Ngoan, Hôn Anh

Chương 7




Translator: Củ khoai tây sexy

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, từ hôm đó Sơ Nịnh và Tần Hi vẫn chưa gặp lại nhau. 

Thành phố lớn, nhịp sống vội, dường như quá khó để họ vô tình gặp lại khi mỗi người đều có quỹ đạo cuộc sống của riêng mình, và gần như không có một giao điểm. 

Hôm nay được nghỉ phép, Sơ Nịnh và bạn cùng phòng thời đại học Khương Ngâm hẹn gặp nhau ở quán cafe. 

Khương Ngâm học nhiếp ảnh, cùng lớp với Trần Dương – nhiếp ảnh gia của tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng, vì vậy khi được Khương Ngâm giới thiệu công việc mẫu ảnh lần trước, Sơ Nịnh không ngần ngại đồng ý. 

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính đã được lọc bớt nhiệt, chỉ còn lại ánh sáng, hai người chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngồi đối diện nhau. 

Khương Ngâm kể với cô: “Trần Dương đã gửi cho tớ ảnh chụp của cậu lần trước. Trông rất đẹp. Cậu rất ăn ảnh, lại còn hợp với concept.  Lúc trước Kiều Sam đột nhiên huỷ hợp đồng, cậu ấy vừa lo lắng vừa tức giận. Tớ lại nghĩ trong cái rủi, có cái may, cậu còn hợp với concept lần này hơn cả Kiều Sam.”

“Lúc trước là do Kiều Sam huỷ hợp đồng với tạp chí sao?” Sơ Nịnh kinh ngạc, lúc trước chỉ biết là do người nổi tiếng nào đó huỷ hợp đồng, bây giờ mới biết người đó là Kiều Sam 

“Sao vậy? Cậu biết cô ta à?”

Sơ Nịnh cười lắc đầu: “Không quen lắm.”

“Đúng rồi, tiểu Nịnh” Khương Ngâm mím môi dưới, nói về chuyện chính “Mình có thể sắp kết hôn rồi.”

“Hả?” Sơ Nịnh hơi bất ngờ khi nghĩ đến chuyện chia tay lúc trước “Tên đó chân đạp hai thuyền, cậu định quay lại với hắn sao?”

Khương Ngâm lắc đầu: “Không phải, người này tớ quen qua một lần xem mắt, trùng hợp là, anh ta là người tớ theo đuổi khi còn học đại học.”

Nhắc về quá khứ, trong mắt Khương Ngâm hiện lên ý cười: “Lúc đó, tớ cảm thấy thấy anh ấy rất soái, vô cùng đẹp trai liền quyết tâm theo đuổi anh ấy nửa tháng, về sau tớ chuyển trường, cũng chưa từng gặp lại anh ấy. Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới có thể gặp lại nhau, lại còn là xem mắt, duyên phận đôi khi thật sự kì diệu.” 

“Chuẩn bị kết hôn rồi sao? Ngày cưới đã định chưa? Tớ còn phải tính toán thời gian xin nghỉ để chuyển ca.”

Khương Ngâm nói: “Hai bên đều thống nhất hôn lễ sẽ tạm thời hoãn lại. Chờ lĩnh chứng xong, tớ và anh ấy sẽ tìm thời gian thích hợp để mời bạn bè đến nhà ăn bữa cơm.”

Nói đến đây, Khương Ngâm vô cùng vui vẻ: “Bạn bè của anh ấy đều rất đẹp trai, nếu nắm bắt được cơ hội, cậu sẽ được thoát khỏi danh sách hội độc thân.” 

Sơ Nịnh bị nghẹn, trợn tròn mắt: “Tớ không cần đâu.”

“Tại sao?” Khương Ngâm có chút tò mò: “Cậu từ trước đến giờ đều không thiếu người theo đuổi, mà tại sao vẫn không chịu thử yêu đương một lần? À, Trần Dương hình như cũng có hứng thú với cậu đấy, lúc nào cũng hỏi thăm tớ về cậu.”

Sơ Nịnh cúi đầu, khuấy cafe, đôi mắt nhíu lại: “Tớ theo đuổi chủ nghĩa độc thân, không muốn yêu đương cũng không muốn kết hôn.” 

