Sau khi dùng bữa tối, mọi người trở về nhà. Vừa về đến nhà, Giai Ý hỏi Lâm Mặc, giọng run run:
- Chú à, chuyện hôn ước có thể…. Có thể không diễn ra được không ạ….
Đình Duật đang ngồi đọc sách, nghe thế vội hỏi:
- Hôn ước gì chứ!!!!!!
Không quan tâm lời Đình Duật, Lâm Mặc nói với Giai Ý:
- Giai Ý à, cháu phải hiểu cho chú thím, nhà ta vì nợ Vương Gia mà phải chấp nhận hôn ước này, số tiền ta nợ lão gia quá lớn, dù có làm cả đời cũng không trả hết được….
Giai Ý rơi nước mắt:
- Nhưng mà chú à, cháu thật sự không muốn lấy người cháu không yêu, chúng ta có thể thương lượng với họ mà, cháu có thể tìm việc tốt hơn rồi từ từ ta sẽ trả hết nợ mà ….
Châu Hoa:
- Bây giờ dù cháu có làm như thế nào đi nữa cũng không trả nỗi đâu. Nếu cháu chấp nhận hôn sự này, cuộc đời cháu sau này khỏi phải lo cái ăn cái mặc. Một bước tiến lên trở thành Vương thiếu phu nhân, nhà ta cũng có thể đỡ khó khăn đi phần nào. Sau này cháu có Vương Dịch Thành ở cạnh, chắc chắn cuộc đời của cháu sẽ tốt hơn bây giờ ….
Đình Duật:
- Bố, mẹ, chuyện này rõ ràng không phải là hôn ước như bố mẹ nói, mà chính là bán chị để trả nợ đó!!!!. Lúc hai bác mất, lúc đó công ty chúng ta vẫn đang thăng tiến cơ mà, là do bố mẹ tự đẩy nó xuống vực nên nhà ta mới trở thành như thế này…. Bây giờ lại muốn gả chị Giai Ý đi để trả nợ. Bố mẹ làm vậy không thấy hỗ thẹn với hai bác sau????
Châu Hoa quát:
- Con biết cái gì mà nói!!!
Đình Duật:
- Con biết hết, lúc đó dù là đứa trẻ 10 tuổi nhưng con biết rõ vì bố mẹ muốn có nhiều tiền mà mang hết cổ phần ra cá cược. Kết quả thì sao? Thua lỗ nặng nề buộc phá sản…
Lâm Mặc lớn tiếng quát:
- Con im ngay cho bố, chuyện hôn ước ta đã quyết rồi, ngày mai ta sẽ đến Vương Gia trả lời. Còn Giai Ý, cháu có thể nể tình vì ta nuôi dưỡng cháu bao năm qua mà đồng ý gả cho Vương Dịch Thành được không…
Châu Hoa nhìn Giai Ý:
- Không chịu cũng phải chịu, không còn cách nào khác, nếu mày muốn chú mày bị Vương Gia đè dưới chân thì cứ làm gì mày muốn….
Đình Duật:
- MẸ!!!!
Giai Ý:
- Được rồi, cháu sẽ lấy Vương thiếu gia như lời hai người muốn.
Nói rồi cô bước vào phòng, thả mình trên chiếc giường. Cô quyết định lấy Vương Dịch Thành để trả nợ cho chú thím, cuộc đời của cô thật sự không may mắn, đến cả việc hôn nhân đại sự cũng phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Nghĩ đến chuyện bước chân vào Vương Gia, ngày ngày ở cạnh người chưa từng quen biết, thế lực của Vương Gia không phải cô chưa từng nghe tới. Cũng có thể biết được ngày tháng sau này sẽ khó khăn với cô, bất chợt rơi nước mắt. Giai Ý vùi mặt vào chăn khóc nức nở, phải chi ngày đó ba mẹ không gặp tai nạn mà qua đời thì cuộc đời của cô bây giờ đã khác rồi…
Ở biệt thự Vương Gia, Vương Dịch Thành đang ngồi cùng ông nội ở phòng khách, anh hỏi ông:
- Tại sao ông lại muốn cháu kết hôn với Lâm Giai Ý?
Văn Khiêm khuôn mặt không cảm xúc nói:
- Bây giờ chưa phải là lúc cháu biết, Lâm Giai Ý là một cô gái ngoan, ta muốn vợ cháu là một người biết trên biết dưới chứ không phải những cô gái mà cháu từng quen biết. Vương Gia bây giờ do một tay cháu dẫn dắt, hơn nữa ta cũng lớn tuổi rồi, cái tuổi gần đất xa trời. Chỉ muốn tuổi xế chiều này được nhìn thấy cháu yên bề gia thất thì ta mới yên lòng…
Vương Dịch Thành nhìn ông:
- Ông nội cứ yên tâm, cháu sẽ không làm cho ông lo lắng đâu ạ, chuyện hôn ước cháu sẽ chờ câu trả lời từ phía Lâm Giai Ý.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Vương Dịch Thành gọi cho người anh em thân cận của mình là Tống Thiệu Quân. Đầu dây bên kia nhấc máy, Dịch Thành cất lời:
- Giúp tôi điều tra thân phận của cô gái này…
Thiệu Quân khó chịu:
- Lại gì nữa đây, cứ mỗi lần muốn tìm hiểu ai thì anh lại gọi tìm đến em, em đâu phải cảnh sát….
Dịch Thành cười nhẹ:
- Người tôi yêu cầu cậu điều tra, là chị dâu tương lai của cậu, là vợ sắp cưới của tôi. Chẳng phải cậu hay bảo tôi tìm vợ hay sao???
Thiệu Quân ngạc nhiên:
- Cái…. Cái gì, anh chuẩn bị kết hôn à….
Dịch Thành:
- Ừ, giúp tôi điều tra đi, đừng nhiều lời….
Chưa để Tống Thiệu Quân có phản ứng, Vương Dịch Dịch Thành đã cúp máy. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Ngày hôm sau Lâm Mặc đích thân đến Vương Gia để xác nhận hôn ước. Sau đó bàn bạc và quyết định hai tuần nữa đám cưới sẽ được diễn ra.
Về phần của Dịch Thành, sau khi nắm được lai lịch của Giai Ý, anh khó hiểu. Cô gái này tầm thường chẳng có gì đặt biệt, cũng không giống như những thiếu nữ từng yêu. Không hẳn là yêu, Vương Dịch Thành đã qua đêm với biết bao nhiêu cô gái, cái gọi là tình yêu trong anh là gì anh cũng không quan trọng. Nhưng lúc gặp nhau ở nhà hàng, anh cảm nhận được Giai Ý không giống như những cô gái đi bên cạnh anh, họ thích tiền, thích vẻ đẹp của anh còn Giai Ý thì không. Cô gái này là vì ân tình mà chấp nhận gả cho anh. Ông nội muốn cô ấy trở thành vợ anh, hình như ông đang cân nhắc anh điều gì đó….