Cái tên Vương Dịch Thành đối với Lâm Giai Ý bây giờ là một nỗi sợ. Nếu anh ta vui thì có cũng yên ổn sống qua ngày còn nấu Vương Dịch Thành khó chịu về việc nào đó thì tìm đến Lâm Giai Ý mà rút giận.
Từ ngày về sống chung với Vương Dịch Thành, dù mới 2 tháng nhưng trên người Lâm Giai Ý xuất hiện không ít những vết bầm, vết sẹo do Vương Dịch Thành để lại. Lâm Giai Ý bây giờ như mèo con đang sống trong hang cọp. Có những ngày bị Vương Dịch Thành đánh, Lâm Giai Ý từng quỳ rạp xuống để cầu xin Vương Dịch Thành tha cho. Nhưng cái tên máu lạnh đó nào có để tâm đến, càng cầu xin thì hắn càng điên tiết mà lấn tới. Từ một cô gái xinh đẹp vui tươi mà giờ đây lại trở nên mệt mỏi, ốm yếu xanh xao khiến người khác nhìn thấy mà xót xa. Nhưng Vương Dịch Thành nào để ai nhìn thấy, hắn giam giữ “cô vợ nhỏ” ở nhà, không để cô gặp mặt ai, thậm chí điện thoại của cô cũng bị hắn giữ. Nhiều lúc bị tra tấn, Lâm Giai Ý đau khổ đến mức muốn tự sát, nhưng cô lại không đủ can đảm.
Ở công ty dạo này có nhiều việc không hay xảy ra, những cổ đông liên tục muốn rút cổ phần làm cho Vương Dịch Thành xử lý đến đau đầu. Lúc nào trở về nhà cũng tầm khuya, Lâm Giai Ý biết dạo này tâm trạng Vương Dịch Thành không tốt nên cô cố gắng làm tốt những công việc của mình để tránh chọc giận Vương Dịch Thành.
Trở về nhà gần 12 giờ đêm, Vương Dịch Thành uể oải thả người lên sofa, cuối cùng cũng xử lý xong việc ở công ty. Vương Dịch Thành xoa xoa đầu, nhìn quanh nhà chẳng thấy Lâm Giai Ý đâu, anh nhíu mày đi xuống bếp thì thấy cơm canh vẫn còn nóng hổi, tách cà phê cũng vừa mới pha đặt trên bàn. Lạ thật, thường ngày Lâm Giai Ý sẽ đợi anh về, đợi anh dùng cơm xong, dọn bát sạch sẽ rồi mới dám đi nghỉ. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu, Vương Dịch Thành lớn tiếng gọi:
- Lâm Giai Ý!!!!
Không có tiếng trả lời, Vương Dịch Thành tiếp tục gọi nhưng căn nhà vẫn im lìm. Không quan tâm đến nữa, anh ngồi xuống bàn ăn, cô gái này hôm nay lại muốn chọc giận anh sao. Trên bàn đầy ấp thức ăn nhưng Vương Dịch Thành lại không có tâm trạng, uống nhanh tách cà phê rồi về phòng. Bước tới cửa thấy căn phòng kế bên sáng đèn, Vương Dịch Thành bước tới đẩy cửa đi vào thì thấy Lâm Giai Ý nằm trên giường. Từ ngày Lâm Giai Ý đến đây ở hơn 2 tháng Vương Dịch Thành chưa hề đặt chân vào căn phòng này vì anh từng nói anh không muốn hít chung bầu không khí với cô. Vương Dịch Thành bước tới cạnh giường, cất giọng:
- Lâm Giai Ý, hôm nay cô gan lắm, tôi chưa về nhà mà cô đã an yên nằm ở đây ngủ à….
Lâm Giai Ý vẫn nằm bất động và không hề phản hồi lời nói Vương Dịch Thành. Vương Dịch Thành lay lay cô thì phát hiện người cô nóng rang. Anh gọi:
- Lâm Giai Ý…. Lâm Giai Ý ….. cô sao vậy???
Vương Dịch Thành cảm nhận được Lâm Giai Ý không phải đang ngủ. Anh bế xốc cô lên, đưa cô đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, sau khi bác sĩ khám và cho Lâm Giai Ý uống thuốc. Bác sĩ nói với Vương Dịch Thành:
- Cô ấy bị suy nhược cơ thể nặng kèm theo loét dạ dày do ăn uống không đều độ. Sau này anh nên để ý tới việc ăn uống của cô ấy nếu không tình trạng sẽ nặng hơn bị giờ thì không tốt.