Khương Ngâm bất lực thở dài: “Cậu đừng nói như vậy, không có cái gì là tuyệt đối đâu.”

“Dù sao hiện tại là như vậy” Sơ Nịnh cười, đứng lên: “Tớ đi toilet một chút.” 

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Sơ Nịnh, Khương Ngâm bất lực thở dài, cô ấy luôn như vậy, mỗi lần nhắc đến chủ đề này đều bỏ chạy. 

Sơ Nịnh trời sinh có khuôn mặt dễ thương, ngọt ngào, giống như một cô gái ngây thơ, nhút nhát nhưng khi đến gần mới biết, cô ấy có chút khó gần. 

Khương Ngâm nhớ rõ, khi vừa vào đại học, ở kí túc xá đông đúc, lộn xộn, đúng lúc phòng Sơ Nịnh còn thừa giường, hai người vô tình trở thành bạn cùng phòng. 

Cô ấy luôn yên lặng, ít nói, trong mắt ẩn chứa sự u ám, không cùng mọi người làm quen, kết bạn mà cũng không có chút hào hứng, vui vẻ nào như sinh viên năm nhất vừa vào đại học. 

Vì khác ngành nền từ năm nhất đến năm cuối, Sơ Nịnh chưa bao giờ va chạm với cô hay bạn cùng phòng khác. 

Cho đến năm cuối đại học, bạn cùng phòng về quê thực tập, chỉ còn Sơ Nịnh và Khương Ngâm ở với nhau nên cũng thường xuyên va chạm, khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn. 

Khương Ngậm vẫn luôn cảm thấy Sơ Nịnh có chuyện gì đó trong quá khứ nhưng dù mấy năm nay mối quan hệ giữa hai người không tệ, cô cũng chưa từng nghe Sơ Nịnh nhắc tới. 

Sơ Nịnh vẫn chưa trở lại, Khương Ngậm ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài ngắm cảnh chờ cô, vô tình nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường. 

Người đàn ông hạ cửa sổ, gương mặt ôn nhu cặn bã, đôi mắt đào hoa, thâm thuý, vạn người mê, nhìn như một kẻ bất lương. 

Khương Ngâm vốn định giả vờ như không nhìn thấy nhưng người đàn ông cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô phải đứng dậy, bước ra ngoài, tươi cười chào hỏi: “Xin chào, thật trùng hợp nha.”

Doãn Toại nhìn cô: “Sao em lại ở đây một mình?”

“Em có hẹn cùng bạn, cô ấy đang đi toilet.” 

Doãn Toại lại gật đầu: “Chút nữa bọn em muốn đi đâu, có cần tôi chở đi không?” 

“Không cần đâu, bọn em đi dạo phố gần đây thôi” Khương Ngâm nói xong, nhìn vào bên trong thấy có một người đàn ông khác, dáng vẻ tuấn tú, lạnh lùng, có chút kỳ lạ. 

Doãn Toại giới thiệu: “Bạn thân từ bé của anh, Tần Hi.”

Khương Ngậm lên tiếng chào hỏi. 

Người đàn ông tuỳ tiện đáp lại, giương mắt nhìn cô một chút liền dời đi, trên mặt không chút cảm xúc. 

Nhìn qua có vẻ là người khó gần. 

“Cậu ấy lúc nào cũng như thế đấy, không để ý đâu.” Doãn Toại nói xong, nhìn đồng hồ: “Tôi không thể đỗ xe ở đây lâu được. Tôi đi trước đây, có việc gì thì gọi tôi.”

Khương Ngâm đáp lại, vẫy tay với anh. 

Sơ Nịnh đi ra, không nhìn thấy Khương Ngâm ngồi ở bàn, lại thấy cô đang đứng ngoài đường. Khi Sơ Nịnh đi tới, vô tình nhìn thấy một chiếc xe chạy qua, có chút tò mò liên hỏi: “Ai vậy?”

Khương Ngâm quay đầu cười: “Hôn phu của tớ.”

Sơ Nịnh rướn cổ nhìn phía trước: “Thế thì quá xui xẻo, tớ còn chưa kịp nhìn thấy.”

“Sớm muộn gì cũng gặp mặt thôi mà” Khương Ngậm khoác tay cô, chợt nhớ ra: “Nhưng trong xe có người đàn ông khác, bạn của anh ấy, tớ chưa nhìn thấy bao giờ. Siêu đẹp trai!”

