Một người xông tới, trực tiếp đánh gãy lời nói của Diệp Cảnh Thiên. Nghe vậy, mọi người ở đây nhất thời đều sửng sốt!
Mấy năm nay, chiến sự ở Lê quốc ít dần, vì không muốn Quốc chủ của Lê quốc hiểu lầm, rõ ràng là Diệp Hồng đã giao trả lại binh quyền, hiện giờ chỉ còn Thiết Giáp binh mà thôi. Nhưng dù vậy, nhiều năm nam chinh bắc chiến, vẫn làm danh tiếng của lão Hầu gia vang khắp thiên hạ, cấp dưới đếm không hết.
Những người này, có ở trong quân doanh triều đình, đều giữ chức vị quan trong, một số là thành viên Thiết Giáp binh, thề vì Diệp gia mà vào sinh ra tử. Mà hiện giờ Tề Hàn - người canh giữ cửa thành, chính là một mãnh tướng dưới tay của Diệp Hồng trước kia!
Kinh thành Lê quốc phân thành bốn cửa thành đông, tây, nam, bắc, do quốc chủ Lê quốc trực tiếp quản lý, trong đó Tề Hàn là người trấn giữ ở cửa thành phía bắc. Mà trước đó không có dấu hiệu gì, giờ đây đều bị phong tỏa, hiển nhiên là chuyện này không hề tầm thường, chỉ sợ là..
Cung biến!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của tất cả mọi người Diệp gia ở đây đều thay đổi. Nhưng thật ra lão Diệp Hồng rất nhanh tỉnh táo lại sau khi khiếp sợ, vẻ mặt cũng chợt tắt, hỏi:
"Có biết là người nào phong tỏa cửa thành không?"
"Không biết." Mọi người cùng trầm giọng trả lời.
Sắc mặt Diệp Hồng lại trầm thêm vài phần, hỏi lại:
"Còn tin tức ở trong cung?"
"Không có! Bất quá, thị vệ ở cửa cung đều đã thay người khác, hiện tại không có bất luận kẻ nào có thể ra hay vào được!"
Nếu vừa rồi chỉ là hoài nghi, như vậy hiện giờ Diệp Hồng đã có khẳng định một trăm phần trăm, đã có chuyện xảy ra!
Cho nên chờ mọi người nói hết tình hình, lão Hầu gia Diệp Hồng lập tức đứng lên, đồng thời trầm giọng, nói:
"Tất cả người của Diệp gia nghe lệnh, lập tức theo lão phu tiến cung, xả thân vì triều đình!"
"Rõ!"
Tất cả mọi người đều đồng thanh ứng tiếng, khí thế kinh thiên!
Sự trung nghĩa của Diệp gia không phải chỉ nói miệng để chứng minh, mà là dùng vô số máu của người Diệp gia để đổi thành! Giờ đây Diệp Hồng ra lệnh một tiếng, cả Diệp gia ngoại trừ vẫn chưa động thủ thì toàn bộ đều đã bắt đầu xuất phát.
Ngay cả Diệp Cảnh Thiên đã là phế nhân vì tẩu hỏa nhập ma, cũng nắm thanh bảo kiếm của mình lên, đi phía sau Diệp Hồng. Duy nhất cháu đích tôn là Diệp Vô Trần, cũng làm gương dẫn đầu đi trước xông ra ngoài.
Mà khi Diệp Hồng cùng người của mình lao ra tới cửa, nhất thời đều ngừng lại!
Thì ra chỉ thấy, ở ngoài cửa lớn của Diệp gia, giờ đây đã bị vây chặt đến cả con kiến cũng không chui qua được. Dẫn đầu là hơn mười người xa lạ mặc y phục màu xanh, thế nhưng người của Thẩm gia cũng có trong đám này, vẻ mặt lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia đang cười vui vẻ nhìn chúng người Diệp gia, tất cả sự đắc ý đều bộc lộ ra ngoài!
Thấy tình hình như vậy, cho dù không biết những người áo xanh kia là ai, cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Thẩm lão cẩu, ngày xưa lão phu cũng biết ngươi là một con người đê tiện vô sỉ, lại không biết rằng lại có thể đại nghịch bất đạo như thế! Ngươi có biết bản thân ngươi đang làm cái gì hay không?"
Lúc này lão Hầu gia tức giận muốn sùi bọt mép, giương giọng rống to. Nghe như vậy, Thẩm Huy lại cười ha hả, nói thẳng:
"Được làm vua, thua làm giặc, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Hơn nữa, lão già kia, ngươi có lẽ là không quên, năm đó tiên hoàng cũng không phải như vậy sao, giết chết quân chủ trước đó, tự bản thân xưng đế sao? Như thế nào, tới lượt lão phu lại thành đại nghịch bất đạo?"
"Đó là vì vương triều lúc đó đã hết thơi, tiên hoàng vì cứu vớt dân chúng ra khỏi biển lửa, mới buộc phải khởi nghĩa vũ trang! Còn ngươi là kẻ tiểu nhân, làm sao có thể đánh đồng?"
"Cứu vớt dân chúng ra khỏi biển lửa? Ha hả.. Lão già kia, ngươi quả nhiên là con chó trung thành của tiên hoàng, đến chết cũng không quên đắp vàng lên mặt hắn!"
Công lai đồng dạng đều như nhau, nhưng tiên hoàng lại đối với Diệp Hồng ưu ái hơn, còn đối với hắn chỉ có ôn hòa. Tuy rằng ngoài miệng Thẩm Huy không nói, nhưng những năm gần đây, vẫn cứ thủy chung ghi hận trong lòng.