Tối hôm đó, bản kế hoạch nhanh chóng được hoàn thành. Trương Hân Di gửi mail qua cho Vương Dịch Thành kiểm tra, lúc chiều tận mắt nhìn thấy cơn giận của Vương Dịch Thành tim cô như rớt ra ngoài. Làm việc cho Vương thị gần 2 năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương tổng nổi giận. Quy tắc làm việc của Vương Dịch Thành rất nghiêm ngặt, những người làm việc cho Vương thị phải được chính anh kiểm tra năng lực. Mục tiêu mà Vương Dịch Thành đặt ra nhất định phải hoàn thiện trong thờ gian được đưa ra.
Lâm Giai Ý từ nhà tắm bước ra, trên tay cầm chiếc khăn xoa xoa tóc ướt. Vương Dịch Thành mắt đâm chiêu nhìn màn hình máy tính, Lâm Giai Ý bước đến ôm anh từ phía sau:
- Khuya rồi còn chưa chịu đi nghỉ, anh nghiện công việc quá rồi đấy.
Vương Dịch Thành tựa người vào cô, cười nói:
- Anh làm để còn lo cho tương lai của Tiểu Dịch Thành nữa chứ.
Lâm Giai Ý trề môi:
- Thôi đi Vương tổng à, gia tài nhà họ Vương dư sức để anh tiêu mấy đời đó.
Vương Dịch Thành ngước lên nhìn cô:
- Đùa em thôi, công ty đang có dự án đang đưa vào hoạt động. Anh đang kiểm tra bản kế hoạch để mọi thứ được tiến hành theo dự định.
Lâm Giai Ý gật đầu:
- Nhưng bây giờ gần 11 giờ rồi đó, anh không định đi ngủ sao?
Vương Dịch Thành:
- Em ngủ trước đi, anh xem xong sẽ ngủ ngay. 10 phút nữa thôi.
Lâm Giai Ý:
- Thế em ngủ trước nhá!
Vương Dịch Thành:
- Khoan đã! Tóc còn ướt. Lại anh sấy cho khô rồi hẳn ngủ.
Lâm Giai Ý ngoan ngoãn ngồi im cho Vương Dịch Thành sấy tóc, Vương Dịch Thành lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng với Lâm Giai Ý anh luôn nhẹ nhàng nâng niu từng chút một.
Sáng hôm sau vừa đến công ty, vào phòng làm việc Vương Dịch Thành đã thấy Tống Thiệu Quân đang ngồi chễm chệ ở đó, Vương Dịch Thành hỏi:
- Đến sớm thế sao?
Tống Thiệu Quân nhìn anh:
- Nghe Quan Dụ nói hôm qua anh nỗi điên với quản lý Trương à?
Vương Dịch Thành cười nhẹ:
- Chỉ là nhắc nhở, không nghiêm trọng như cậu nói. Cố Xuyên đang có ý định với dự án của chúng ta, cậu nghĩ như thế nào về chuyện này.
Tống Thiệu Quân cười to:
- Chúng ta được Cố thị để ý chẳng phải là điều tốt sao?
Vương Dịch Thành nghiêm mặt:
- Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó.
Tống Thiệu Quân thở hắt:
- Tiếng tăm của Cố thị trên thương trường không ai không biết đến, anh còn nhớ Lưu thị của 2 năm trước không?
Vương Dịch Thành:
- Chuyện Lưu thị lụi bại dưới tay Cố thị cũng nằm trong kế hoạch của Cố Xuyên, mục đích của Cố Xuyên năm đó tiếp cận Lưu Hạo Nhân vì số vốn đỗ vào dự án ở Xuân Thành cao. Lưu Hạo Nhân chủ quan vì Cố thị có tiếng mà không ngại bán hơn phần nữa số cổ phần để đầu tư vào Xuân Thành. Lưu thị muốn nhân cơ hội này nhờ Cố thị nâng đỡ nhưng nào ngờ lại bị Cố Xuyên cướp lấy tất cả, Lưu Hạo Nhân mất trắng trong gan tất.