“Đẹp trai hơn cả vị hôn phu của cậu?”

“Đẹp trai kiểu khác” Khương Ngâm suy nghĩ nghiêm túc: “Vị hôn phu của tớ là vẻ lưu manh, yêu nghiệt còn người đàn ông kia,… vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức có thể đóng băng người khác luôn, là kiểu chớ lại gần. Cậu hiểu không?”

Sơ Nịnh im lặng trong chốc lát, cười tủm tỉm: “Ý cậu là một tảng băng đúng không?”

“Đúng rồi, chính là ý này.”

Hai người vừa nói vừa cười, điện thoại Sơ Nịnh bỗng nhiên rung lên. 

Cô mở ra, liền thấy tin nhắn Wechat của bố. 

Kiều Bang Quốc: “A Nịnh, gần đây công việc có bận lắm không? Nếu rảnh thì về nhà một chuyến nhé, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”

____

Sơ Nịnh không trả lời Wechat của Kiều Bang Quốc, muốn tối về nhà rồi gọi cho ông sau. 

Đi dạo phố nửa ngày có chút mệt, Sơ Nịnh tiện tay đặt túi lớn túi nhỏ ở trước cửa, bật đèn, cởi giày, đi chân trần vào phòng khách. 

Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, không có dấu hiệu dừng lại. 

Cô nằm xuống sofa, mở loa ngoài điện thoại rồi đặt lên bàn. 

Giọng nói ôn hòa của Kiều Bang Quốc truyền đến: “A Nịnh, con có đang bận gì không?”

“Ừ” Sơ Nịnh thản nhiên đáp, mở ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một lọ sơn móng tay, ngồi lại trên sofa. 

Sau một lúc trầm mặc, Kiều Bang Quốc hỏi: “Hôm trước con có đi tảo mộ mẹ con không?” 

“Có” Sơ Ninh mở nắp lọ, sơn lên móng tay cái, màu đỏ có chút chói mắt. 

Cô nhìn chằm chằm vào móng tay mình, hai mắt đột nhiên mở to. 

Không biết nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên ném lọ sơn móng tay xuống đất, rút khăn giấy trên bàn lau sạch màu đỏ trên ngón tay, sắc mặt tái nhợt. 

Kiều Bang Quốc nghe được âm thanh cái gì đó rơi trên mặt đất, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“A Nịnh?”

“A Nịnh?”

Âm thanh của ông có chút vội vàng. 

Sơ Nịnh hoàn hồn, nhàn nhạt đáp: “Không có gì, rơi đồ thôi.” 

Kiều Bang Quốc nhẹ nhàng thở ra, có chút trách móc: “Bảo dì Tư ở với con, con lại không chịu, một hai đòi sống một mình ở ngoài. Con nhớ cẩn thận, tự chăm sóc bản thân, đừng để bố lo lắng.” 

“Con biết rồi.” 

“Nếu có thời gian thì nhớ về nhà. Đã lâu rồi hai bố con chưa ăn cơm với nhau.”

“Mấy ngày tới con bận.”

Dường như Kiều Bang Quốc còn có điều muốn nói, Sơ Nịnh ngắt lời: “Bố, con còn có chút việc.”

“Vậy con bận việc đi, hôm khác bố gọi sau.” Kiều Bang Quốc im lặng một lúc, lại dặn dò: “Bảo bối, đợt này trời nắng nóng, con cẩn thận đừng để say nắng.”

____

Cuối tháng 7, thời tiết càng ngày càng nóng, ở trong phòng điều hoà còn đỡ, bước chân ra ngoài không khác gì đi vào lò nướng, hơi nóng cứ phả vào mặt. 

Sơ Ninh buổi chiều có việc phải đi ra ngoài, vừa trở về phòng làm việc uống liền ba cốc nước, thân thể cũng không muốn nhúc nhích. 

Tô Duy ở bàn bên cạnh, đi tới nói chuyện cùng cô: “Sơ Nịnh, cậu lên hotsearch đấy.” 

Sơ Nịnh giật mình, có chút khó tin: Tớ?”

Tô Duy gật đầu, bảo cô tự xem đi. 

