Ngoảnh Lại Để Yêu Em

Chương 67: Con Bé Rất Đáng Yêu




Vương Dịch Thành trở về Vương gia cũng đã trễ, Tô Đình Đình hỏi anh:

- Sao em về trễ thế? Có chuyện gì sao?

Vương Dịch Thành lắc đầu:

- Không có gì ạ! Chỉ là đường đông xe nên kẹt xe xíu thôi, em lên tắm rồi sẽ xuống ngay.

Vì Tô Đình Đình chỉ tổ chức tiệc gia đình nên đa số là người thân thuộc với Vương gia mà thôi. Hứa Nguyên Khang bây giờ cũng đã ba tuổi, cậu bé càng lớn càng khôi ngô giống bố. Mọi người vui vẻ gửi những lời chúc tốt đẹp đến Hứa Nguyên Khang, mong rằng sau này lớn lên sẽ trở thành một người có ít cho xã hội.

Vương Dịch Thành tay cầm ly rượu lắc lắc, ánh mắt nhìn xa xăm. Những người xung quanh anh bây giờ đều đã lập gia đình, Tống Thiệu Quân và Tần Uyển cũng đã kết hôn. Bây giờ Tần Uyển mang thai cũng được sáu tháng, Tô Đình Đình và Hứa Nguyên Vũ cũng đang dự định sẽ sinh thêm em cho Hứa Nguyên Khang. Chỉ Vương Dịch Thành vẫn như vậy, anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ khác. Trong lòng anh vẫn cứ mong chờ một thứ gì đó rất mơ hồ.

Một mùa đông nữa lại đến, cái giá rét bên ngoài khiến người ta khó chịu. Lâm Giai Ý uể oải ngồi phòng ngủ, cả đêm qua Bội Nhi lại quấy khóc vì sốt khiến cô không thể nào chợp mắt. Sáng sớm hôm sau bình minh vừa hé Lâm Giai Ý đã gọi cho Lâm Đình Duật, giọng nói có chút mệt mỏi:

- Alô Đình Duật à em có ở bệnh viện không?

Lâm Đình Duật:

- Em có, sao vậy chị?

Lâm Giai Ý thở dài:

- À Bội Nhi nó sốt cả đêm nhưng bên ngoài tuyết nhiều quá nên chị không thể đưa con bé đến viện nên chỉ cho nó uống hạ sốt tạm thời định gọi em để bây giờ chị đưa Bội Nhi đến đó.

Lâm Đình Duật:

- Ngoài trời lạnh như vậy hay để em gọi chị Tiểu Mỹ đến đón chị. Em đang chuẩn bị có ca phẫu thuật nên không thể đón chị được

Lâm Giai Ý:

- Không cần đâu chị tự bắt xe đến là được rồi, thế nhé!

Lâm Giai Ý thay quần áo sau đó giữ ấm thật tốt cho Bội Nhi rồi bế bé xuống nhà. Tuyết rơi dày đặc khiến xe cộ di chuyển trở nên khó khăn. Lâm Giai Ý bế Bội Nhi trên tay mà người cô lạnh cóng, Vương Dịch Thành lái xe trên đường nhìn thấy hình dáng quen thuộc đang đi qua đi lại trước nhà khiến anh khó chịu. Dừng xe lại vội bước xuống hỏi cô:

- Thời tiết lạnh như thế sao lại ra đây đứng?

Lâm Giai Ý thành thật trả lời:

- À….Bội Nhi bị bệnh nên tôi đang chờ xe đưa con bé đến bệnh viện.

Vương Dịch Thành:

- Lên xe anh đưa đi…

Lâm Giai Ý từ chối:

- Không cần đâu anh cứ đi trước đi xe tôi gọi chắc cũng sắp tới rồi.

Vương Dịch Thành:

- Trời lạnh thế này để bé như thế không hay đâu, mau lên xe đi.

Lâm Giai Ý lo lắng cho Bội Nhi nên đành nghe theo Vương Dịch Thành. Trên xe không ai nói với ai câu nào, Vương Dịch Thành thầm trách cái tên Chu Bách Hiên kia ở đâu lại không quan tâm đến hai mẹ con Lâm Giai Ý. Không khí im lặng đến khó chịu Vương Dịch Thành lên tiếng hỏi Lâm Giai Ý:

- Chu Bách Hiên ở đâu sao không đưa em đi?

