Cuối cùng ánh nắng ấm áp của mùa xuân cũng đã đẩy lùi cái lạnh của mùa đông. Không khí trong lành, hoa lá trong vườn đang đua nhau đâm chồi. Hôm nay là ngày đính hôn của Tống Thiệu Quân và Tần Uyển, những vị khách được mời đến tham dự đa số là họ hàng và bạn bè thân thiết với hai người họ. Vương Dịch Thành được Tống Thiệu Quân mời làm phù rể, mới 6 giờ sáng anh đã thức giấc. Xoay người nhìn mèo nhỏ đang ngủ say xưa, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời khỏi giường. Một lúc sao anh từ toilet bước ra thấy Lâm Giai Ý vẫn còn ngủ, anh bước đến nựng nhẹ má cô:
- Dậy thôi nào mèo lười….
Lâm Giai Ý nói giọng ngái ngủ:
- Còn sớm mà, em muốn ngủ thêm một chút.
Vương Dịch Thành cười:
- Hôm nay là lễ đính hôn của Thiệu Quân đó, em không định đi đến đó sao?
Lâm Giai Ý ngồi bật dậy:
- Thôi chết em quên mất, em còn chưa lấy chiếc váy ở cửa hàng thiết kế về, em phải đến đó không thì trễ mất.
Lâm Giai Ý toang chạy đi thì bị Vương Dịch Thành kéo lại:
- Anh đã lấy về rồi, mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng sau đó chúng ta đến nhà Tống Thiệu Quân.
Lâm Giai Ý ôm anh:
- Vẫn là chồng em chu đáo nhất.
Vương Dịch Thành cười:
- Chu đáo với mỗi mình em, dậy thôi.
Lâm Giai Ý lon ton chạy vào nhà vệ sinh, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô cùng Vương Dịch Thành ăn sáng tại nhà. Tiểu Mạn từ ngoài bước vào nói với Vương Dịch Thành:
- Thiếu gia, cô Hàn đến rồi.
Vương Dịch Thành gật đầu:
- Mời cô ấy vào đi.
Lâm Giai Ý hỏi:
- Cô Hàn là ai?
Vương Dịch Thành:
- Là chuyên viên makeup anh gọi đến để makeup cho em.
Lâm Giai Ý bật cười:
- Hôm nay là lễ đính hôn của Tần Uyển chứ không phải em, anh gọi cả chuyên viên cho em làm gì. Tự em làm là được rồi.
Vương Dịch Thành:
- Anh muốn em xinh lung tung trong ngày hôm nay.
Lâm Giai Ý:
- Nhưng xinh hơn Tần Uyển thì không ổn lắm.
Vương Dịch Thành cười khổ:
- Em yên tâm, anh không để em khó xử với Uyển Uyển đâu.
Sau khi ăn xong Lâm Giai Ý được Hàn Thư makeup và làm tóc, vì hôm nay cô mặc chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng nên Hàn Thư cũng chỉ makeup nhẹ nhàng cho cô. Tóc của cô được Hàn Thư uốn xoăn nhẹ thả lơi, phần tóc mai được ép sát vào hai bên điểm thêm chiếc kẹp ngọc trai. Dù đơn giản nhưng Lâm Giai Ý vẫn xinh đẹp rạng ngời. Vương Dịch Thành diện cho mình bộ Âu phục màu đen lịch lãm, mái tóc được vuốt vào nếp tôn lên nét đẹp phong độ của anh. Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành sánh bước cạnh nhau khiến người ngoài cảm thán là trai tài gái sắc. Vương Dịch Thành lái xe đến nhà Tống Thiệu Quân, đến nơi mọi người đã có mặc đầy đủ, ông nội cũng đã đến nhìn thấy hai đứa cháu cưng của mình thì nói với các vị tiền bối ngồi cạnh:
- Cháu nội cùng cháu dâu tôi đến rồi, các ông xem chúng nó xứng đôi không?
Ông Trần cười gật đầu:
- Đúng là trời sinh một cặp.