Sơ Nịnh vội vàng lấy điện thoại, mở Weibo, liền nhìn thấy hotsearch thứ 2 # Mỹ Nhân Thời Thượng Thiên Thần Gãy Cánh #

Sau khi bấm vào, liền hiện lên tấm bìa của tạp chính Mỹ Nhân Thời Thường số mới nhất. Thiên thần váy trắng, dáng vẻ xinh đẹp, thuần khiết, khí chất, đường nét thanh tú, đôi mắt trong veo và sạch sẽ, lông mày hơi cau lại, màu môi trắng bệch tô điểm thần thái chấn động lòng người. 

Ảnh bìa vừa mới được tung ra, số lượng thích đã vượt quá 100,000 và vẫn đang tăng lên chóng mặt, phần bình luận vô cùng sôi nổi. 

@bánh tart trứng chocolate: Bìa tháng này đẹp quá, nhất định phải mua!

@sóc con AX: Mỹ nhân này là ai, đúng là tiên nữ hạ phàm, từ nay về sau là nữ thần của tôi. 

@cảnh sát trưởng mèo đen 669: Đây không phải là người dẫn chương trình “Truyền thuyết xa xưa” sao? Giọng nói của tiểu mỹ nữ siêu hay, mẹ tôi rất thích cô ấy. 

@gặp lại chính là duyên: Vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết  hiếm có khó tìm ngày nay nha. Thế mà lại dẫn cái chương trình nửa đêm giả ma, giả quỷ, đúng là nhân tài không được trọng dụng. 

Bởi vì khi tạp chí đăng ảnh bìa số này có tag Sơ Nịnh nên số người theo dõi trên tài khoản Weibo chính thức của cô nhanh chóng tăng lên. 

Sơ Nịnh không thường xuyên đăng bài trên Weibo, chỉ thỉnh thoảng đăng ít bài tuyên truyền chương trình theo yêu cầu của tổ tiết mục, không có lưu lượng. Lúc này, bài đăng từ nửa tháng trước của cô có rất nhiều người vào bình luận, vô cùng nhiệt tình. 

Tô Duy nói: “Chương trình “Truyền thuyết xa xưa” của chúng ta ratings khá kém nên đã bị thay đổi, trước kia mỗi đêm đều phát sóng, bây giờ chỉ còn một nửa. Mà talkshow nổi tiếng “Khách mời không khoảng cách” của đài chúng ta đang muốn tìm nhân lực, có khả năng sẽ chọn người ở nhóm chúng ta. Cậu vừa lúc đang được chú ý, có thể cậu sẽ được chọn đó nha.” 

Nghe xong lời Tô Duy, Sơ Nịnh cười cười, không quan tâm: “Không có đâu.” 

Sau đó, Sơ Nịnh cũng không chút để tâm chuyện này, vẫn bận rộn như trước. 

Buổi chiều cô nhận được cuộc gọi từ tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng. 

Chủ đề “Thiên thần gãy cánh” có hai số với hai ấn phẩm, lúc đấy Sơ Nịnh không nổi tiếng nên tạp chí cũng không dám mạo hiểm, chỉ ký hợp đồng với cô một số. Hiện tại, tạp chí đang bán rất chạy, họ muốn tận dụng, ra luôn số tiếp theo. 

Chiều thứ 2, cô ký hợp đồng với tạp chí. Khi đang đi đến trạm tàu điện ngầm, cô nhận được điện thoại từ Kiều Bang Quốc, bảo cô về nhà ăn cơm. 

Trước đó, Kiều Bang Quốc đã gọi điện cho cô rất nhiều lần nhưng Sơ Nịnh luôn tìm lý do trốn tránh, lần này cô nghe giọng ông yếu ớt, có vẻ như đang ốm, cuối cùng, cô đồng ý trở về Kiều gia. 

Xe chạy vào biệt thự, quản gia vui vẻ đi tới mở cửa: “Nhị tiểu thư đã trở về, chủ tịch vẫn luôn muốn gặp cô.” 

Đi xuống xe, Sơ Nịnh hỏi: “Ba tôi ốm à?”

Quản gia trả lời: “Thời gian vừa rồi chủ tịch thường xuyên thức đêm tăng ca, cộng với ngồi điều hoà nhiều nên bị cảm lạnh.” 

