Sáng hôm sao, tiếng chim hót trong vườn đánh thức Vương Dịch Thành. Anh từ từ mở mắt, tay xoa hai bên thái dương, mặc dù tửu lượng của Vương Dịch Thành rất tốt nhưng hôm qua quả thật anh uống rất nhiều, do đó nên sáng nay không thể không tránh khỏi được cơn đau đầu khó chịu này. Nhìn sang bên cạnh thấy Tôn Dư Trân vẫn còn đang ngủ, anh lên tiếng:
- Dậy đi.
Nghe giọng Vương Dịch Thành, Dư Trân khẽ cựa mình, giọng nũng nịu:
- Còn sớm mà….
Vương Dịch Thành bước xuống giường, không nhìn cô, nói:
- Có thể hôm nay ông nội sẽ đến, em mau rời khỏi đây đi…
Tôn Dư Trân ngồi dậy:
- Em không biết con nhỏ đó có gì tốt mà ông lại bắt anh kết hôn với nó, em đây chẳng phải tốt hơn sao…
Vương Dịch Thành:
- Ông có lý do của ông, em thay đồ đi, Liu Hàm đang đợi dưới nhà, cậu ấy đưa em về.
Nói rồi Vương Dịch Thành bước vào nhà tắm, một lúc sao anh cùng Tôn Dư Trân bước xuống nhà, nhìn thấy Lâm Giai Ý nằm co ro trên sofa, Vương Dịch Thành nói to:
- Giờ này là giờ nào rồi mà còn nằm ở đó, còn không mau thức dậy chuẩn bị bữa sáng…
Lâm Giai Ý nhíu mày mở mắt, đôi mắt có chút sưng vì khóc. Tôn Dư Trân khoanh tay nhìn Lâm Giai Ý, cười khẩy:
- Đường đường là Vương thiếu phu nhân…. Vậy mà đêm tân hôn lại ngủ sofa, đáng thương vậy sao… Lâm Giai Ý…..
Lâm Giai Ý nghe được câu này, trong lòng có chút tủi thân nhưng vẫn im lặng vờ như không nghe thấy, đứng lên định bỏ đi thì Tôn Dư Trân tiếp tục nói:
- Tôi nói cho cô biết, cô và Vương Dịch Thành chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Đừng bao giờ có suy nghĩ Dịch Thành sẽ xem cô là vợ, kẻ thấp hèn thì mãi là thấp hèn thôi….
Lâm Giai Ý nhìn Tôn Dư Trân bằng ánh mắt kiên định:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ động chạm đến Vương Dịch Thành của cô đâu… nhưng mà cô nên nhớ, người được Vương Dịch Thành đường đường chính chính đón về là tôi, người được Vương Gia mang sính lễ đến hỏi cưới là tôi chứ không phải hạng người nằm trên giường tân hôn của người khác rên rĩ mà không có danh phận…..
Tôn Dư Trân tức giận:
- Cô……..
Vương Dịch Thành lên tiếng:
- Thôi đủ rồi, đừng ở đây làm loạn nữa, Lâm Giai Ý cô mau đi làm việc của mình đi, Dư Trân em cũng về đi, Liu Hàm đang đợi…
Tôn Dư Trân hậm hực bước ra khỏi nhà, đợi Tôn Dư Trân đi khuất, Vương Dịch Thành nói với Lâm Giai Ý:
- Ở cạnh phòng tôi có một căn phòng nhỏ, sau này cô sẽ ở đó, đừng ngủ ở sofa như hôm nay, nếu ông đến bất ngờ sẽ khó nói chuyện với ông…
Lâm Giai Ý không nhìn Vương Dịch Thành trả lời:
- Tôi biết rồi!!!
Vương Dịch Thành:
- Còn bây giờ, thay đồ pha cà phê mang lên phòng cho tôi…
Gương mặt Vương Dịch Thành không vui không buồn, vẫn nét lạnh lùng đó. Lâm Giai Ý hiểu được không phải cứ lấy chồng là sẽ hạnh phúc. Sao này phải chịu thiệt thòi nhiều hơn rồi.
Một lúc sau Lâm Giai Ý mang cà phê lên phòng cho Vương Dịch Thành, cô gõ cửa mà không thấy bên trong có phản hồi nên tự đẩy của bước vào. Bên trong Vương Dịch Thành đang ngồi ở bàn làm việc, mắt châm chú nhìn màn hình máy tính. Nhìn ở góc này, Lâm Giai Ý mới phát hiện Vương Dịch Thành có một nét đẹp riêng biệt, sóng mũi cao, đôi mắt to cũng đôi môi khép hờ… Sở hữu vẻ ngoài lịch lãm bảo sao nhiều cô gái không điêu đứng cho được.
Lâm Giai Ý tiến lại gần, đặt cà phê xuống bàn làm việc của Vương Dịch Thành:
- Cà phê của anh…
Đôi mắt Vương Dịch Thành không rời khỏi màn hình, anh nói:
- Cô không biết phép lịch sự à, vào phòng tôi sao không gõ cửa….
Lâm Giai Ý nhìn con người trước mặt:
- Tôi có gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời nên mới tự đi vào…
Vương Dịch Thành im lặng, tay nâng tách cà phê nóng lên nhấp một ngụm thì “ phụtttt”. Anh phun hết cà phê trong miệng lên người Lâm Giai Ý, mặt tức giận nhìn cô:
- Cô cho tôi uống thứ gì vậy hả???
Lâm Giai Ý có chút hoảng, trả lời:
- L..là…. Cà phê…
Vương Dịch Thành đứng lên, tay bóp chặt lấy miệng cô, ép cô uống tách cà phê:
- Là cà phê hay nước đường….
Lâm Giai Ý bị bóp chặt cùng với cà phê trong miệng khiến cô khó thở, dùng sức đẩy tay Vương Dịch Thành ra nhưng không thành. Vương Dịch Thành đẩy mạnh làm Lâm Giai Ý ngã nhào xuống sàn ho sặc sụa. Nhìn con người dưới sàn, Vương Dịch Thành khó chịu lên tiếng:
- Đúng là đồ vô dụng mà….
Lâm Giai Ý ho đến đỏ mắt đỏ mũi, Vương Dịch Thành nhìn cô:
- Đến cả việc pha một tách cà phê nhỏ cô cũng không làm được thì cô còn có thể làm gì… Mau đi làm tách khác, làm đến khi nào tôi cảm thấy vừa miệng thì thôi….
Lâm Giai Ý gạt nước mắt trên má, lồm cồm bò dậy đi ra ngoài, buổi sáng hôm đó không biết cô đã làm bao nhiêu tách cà phê, đi lên xuống cầu than biết bao nhiêu lần. Cuối cùng Vương Dịch Thành cũng chấp nhận được tách cà phê cuối cùng lúc 1h chiều.
Lâm Giai Ý lê từng bước về phòng, đôi chân cô mỏi nhừ, quần áo lem luốc vì cà phê. Bộ dạng bây giờ không khác gì một người ở. Bước vào phòng tắm, mở vòi nước, dòng nước tự do xối xuống, Lâm Giai Ý không kìm nén được nữa, cô bật khóc nức nở. Chỉ mới ngày đầu tiên đã như thế này rồi, những ngày sao này sẽ thê thãm như thế nào……