Tống Thiệu Quân:
- Những tập đoàn từng đầu tư hợp tác cùng Cố thị hầu như hoàn toàn mất cả chì lẫn chài. Nay Cố Xuyên lại muốn tiếp cận Vương thị, chúng ta cần làm gì bây giờ?
Vương Dịch Thành:
- Đẩy nhanh tiến độ dự án, khởi công càng nhanh càng tốt.
Tống Thiệu Quân gật đầu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Dịch Thành:
- Vào Đi!!!
Doãn Nhu tu ngoài bước vào:
- Vương tổng, Cố tổng vừa đến bảo rằng muốn gặp Vương tổng để bàn công việc, đang chờ Vương tổng ở dưới sảnh ạ.
Tống Thiệu Quân thở dài:
- Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay.
Vương Dịch Thành nhếch môi, trả lời Doãn Nhu:
- Mời anh ta lên phòng khách tầng 6,tôi đến ngay.
Doãn Nhu gật đầu sau đó đi ra ngoài, Vương Dịch Thành nói với Tống Thiệu Quân:
- Anh họ đến thăm, cậu cũng nên cùng tôi sang đó.
Tống Thiệu Quân nhăn mặt:
- Có Quan Dụ đi với anh, em theo làm gì, em không muốn gặp tên cáo già đó.
Vương Dịch Thành:
- Sếp Tống ….
Tống Thiệu Quân cắt lời:
- Em đi là được chứ gì, đừng có nói cái giọng đó với em.
Vương Dịch Thành cùng Tống Thiệu Quân và Quan Dụ đến phòng khách ở tầng 6, bước vào đã thấy Cố Xuyên và Thẩm Lệ Chi ngồi ở đó. Vương Dịch Thành cắt giọng:
- Hôm nay Cố tổng đến đột xuất, chúng tôi không thể sắp xếp thời gian để đón tiếp đàng hoàng, thật ngại quá.
Cố Xuyên đứng lên:
- Đều là người quen, không cần phải khách sáo như thế.
Vương Dịch Thành mời Cố Xuyên ngồi:
- Hôm nay không biết có chuyện gì quan trọng để Cố tổng đích thân đến đây?
Cố Xuyên:
- Vậy tôi xin phép vào thẳng vấn đề, khu đất ở gần khu thương mại Trung Dương hiện đang được Vương thị bắt đầu xây dựng. Cố thị tôi đây muốn thương lượng với Vương tổng, hai bên chúng ta có thể họp tác đầu tư vào dự án này không.
Tống Thiệu Quân:
- Không ngờ Cố tổng đây cũng có hứng thú với khu đất đó. Tôi cứ tưởng chỉ những tập đoàn nhỏ bé như chúng tôi đây mới để ý đến thôi chứ.
Cố Xuyên cười nhẹ:
- Em rể nói quá rồi, khu đất đó ở ngay trung tâm thương mại. Ai có được nó năng lực quả thật không phải tầm thường.
Thẩm Lệ Chi lên tiếng:
- Vốn dĩ nghĩ rằng Cố thị sẽ nhanh chóng có được dự án này, nào ngờ lại chậm hơn Vương thị một bước rồi.
Vương Dịch Thành nhìn Cố Xuyên:
- Không biết Cố tổng muốn thương lượng như thế nào về chuyện này?
Cố Xuyên:
- Chúng ta có thể cùng nhau hợp tác xây dựng dự án này không, Cố thị chấp nhận bỏ ra 60 phần trăm vốn để đầu tư….
Tống Thiệu Quân:
- Cố tổng ưu ái quá, tiếc rằng dự án này là dự án độc quyền. Vương thị chúng tôi không nhận vốn đầu tư từ tập đoàn khác….
Thẩm Lệ Chi:
- Ý anh là sao?
Vương Dịch Thành khẽ cười:
- Vương thị sẽ bỏ ra 100 phần trăm vốn để thực hiện dự án mà không cần đến những nhà đầu tư khác. Hôm nay Cố tổng đến đây có lẽ là phí công vô ích rồi.