Khi Sơ Nịnh đi vào trong, đúng lúc Kiều Sam xách túi từ bên trong đi ra. Hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái, im lặng lướt qua nhau. 

Trong thư phòng, Kiều Bang Quốc ngồi trên sofa vừa nghỉ ngơi vừa xem tài liệu, che miệng ho khan vài tiếng, nghe được tiếng gõ cửa, liền thấy người đi vào. 

Nhìn thấy Sơ Nịnh, Kiều Bang Quốc vô cùng vui vẻ: “A Nịnh, con về rồi, mau lại đây ngồi đi.” Ông đỡ tay vịn ghế sofa đứng lên, ánh mắt ẩn chứa tia vui niềm, có hơi kích động nên chân tay trở nên luống cuống. 

Sơ Nịnh ngồi ở chiếc sofa đơn bên cạnh, Kiều Bang Quốc tự mình rót nước cho cô: “Biết con thích nhất nước chanh mật ong, bố đã dặn người làm riêng, độ ấm vừa phải.” 

Sơ Nịnh nhận lấy. 

Lần trước ở nghĩa trang cô không nhìn kĩ, đầu ông đã bạc đi không ít, hốc mắt sâu. 

“Quản gia bảo bố bị bệnh, bố nên tự chăm sóc bản thân tốt một chút.” 

“Không có gì đâu, chỉ là cảm mạo thôi.” 

Hai cha con từng vô cùng khăng khít, tựa như tri kỷ, thời gian trôi qua, bỗng trở nên xa cách. 

Sau đó không có gì để nói, Sơ Nịnh nâng cốc nước chanh lên uống, Kiều Bang Quốc hỏi han ân cần, cô câu được câu mất mà trả lời. 

Một lúc sau, Kiều Bang Quốc nói vào chủ đề chính: “Bố có một người bạn làm ăn, ông ấy muốn hai nhà kết giao, làm thông gia với Kiều gia chúng ta. Bà nội của con luôn quan tâm Tiểu Sam nên bố càng muốn chiếu cố con. Con trai của ông ấy là bạn của anh trai con, vô cùng quen thân với gia đình chúng ta, vừa từ nước ngoài trở về. Nếu con và cậu ấy…”

Sơ Nịnh nhíu máy, đánh gãy lời ông: “Nếu bà nếu muốn thì cứ gả Kiều Sam đi, bố không cần để con cùng cô ta tranh giành như vậy chứ?”

“Tại sao con lại nói thế?” Kiều Bang Quốc tạm dừng giây lát, thở dài, ôn hoà nói: “Bố chỉ cảm thấy hai nhà liên hôn, con cũng là một phần của Kiều gia, nói không chừng đối phương mới thấy con thích hợp.’ 

Kiều Bang Quốc nuốt nước bọt, sốt sắng nói: “Cho dù là liên hôn, bố cũng không cho con hi sinh vì gia đình. Chỉ là hiếm khi gặp được người tốt, biết đâu con lại thích. Con cũng đến tuổi phải tính đến chuyện hôn nhân đại sự rồi. Trước kia bố còn tưởng con và Trì Quý Trạch có khả năng, con là bạn tốt với Trì Diên, gả vào Trì gia cũng không tồi.”

“Con cùng anh Quý Trạch không phải mối quan hệ đó!”

“Bố biết con không có ý với cậu ấy, nên hôm nay mới cùng con bàn về chuyện này.”

“Con đã sớm nói rõ, con sẽ không kết hôn nên bố cũng không cần nhọc lòng vì con.”

“Con nói gì vậy?”

“Lời nói từ tận đáy lòng.”

“…”

Sơ Nịnh đặt cốc nước xuống, đứng lên: “Bố, con đột nhiên nhớ ra con có chút việc, con đi đây.”

“Sao con lại đi rồi? Cơm tối còn chưa ăn mà?” Kiều Bang Quốc đi theo, muốn giữ con gái ở lại, Sơ Nịnh vừa ra đến cửa liền dừng lại, nhìn ông: “Con có việc nên phải đi. Bố nhớ chăm sóc bản thân tốt. Con về thăm bố sau.”

Cửa thư phòng đóng lại, Kiều Bang Quốc thở dài ngồi xuống, ánh mắt quét qua cốc nước chanh trên bàn. Sơ Nịnh không uống chút nào. 