Vương Dịch Thành gật đầu:
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!!!
Sau khi bác sĩ ra ngoài, Vương Dịch Thành nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh. Đôi mắt nhắm nghiền để lộ đôi mi cong vút, gương mặt gầy đi nhiều, màu da trắng hồng nay lại xanh xao đi nhiều. Không ngờ ở với anh mới vỏn vẹn 2 tháng hơn mà cô lại như thế này, nếu ông nội nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Giai Ý thì sẽ như thế nào.
Lâm Giai Ý từ từ mở mắt, cô nhìn quanh thì bắt gặp ánh mắt Vương Dịch Thành đang nhìn mình. Theo bản năng, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, đôi đồng tử giao động vì sợ:
- Thiếu…. Thiếu gia, tôi … tôi ….
Vương Dịch Thành vẫn giữ nét lạnh lùng đó, hỏi cô:
- Tại sao trong người khó chịu lại không báo cho tôi biết….
Lâm Giai Ý giọng lấp bấp:
- Tôi…. Tôi không sao…. Thiếu gia có nhiều việc cần làm, đến cả nghĩ ngơi còn không có thời gian thì… thì làm sao tôi dám làm phiền….
Vương Dịch Thành:
- Vậy tại sao mấy hôm nay lại bỏ bữa, hơn nữa những lúc tôi trở về nhà có lại tránh né tôi?
Lâm Giai Ý đưa ánh mắt sợ sệt về phía Vương Dịch Thành:
- Vì thiếu gia từng nói thiếu gia không thích ở chung bầu không khí với tôi, mấy hôm nay tôi thấy tâm trạng thiếu gia không tốt nên tôi muốn tránh mặt, sợ lại làm thiếu gia giận. Còn chuyện bỏ bữa…. Là dạo này tôi không muốn ăn…. Dạ dạy không tốt nên ….
Vương Dịch Thành cắt lời:
- Là do không ăn nên dạ dày mới không tốt!!!!
Lâm Giai Ý im lặng, Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Tôi trong mắt cô, đáng sợ đến vậy sao???
Lâm Giai Ý lắc lắc đầu. Vương Dịch Thành hỏi tiếp:
- Vậy cô có sợ tôi không???
Lâm Giai Ý gật đầu thừa nhận, Vương Dịch Thành tiếp tục:
- Nếu sợ tôi thì sao này không được bỏ bữa nữa, nếu tôi biết cô bỏ bữa thì đừng trách tôi ….
Lâm Giai Ý:
- Nhưng mà thiếu gia từng nói nếu như thiếu gia chưa ăn thì tôi cũng không được ăn cơ mà…
Vương Dịch Thành hiểu ra lí do vì sau Lâm Giai Ý bỏ bữa. Là do nhiều ngày nay anh về trễ nên cô không có thời gian ăn tối. Chợt nhận ra sao mình lại xấu xa như vậy, Vương Dịch Thành nói:
- Sao này sẽ không như vậy nữa, cô muốn ăn lúc nào cứ ăn. Tôi không có thời gian để mang cô đến bệnh viện như hôm nay đâu…. Còn bây giờ nằm xuống nghỉ ngơi đi. Không còn sớm nữa, tôi ra ngoài mua ít đồ.
Nói xong Vương Dịch Thành xoay người đi ra ngoài, Lâm Giai Ý ngẩn đầu nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, hôm nay Vương Dịch Thành lạ quá.
Về phía Vương Dịch Thành, anh ra cửa hàng tiện lợi mua ít sữa cho Lâm Giai Ý. Anh không thờ ơ đến mức bỏ mặc cô ở viện một mình. Suy nghĩ về những lời nói của Lâm Giai Ý, Vương Dịch Thành nhận ra trong mắt Lâm Giai Ý mình là một nỗi sợ quá lớn đối với cô. Một cô gái yếu đuối lại bị anh kiềm hãm như vậy, anh không biết vì sao mình lại làm như thế. Cô gái này cũng cần được nâng niu cơ mà. Vương Dịch Thành không thù không hận gì với nhà họ Lâm, vậy tại sao anh lại khiến con gái người ta đau khổ với anh như vậy.