Lâm Giai Ý thoáng chút giật mình, Vương Dịch Thành vẫn nghĩ cô và Chu Bách Hiên là một đôi sao. Có chút lúng túng sao đó trả lời:

- À……anh…anh ấy đang đi công tác nên không thể đưa tôi đi được.

Vương Dịch Thành nghe vậy thì không hỏi gì nữa mà tập trung lái xe. Đến bệnh viện Vương Dịch Thành chủ động mở cửa xe sau đó cùng cô để khoa nhi. Trong lúc ngồi chờ Lâm Giai Ý, Vương Dịch Thành gặp Tống Thiệu Quân đang đưa Tần Uyển đi khám thai. Tống Thiệu Quân thấy anh bèn hỏi:

- Anh không khỏe hay sao mà đến bệnh viện sớm như vậy?

Vương Dịch Thành:

- Anh đưa mẹ con Bội Nhi đi khám bệnh.

Tống Thiệu Quân ngạc nhiên:

- Cái gì? Anh đưa Lâm Giai Ý và con cô ấy đi khám bệnh sao?

Vương Dịch Thành gật đầu, ánh mắt không rời khỏi điện thoại. Tống Thiệu Quân khó hiểu, cái tên này không biết suy nghĩ gì trong đầu lại đưa vợ cũ và con riêng của cô ấy đi bệnh viện. Chu Bách Hiên ở đâu tại sao không lo mà anh phải lo chứ.

Một lúc sau Lâm Giai Ý quay ra vẫn thấy Vương Dịch Thành ngồi đó, thấy cô anh liền đứng lên hỏi:

- Xong rồi sao?

Lâm Giai Ý gật đầu:

- Xong rồi, chỉ ngồi đợi Đình Duật mang thuốc ra thôi.

Vương Dịch Thành đưa tay ra:

- Đưa Bội Nhi cho anh bế, em bế lâu như vậy không phải rất mỏi tay sao!!!

Lâm Giai Ý thật sự đang rất mỏi, tay bị tê cứng cả rồi. Cô nhẹ nhàng đưa Bội Nhi cho Vương Dịch Thành. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé cưng Vương Dịch Thành bỗng nhiên nỡ nụ cười. Lúc này Tống Thiệu Quân và Tần Uyển vừa đi tới nhìn thấy Vương Dịch Thành bế Bội Nhi trên tay mà bất ngờ. Tiến lại gần Tống Thiệu Quân hỏi:

- Thích trẻ con đến vậy sao?

Vương Dịch Thành nắm lấy bàn tay bé xíu của Bội Nhi vừa trả lời:

- Cậu không thấy con bé rất đáng yêu sao?

Nghe thế Tống Thiệu Quân im bặt không nói gì thêm, Lâm Giai Ý nhìn bụng của Tần Uyển đã khá to nên hỏi:

- Tần Uyển à bao lâu nữa đến ngày em sinh em bé?

Tần Uyển xoa xoa bụng:

- Tầm một tháng nữa em sinh chị ạ!

Dù Vương Dịch Thành và Lâm Giai Ý không còn như trước nhưng mối quan hệ giữa Lâm Giai Ý và Tần Uyển vẫn khá tốt. Lâm Giai Ý mỉm cười:

- Thời gian này em nên nghỉ ngơi đi lại nhiều vào, đừng để bị stress không tốt.

Bên này Tống Thiệu Quân nhìn Bội Nhi rồi nhìn lên Vương Dịch Thành, con bé có nét khá giống lão già này. Hơn nữa được Vương Dịch Thành bế con bé rất ngoan ngoãn, có khi nào……

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi tiếng Lâm Đình Duật vang lên nói với Lâm Giai Ý số thuốc của Bội Nhi. Sau khi nghe Lâm Đình Duật dặn dò thì mọi người cũng ra về. Vương Dịch Thành không muốn Lâm Giai Ý đợi xe nên đã đưa cô về sao đó quay lại công ty.