phút, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Tưởng Nam Khanh xoa xoa cánh tay: “Mục Lăng Thành, càng ngày anh nói chuyện càng buồn nôn.”

Sau đó Tưởng Nam Khanh dừng như ngửi thấy gì đó, cô hít sâu một hơi, nhíu mày: “Anh hút thuốc?”

Mục Lăng Thành chột dạ, đang muốn nói Lưu Minh Triết hút, anh ngồi cạnh nên bị nhiễm mùi.

Nhưng mà còn chưa mở miệng, đã thấy bạn gái nhà mình vô cùng vui vẻ: “Còn không, cho em thử với.”

Mục Lăng Thành: “…”

“Cái tốt không học, toàn học cái xấu.” Mục Lăng Thành nói, nhíu mày nhìn cô, “Muốn biết vị như nào à?”

Tưởng Nam Khanh liên tục gật đầu, vô thức liếm môi.

Trong màn đêm, đầu lưỡi hồng hồng của cô đảo qua đảo lại, trong ánh mắt lộ ra vài phần mong chờ.

Cổ họng Mục Lăng Thành xiết chặt, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Ban đầu Tưởng Nam Khanh cảm thấy như vậy không ổn lắm, nhưng lại nghĩ đến đêm hôm khuya khoắt làm gì có ai để ý, vì vậy cũng không phản kháng.

Nhưng mà khiến cô ngạc nhiên là, kỹ thuật hôn của Mục Lăng Thành càng ngày càng tốt, đôi môi bị anh hôn lúc mạnh lúc nhẹ, cả người cô mềm nhũn, chủ động ôm lấy cổ anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Giữa lúc đó, Mục Lăng Thành đột nhiên buông cô ra, lẩm bẩm bên tai cô: “Anh cảm thấy chúng ta vừa ở bên nhau, không nên phát triển quá nhanh, sợ em suy nghĩ nhiều cho nên tối qua mới không làm gì. Ai ngờ em lại hiểu lầm như vậy, hay là lát nữa chúng ta ra ngoài, làm bù cho chuyện tối qua?”