Bà của Tống Thiệu Quân nói:
- Anh Vương không giục chúng nó mau sinh cháu, nói không chừng Thiệu Quân nhà tôi sinh cháu trước đấy nhé.
Ông cười:
- Chuyện con cái cứ để chúng nó thoải mái, giục thì giục nhưng chúng nó chưa muốn sinh thì làm sao được.
Vương Dịch Thành cũng Lâm Giai Ý bước vào, cuối đầu chào ông nội và những người lớn tuổi ở đây. Mẹ của Tống Thiệu Quân nhìn thấy hai người mỉm cười:
- Hai đứa vừa đến à, vào trong uống tí trà chờ một chút đến giờ lành rồi chúng ta xuất phát.
Tống Thiệu Quân từ trên lầu đi xuống, thấy Vương Dịch Thành đang ngồi ung dung ở ghế thì trêu chọc:
- Lão Vương hôm nay phong độ thế, chị dâu cũng vậy. Nhìn vào hai người như nhân vật chính của ngày hôm nay vậy.
Vương Dịch Thành nhếch mép:
- Quá khen quá khen!
Lâm Giai Ý nói:
- Hôm nay Thiệu Quân là chú rể, Dịch Thành làm sao so với cậu được.
Vương Dịch Thành nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, nhìn sang Lâm Giai Ý đang cười tươi tắn với Thiệu Quân, Vương Dịch Thành lên tiếng:
- Dù sao hôm nay cậu cũng là chú rể, nếu tôi ăn diện hơn cậu sợ rằng nhà gái sẽ nhận nhầm chú rể mất.….
Lâm Giai Ý nhìn anh thì bắt gặp anh đang nhìn mình, ánh mắt của anh khiến cô có chút bất an. Đồng hồ đã điểm giờ lành, bố của Tống Thiệu Quân thực hiện nghi lễ với gia tiên rồi sao đó mang sính lễ cùng gia đình xuất phát đến nhà gái. Vương Dịch Thành lái xe, Lâm Giai Ý ngồi ghế phụ, anh nói:
- Vừa nãy em dám khen người khác trước mặt anh…
Lâm Giai Ý nhăn mặt:
- Rõ ràng hôm nay Thiệu Quân là chú rể nên tất nhiên phải chỉnh chu hơn anh rồi. Hơn nữa cậu ấy là em của anh, em chỉ nói vài câu vậy thôi anh đã khó chịu, đúng là nhỏ mọn.
Vương Dịch Thành:
- Em còn dám nói anh nhỏ mọn …
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Được rồi được rồi, anh là nhất, sau này em sẽ không khen người khác nữa.
Di chuyển tầm 30 phút cuối cùng cũng đến nơi, lễ đính hôn được diễn ra ở nhà chính, căn nhà mang nét cổ điển. Ông nội được mời làm chủ hôn nên đi đầu, bước vào bắt tay với trưởng bối sao đó ông tiến hành trình sính lễ. Sau đó bố mẹ của Tống Thiệu Quân được mời vào trong an tọa nơi diễn ra buổi lễ. Tống Thiệu Quân lịch lãm bước vào, sau lưng là Vương Dịch Thành với đôi rượu hỷ trên tay. Họ hàng nhà gái nhìn thấy chú rể và phù rể thì suýt soa khen ngợi, Lâm Giai Ý đi sau lưng Vương Dịch Thành nghe được những gì họ khen chồng cô cũng vui lây.
Mẹ của Tần Uyển vào trong nắm tay Tần Uyển bước ra ngoài, hôm nay chỉ là lễ đính hôn nên trang phụ cũng không quá cầu kỳ. Tần Uyển diện chiếc váy trắng dài đến gót chân, tóc búi gọn với phong cách trang điểm nhẹ nhàng. Cô cuối đầu chào mọi người trong buổi tiệc, những nghi thức được diễn ra chỉnh chu. Lâm Giai Ý ngồi bàn bên cạnh bàn của trưởng bối, ánh mắt chăm chú nhìn đôi bạn trẻ đang thực hiện nghi thức mà hạnh phúc lây. Vương Dịch Thành nhìn ánh mắt của cô mà trong lòng có chút ái nái, quả thật anh và cô chỉ thực hiện buổi lễ kết hôn, lễ đính hôn không diễn ra theo đúng tục lệ. Vương Dịch Thành nắm lấy tay cô:
- Đang mũi lòng đúng không?
