Ngoan Nào, Đừng Sợ

Chương 11




Ông nói nuôi tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy tiền về.

 

Ông nuôi tôi? Cho một miếng ăn không c.h.ế.t đói cũng gọi là nuôi à?

 

Tôi liều mạng chạy trốn, ông liền tàn nhẫn đánh tôi.

 

Cuối cùng, ông gọi lão già độc thân đó đến nhà, nói đánh một trận, ngủ một giấc là ngoan rồi…

 

Ông là bố tôi mà, tại sao bố của người khác đều là người che chở cho con cái, còn bố của tôi, lại là một kẻ súc sinh…

 

Khi tôi bị người ta xé quần áo, đè trên giường sờ soạng, mẹ tôi liều mạng bảo vệ tôi, nhưng bố tôi, thì đánh bà ở phòng bên cạnh.

 

Cuối cùng, là mẹ điên của tôi, cầm một con d.a.o gọt trái cây, đ.â.m c.h.ế.t bố tôi.

 

Rồi xông vào phòng, điên cuồng đ.â.m kẻ đã tấn công tôi.

 

Bà cả đời điên loạn, thời khắc duy nhất tỉnh táo, g.i.ế.c c.h.ế.t người chồng đã ngược đãi bà, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đã hãm h.i.ế.p con gái bà.

 

Cũng may bà là người điên, người điên g.i.ế.c người không phải chịu trách nhiệm hình sự.

 

Vì vậy, người đáng c.h.ế.t cuối cùng đã chết, cũng coi như lòng người hả hê.

 

Chỉ là, từ đó về sau, tôi điên rồi…

 

Tôi mắc chứng sợ hãi nghiêm trọng, mỗi ngày đều mơ thấy có người xé áo tôi, đầy máu.

 

Tôi không dám ra ngoài, không dám mặc váy, không dám ngủ tắt đèn.

 

Mẹ tôi ôm tôi, như hồi bé dỗ dành tôi, nói với tôi: "Ngoan ngoan, ăn kẹo."

 

Tôi nhìn bà, tự nhủ phải kiên trì, tôi phải sống tiếp.

 

Bà vì tôi g.i.ế.c kẻ ác, vì bà, tôi cũng không thể gục ngã.

 

Vụ án năm đó, vì liên quan đến cưỡng hiếp, không công khai xét xử, nên nhiều người chỉ nghe nói.

 

Sau khi chúng tôi bị cảnh sát đưa đi, không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa.

 

Sau khi điều trị ở bệnh viện một thời gian, điểm thi đại học cũng có.

 

Tôi không đến thành phố đã hẹn với Giang Trì, tôi đưa mẹ tôi, đến một nơi không ai biết chúng tôi.

 

Khi đó, một nữ cảnh sát phụ trách vụ án của chúng tôi thấy chúng tôi đáng thương, đã giúp tôi một vạn tệ.

 

Chính nhờ một vạn tệ này, tôi mới không đến mức đường cùng.

 

Năm đó, tinh thần của tôi đặc biệt kém, mỗi ngày mất ngủ, rụng tóc, hồi hộp đến thiếu oxy, cả đêm cả đêm nỗi sợ hãi xâm chiếm bản thân.

 

Năm đó, Giang Trì 19 tuổi đột nhiên xuất hiện trên màn hình với tư cách là một ca sĩ.

 

Năm đó, anh phát hành bài hát gốc đầu tiên của mình, tên là "Ngoan nào, đừng sợ."

 

Nghe giọng hát của anh, tôi dần dần chiến thắng được nỗi sợ hãi.

 

Dường như anh ở ngay bên cạnh tôi, nói với tôi: "Lâm Tiểu Thố, đừng sợ."

 

Cũng trong năm đó, tôi viết "Hạ Chí", trong câu chuyện đã cho chúng tôi một cái kết viên mãn.

 



Những năm qua, tôi lặng lẽ theo dõi tất cả về anh.

 

Anh ngày càng nổi tiếng, người thích anh ngày càng nhiều.

 

Cuộc sống của anh thuận buồm xuôi gió khiến người ta ngưỡng mộ.

 

May mắn thay, tôi cũng nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi, trong đau khổ mà đấu tranh tiến lên.

 

Hiện tại, dù khó khăn đến đâu, cũng đã vượt qua rồi.

 

10

 

Ngày hôm sau, bác sĩ điều trị chính của mẹ tôi thông báo cho tôi, đến để bàn về việc sắp xếp phẫu thuật.

 

Chỉ là, khi tôi đến văn phòng, có chút bất ngờ.

 

Anh em tốt của Giang Trì, Trần Mãnh, cũng là quản lý hiện tại của anh, lại ở đó, còn có một bác sĩ tôi chưa từng gặp.

 

"A Mãnh, sao cậu lại ở đây?" Tôi có chút bất ngờ.

 

Cậu ta cười chào hỏi, giới thiệu cho tôi:

 

"Đây là bác sĩ Từ, chuyên gia hàng đầu cả nước về suy thận, đặc biệt được mời đến để phụ trách ca phẫu thuật cho dì."

 

Tôi nhất thời cảm động không biết phải làm sao.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"A Mãnh, cảm ơn… thật sự cảm ơn cậu…"

 

Cậu ta lại không sao cả phẩy tay:

 

"Ôi dào, cảm ơn tôi làm gì? Đều là do Giang Trì sắp xếp."

 

"Hả? Giang Trì…"

 

Cũng đúng, chuyện của mẹ tôi, sao Trần Mãnh có thể biết được.

 

Giang Trì mới biết hôm qua, hôm nay đã mời bác sĩ đến rồi.

 

Tôi nhất thời, không biết phải nói gì.

 

"Vậy làm phiền cậu, thay tôi cảm ơn Giang Trì…"

 

"Đừng vậy, tự mình cảm ơn đi."

 

Trần Mãnh thích thú đùa giỡn tôi, nói xong liền cầm điện thoại gọi.

 

"Alô, Trì, Thỏ con nhà cậu nói muốn cảm ơn cậu đàng hoàng."

 

Trần Mãnh cười hì hì mấy tiếng, rất nhanh đã gác máy, vẫy tay chào tôi.

 

"Giang Trì bảo cậu đợi cậu ấy, sắp tới rồi."

 

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã nhanh chóng rời đi.

 

Không phải, đây là cái gì thế này...

 

Tôi lúc nào nói muốn cảm ơn anh ấy đàng hoàng đâu...