Sơ Nịnh từ trên tầng đi xuống, trong phòng khách, Kiều Kế Hằng đang dỗ dành bà cụ Kiều, không khí vô cùng ấm áp. 

Nhìn thấy Sơ Nịnh đi xuống, ý cười trên mặt bà cụ Kiều nhạt đi, khoé môi hạ xuống mang theo vài phần khắc nghiệt.

Sơ Nịnh làm như không nhìn thấy, đi ra cửa, Kiều Kế Hằng nói chuyện với cô: “Sao lại vừa về đã đi? Không ở lại ăn cơm à?”

Sơ Nịnh cười nhạt: “Còn có chút việc.”

Nhìn thấy người đã rời đi, bà cụ Kiều tức giận ném chiếc gối, trầm mặt nói: “Bố cháu có ý gì? Khó khăn lắm bà mới chọn được gia đình tốt cho tiểu Sam, thế mà nó còn gọi đứa con hoang kia trở về, đối chọi với bà.”

“Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Kiều – Tần vốn là của A Nịnh mà bà.”

Kiều Kế Hằng ngồi lại bên cạnh bà cụ, giơ tay xoa lưng giúp bà bình tĩnh: “Bà luôn nói bố cháu thiên vị, nhưng bà cũng thế mà. Dì Sơ Mân đã mất nhiều năm rồi mà bà vẫn không bỏ qua. Dù sao Tiểu Nịnh cũng là cháu gái bà, em ấy phải khổ sở, cô đơn một mình ở bên ngoài, bà cũng nên đối xử tốt với em ấy chứ?”

____

Bóng đêm bao phủ, điểm xuyết vài ngôi sao. 

Trong biệt thự Tần gia, bữa cơm tối vô cùng yên lặng.

Tần Minh Huy uống xong chén cháo, quét mắt nhìn con trai: “Cuối tuần này bố cùng nhà họ Kiều ăn cơm, con sẽ gặp con gái Kiều gia, nếu con không có ý kiến gì, chúng ta sẽ quyết định hôn sự.”

Tần Hi còn không thèm nâng mắt lên nhìn một chút: “Không rảnh.”

“Thái độ con như thế là sao? Chuyện thương trường trong nước đã thay đổi rất nhiều. Con vừa trở về từ nước ngoài, nền tảng kinh doanh chưa vững chắc. Kết hôn cùng nhà họ Kiều sẽ cho con thêm chỗ đứng. Đối với con thì chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Cuộc hôn nhân của chị con là liên hôn, như thế vẫn chưa đủ à?” Tần Hi buông đũa, bình thản nói: “Bố thích dùng hôn nhân để giải quyết vấn đề nhưng con không cần và cũng không muốn.”

Tần Minh Huy bị làm cho tức giận đến mức phải ho khan. 

Lan Bội ngồi bên cạnh giúp ông vuốt lưng, trừng mắt nhìn con trai: “Sao con nói chuyện với bố như thế? Bố dù sao cũng chỉ muốn tốt cho con.”

Tần Hi đứng lên: “Con ăn no rồi.”

Khi chuẩn bị rời đi, anh vô tình nhìn thấy cuốn tạp chí Lan Bội đang cầm, anh chỉ vào, hỏi: “Mẹ, cái gì đây?”

Lan Bội nói: “Tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng số mới nhất, rảnh nên xem một chút.” Rồi lại đánh giá: “Cô gái này thật sự rất ưa nhìn và khí chất.”

Nhìn cô gái xinh đẹp, thuần khiết trên trang bài, Tần Hi cong môi cười, duỗi tay lấy tạp chí rồi bước ra ngoài phòng ăn.

Lan Bội nhìn theo: “Con làm gì đấy, mẹ còn chưa xem xong.”

Tần Hi không thèm quay đầu: “Tạp chí có gì hay đâu, con mượn về phòng lót chân giường, giường con đang bị lắc lư.”

Lan Bội: “Giường con lắc lư thì tìm người tới sửa hoặc đổi cái mới đi, dù gì con cũng không thường xuyên về nhà. Tạp chí mới của mẹ đấy!”

Tần Hi một tiếng cũng không lọt vào tai, trực tiếp đi lên lầu.