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Không! Em đang vui mừng sẳn sàng chúc phúc cho hai bạn trẻ này đây.
Vương Dịch Thành xoa xoa tay cô:
- Anh biết trong lòng em có chút buồn, anh xin lỗi.
Lâm Giai Ý mỉm cười:
- Chẳng phải đính hôn chi là nghi lễ thôi sao, em không quan trọng chuyện đó. Cái em cần là chúng ta yêu thương nhau thật lòng là được rồi.
Vương Dịch Thành mỉm cười, cả hai không để ý bạn đối diện Cố Xuyên đang nhìn họ từ nãy giờ. Cố Xuyên là anh họ của Tần Uyển, hôm nay cũng được Tần Uyển mời đến dự buổi lễ này.
Tiếng của chủ hôn vang lên:
- Phần cuối cùng của buổi lễ ngày hôm nay là phần quà đính ước. Xin mời mẹ của chú rễ bước lên trao món quà đính ước này cho cô con dâu tương lai của mình.
Mẹ của Tống Thiệu Quân bước lên, mỉm cười nhẹ nhàng với Tần Uyển sau đó đeo sợi dây chuyền cho cô, mẹ nói:
- Đây là sợi dây chuyền bà nội từng đeo cho mẹ vào ngày đính hôn, hôm nay mẹ đeo lại cho con, nhà họ Tống từ nay sẽ xem con là con dâu trong nhà, sau này nếu Thiệu Quân có làm con buồn cứ nói với ba mẹ, ba mẹ giúp con trị nó.
Cả nhà cười vang, vỗ tay chúc mừng hai nhà, kết thúc nghi lễ mọi người cùng nhập tiệc. Lâm Giai Ý đang ăn, cô nhìn sang bàn bên cạnh thì bất ngờ khi thấy Cố Xuyên đang nhìn cô chằm chằm, cô ho sặc sụa Vương Dịch Thành bên cạnh lo lắng:
- Em sao vậy, không khỏe sao?
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Em không sao, em vào nhà vệ sinh một chút.
Vương Dịch Thành hỏi:
- Anh đưa em đi.
Lâm Giai Ý:
- Em không sao, em vào rửa tay rồi ra ngay.
Lâm Giai Ý vào nhà vệ sinh, cô rửa tay chỉnh lại tóc sau đó xoay người định ra ngoài thì bắt gặp Cố Xuyên đang đứng đó từ bao giờ. Cố Xuyên cười lãnh đạm:
- Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp em ở đây.
Lâm Giai Ý cố giữ bình tĩnh:
- Trùng hợp thật, Cố tổng cũng có mặt ở đây.
Cố Xuyên:
- Tần Uyển là em họ của anh, em ấy mời anh đến chung vui thôi. Còn em?
Lâm Giai Ý:
- Tôi là chị dâu của chú rể, là vợ của Vương Dịch Thành. Nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước, chồng tôi đang đợi.
Lâm Giai Ý bước ngang qua Cố Xuyên thì bị anh ta giữ tay lại:
- Anh ta có gì để chinh phục được em, trong khi đó anh đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không có điểm trong mắt em.
Lâm Giai Ý dằng tay ra khỏi tay của Cố Xuyên:
- Anh ấy có tất cả những thứ tôi cần. Được rồi chứ Cố tổng, xin phép anh.
Lâm Giai Ý bước ra ngoài, Cố Xuyên cố ý nói to cho Lâm Giai Ý nghe:
- Chẳng qua cuộc hôn nhân này chỉ là liên hôn thương mại, Vương Dịch Thành rõ ràng không có tình cảm với em, Lâm Giai Ý em chờ đó, rồi em cũng sẽ thuộc về anh thôi.
————————————————————