Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô

Chương 21




Mạc Thiệu Khiêm không ngủ được, dứt khoát rời giường xử lý công vụ, hy vọng sau khi giải phóng được hết những tinh lực dư thừa này thì có thể buồn ngủ.

Nhưng cho đến khi trời sáng, mắt anh vẫn thao láo, cả người như một pho tượng khô héo, không có sức sống vậy.

Mạc Thiệu Khiêm hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Dung Thâm.

Lần trước hai người suýt cãi nhau, sau đó thì rơi vào chiến tranh lạnh.

Người Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm lúc này cũng chỉ có Dung Thâm mà thôi, cho nên anh đã chủ động nhận thua. Khoảnh khắc điện thoại được nhận, anh mở miệng: “Dung Thâm, xin lỗi, trước kia tôi đã hiểu lầm cậu rồi.”

Dung Thâm vừa sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn phát hiện ra là cái tên Mạc Thiệu Khiêm này thì bụng đầy oán khí bỗng chốc tiêu tán hết.

Dù sao cũng chẳng lần một lần hai đi dọn cục diện hỗn loạn cho anh rồi.

Anh ấy im lặng trong giây lát, rồi nói: “Lần này thực ra không nên nói với tôi, mà nên nói với Đồng Khiết.”

“Thiệu Khiêm, tôi làm bạn với cậu bao nhiêu năm rồi, tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt như thế này mà làm loạn với cậu, nhưng cậu nói những lời này đúng là làm người ta thất vọng quá rồi, tôn trọng người đã khuất đặt lên hàng đầu, mà cậu lại còn nhắc đến những điều không phải của cô ấy nữa.”

“Cậu và cô ấy kết hôn ba năm, cô ấy là người như thế nào, những người bạn như chúng tôi đều thấy rất rõ, chỉ có cậu vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp mà Đồng Tinh Nguyệt thêu dệt nên thôi.”

Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, che giấu một tia hối hận xẹt qua nơi đáy mắt.

“Không nói những thứ này nữa, Dung Thâm, tôi muốn hỏi cậu có…”

Anh ngừng lại đôi chút, rồi chậm rì rì nói ra một câu: “Ảnh của Đồng Khiết hay những thứ kiểu vậy không?”

Dung Thâm lấy làm lạ.

“Cậu muốn có ảnh của cô ấy?” Anh cổ quái nói.

“Cô ấy vứt tất cả mọi đồ đạc của mình đi rồi, trong nhà trống không. Hay là, cô ấy có còn để lại vết tích nào khác không?”

Mạc Thiệu Khiêm không nói gì. Anh thấy cái nhà này xa lạ đến mức khiến anh thấy sốt ruột, thôi thúc anh muốn dùng thứ gì đó để lấp đầy.

Thói quen của con người luôn là thứ rất đáng sợ.

Đã quen với việc Đồng Khiết sắp xếp tất cả mọi thứ cho anh nên sẽ cảm thấy không thể nào chịu được trước sự rời đi của Đồng Khiết.

Lần trước sau khi gặp Ngôn Thuần, sự đau khổ của anh trở nên càng ngày càng sâu sắc.

Dường như bị người ta dùng dao rạch từng đường một lên trái tim đến mức máu thịt hỗn loạn, khắc tên của Đồng Khiết lên trên đó.

“Ảnh của cô ấy thì tôi có thể nghĩ cách lấy một ít từ chỗ người khác giúp cậu, nhưng mà di vật thì không có đâu, dù sao thì đến Hứa Nguyệt cũng chẳng lấy được di vật gì của Đồng Khiết. Người phụ nữ đó vốn chẳng định để lại bất cứ thứ gì, mà dù có thì đoán rằng Hứa Nguyệt cũng sẽ không chịu đưa cậu đâu…”

Dung Thâm nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn chẳng nhịn được, hỏi: “Này, Thiệu Khiêm, tôi bảo cậu quả nhiên vẫn là… yêu Đồng Khiết rồi đúng không?”

Mạc Thiệu Khiêm ngây ra.

Không lâu trước đây, anh vẫn còn có thể chắc chắn mà nói rằng Đồng Khiết là người mà anh ghét nhất.

Nhưng bây giờ, đối mặt với câu hỏi của Dung Thâm, anh vô thức muốn phản bác, nhưng lại do dự.

Anh yêu Đồng Khiết?

Nếu câu trả lời là không, vậy thì tại sao anh lại nhớ cô đến vậy?

Dung Thâm mãi không nghe thấy câu trả lời của anh, thở dài một hơi, “Tôi biết rồi.”

Người phụ nữ ưu tú lại chu đáo và dịu dàng động lòng người như vậy, dù là người đàn ông nào gặp thì cũng đều sẽ sinh ra hảo cảm đối với cô từ trong nội tâm.

Dung Thâm trước kia vẫn luôn không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại chẳng chút động lòng với người phụ nữ tốt như vậy.

Nhưng từ biểu hiện gần đây của Mạc Thiệu Khiêm, anh ấy mới hiểu đối phương rất có thể là yêu nhưng lại không hiểu rõ lòng mình.

Tâm trạng Dung Thâm vô cùng phức tạp, không biết nên đồng tình với Đồng Khiết, hay là nên lo lắng cho bạn từ thuở nhỏ.

Sau ba năm lạnh nhạt với Đồng Khiết lại phát hiện bản thân sớm đã rung động rồi… chẳng phải rất nực cười, rất trào phúng hay sao?

Nhưng đặt suy nghĩ này lên người Mạc Thiệu Khiêm thì Dung Thâm lại chẳng thấy kỳ lạ chút nào.