Ngốc Phúc Tấn

Ngốc Phúc Tấn - Chương 10




Nhìn tấm lưng của phu quân bị bỏng, nửa thân trên để trần bị băng kín mít, chỉ có thể nắm sấp trên giường, nước mắt Hải Lăng không ngừng rơi xuống.

Đều là do nàng dễ dàng tin tỷ tỷ, mới liên lụy đến chàng khiến chàng bị thương nặng như vậy.

Sau khi nàng tỉnh lại, Ngạc Nhĩ liền nói cho nàng, lúc Miên Dục liều lĩnh chạy vào biển lửa để cứu nàng, bị một cây cột gỗ đang cháy đổ vào người, nhưng Miên Dục vẫn không buông tay, liều mình che chở cho nàng trong lòng, lúc này nàng mới tránh được một kiếp, nhưng lưng Miên Dục lại bị bỏng nặng, sau lưng đều bốc cháy, tuy rằng cứu được cái mạng, nhưng mà vẫn hôn mê bất tỉnh...

Thấy nàng rơi lệ nhìn chằm chằm Miên Dục, Châu Nhi ở bên cạnh không đành lòng khuyên nhủ: "Phúc tấn, người đừng khóc nữa, tuy rằng vương gia bị thương nặng, nhưng ít nhất tính mạng không có gì đáng ngại, thái y cũng đã nói, vương gia chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."

"Nhưng thái y cũng nói, lưng chàng bị bỏng sẽ lưu lại sẹo." Nàng đau lòng nhìn tấm lưng của hắn.

"Này...Đúng vậy, nhưng nô tỳ nghĩ, so với việc để phúc tấn bỏ mạng trong biển lửa, vương gia tình nguyện chịu vết thương này."

"Châu Nhi nói không sai." Bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên.

"A, vương gia đã tỉnh!" 

"Châu Nhi, em nhanh đi mang thuốc đến." Hải Lăng vội vàng phân phó, sau đó cẩn thận đỡ Miên Dục ngồi dậy, "Rốt cuộc thì chàng cũng tỉnh!" Vừa nói nước mắt cũng rơi xuống.

Hắn nhìn nàng một lúc, chậm chạp mở miệng giọng nói có chút khàn khàn, "Ta vốn là muốn nhân cơ hội ngủ một giấc, nhưng có một người không ngừng khóc bên tai ta, ầm ĩ quá, cho nên liền mở mắt ra nhìn xem ai gan lớn như vậy, dám làm ồn đến giấc ngủ của ta." 

"Xin lỗi, chỉ là thiếp thấy chàng vẫn hôn mê không tỉnh, cho nên nhịn không được..." Hải Lăng lau nước mắt, không dám khóc tiếp.

Nhớ tới cảnh trước khi ngất đi, vẻ mặt Miên Dục liền trở nên lạnh lùng, hỏi: "Vì sao nàng lại nằm cùng một giường với Thường Hoằng ở khách điếm?" Khi đó hắn chạy qua biển lửa vào trong phòng, thấy nàng và Thường Hoằng nằm chung một chỗ, mặc dù cảm thấy tình huống không đúng, nhưng hắn vẫn kinh hãi gần như muốn giết nam nhân kia.

"Việc này đều là do một tay tỷ tỷ thiết kế, thiếp bị tỷ tỷ lừa đến khách điếm, lại bị hạ mê dược, sau đó ngất đi, lúc này mới..." Nàng áy náy nói, nghĩ đến đều là do mình nhất thời vô ý, khiến Miên Dục vì nàng mà bị thương, trong mắt lại dâng lên một tầng nước mắt.

"Toàn bộ đều do tỷ tỷ nàng sắp xếp? Nàng kể tỉ mỉ từ đầu cho ta."

"Tỷ tỷ hận thiếp vì thiếp muốn Thường Hoằng biểu ca dẫn tỷ ấy rời khỏi vương phủ, cho nên mới nghĩ ra mưu kế độc ác này, muốn đẩy thiếp và Thường Hoằng biểu ca vào chỗ chết, hơn nữa trên lưng còn mang theo tội danh tư thông..." Hải Lăng nói hết đầu đuôi cho hắn nghe.

Nghe xong, Miên Dục tỉ mỉ từ trong lời của nàng, nghe ra  tâm tư không muốn tặng hắn cho tỷ tỷ của nàng, trong mắt thoáng lóe lên sự khoái trá, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng.

Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, Hải Lăng vội hỏi, "A, Thường Hoằng biểu ca...Chẳng lẽ đã chết trong biển lửa kia rồi sao?" Sau khi nàng tỉnh lại chỉ lo lắng đến vết thương của hắn, hoàn toàn quên mất sống chết của biểu ca.

Thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Miên Dụ híp mắt, ngữ điệu có chút không vui, "Hắn chắc là không có việc gì, ta nhớ lúc ta ôm nàng ra, Ngạc Nhĩ cũng mang hắn ra ngoài."

Nghe thấy biểu ca bình an vô sự, lúc nàng mới nhẹ lòng thở ra một hơi.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một cơn đau nhức, khiến Miên Dục nhăn mặt.

"Sao vậy, miệng vết thương đau lắm sao?" Nàng không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn, đau lòng vì không thể chia sẻ bớt đau đớn với hắn, "Xin lỗi, thiếp không nên tin lời tỷ tỷ, hại chàng bị thương."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không có ý trách mắng nàng, không lâu sau, cơn đau sau lưng giảm dần, hắn lạnh lùng mở miệng, "Tỷ tỷ của nàng ác độc như vậy, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!"

"Chàng...định xử trí tỷ tỷ như thế nào?"

Miên Dục nhíu mày cảnh cáo, "Đừng để ta nghe được nàng cầu xin thay cho nàng ta!"

"Thiếp không cầu xin cho tỷ tỷ, lần này tỷ ấy quá đáng quá rồi." Nàng cúi đầu xuống, đau lòng vì tỷ tỷ tuyệt tình như vậy.

"Vậy là tốt rồi." Hắn nâng mặt nàng lên, nghiêm mặt nói: "Hải Lăng, nàng là phúc tấn của ta, sau này nếu lại có người đến cửa muốn cướp đoạt trượng phu của nàng, nàng cứ bày ra uy nghiêm của phúc tấn, đánh cho người bò ra ngoài, biết không?" Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.

Nàng ngạc nhiên, thoáng chốc liền hiểu rõ ý của hắn, mím môi, trong lòng dâng lên một trận ấm áp, nói: "Đã biết, thiếp đã biết!" Nhịn không được nước mắt lại rơi xuống.

Miên Dục lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dỗ, "Biết vì sao lúc trước ta tức giận không? Ta nghĩ đến nàng sao lại hào phóng như vậy, nguyện ý chắp tay nhường trượng phu của mình cho người khác, nhìn nàng ngốc như vậy."

Thì ra hắn vì chuyện này mà tức giận. Hải Lăng nín khóc mỉm cười giải thích, "Thiếp sợ nếu thiếp cản chàng nạp thiếp, chàng sẽ tức giận rồi chán ghét thiếp."

"Nàng thật sự là một nữ nhân ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến ta đau lòng, sau này chuyện gì nàng không thích, cứ hùng hồn từ chối, tuyệt đối đừng suy nghĩ miên man, biết không?"

"Đã biết." Biết điều này chứng tỏ hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, trong lòng Hải Lăng tràn ngập vui mừng, ghé vào trong ngực hắn, "Cả đời này thiếp sẽ không để chàng cho người khác, tuyệt đối không, ai dám cướp, ta liền ném nàng ta đi." Giống như hắn đã che chở cho nàng, nàng cũng phải toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn.

Miên Dục vui vẻ cười ra tiếng, không tiếp tục truy cứu việc trong lòng nàng còn thích Thường Hoằng hay không, bởi vì hắn biết, lúc này trong lòng, trong mắt nàng chỉ có hắn.

*************

Khi Đổng Hải Đường đốt lên ngọn lửa kia, cũng đã đốt rụi tình cảm Thường Hoằng dành cho nàng ta, sau khi tĩnh dưỡng hai ngày, hắn liền chán nản cáo từ Hải lăng, rời khỏi vương phủ.

Nhưng mà vì trận lửa kia không khiến bọn họ chết cháy, lại khiến một người ở trọ bị chết cháy, vì thế Đổng Hải Đường bị bắt, sắp bị vấn tội, vì vậy Đổng phu nhân vội vàng đến cửa cầu tình.

"Hải Lăng, đại nương cầu xin con, con bảo vương gia thả Hải Đường đi, nó là nhất thời hồ đồ, mới có thể làm ra chuyện như vậy."

"Đại nương, chuyện này con không làm gì được, bởi vì tỷ tỷ phóng hỏa thiêu chết một người đấy!"

"Nhưng đó là tỷ tỷ của con, con nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?"

Sắc mặt Hải Lăng bình tĩnh hỏi, " Thế con là muội muội của tỷ ấy, Thường Hoằng là tình nhân của tỷ ấy, đại nương, người và tỷ tỷ lại có thể ngoan độc nhẫn tâm đẩy chúng ta vào chỗ chết sao?"

"Ta, chúng ta là bị quỷ mê hồn, mới có thể làm ra chuyện này, con đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng ta đi, không thì...Đại nương quỳ xuống nhận sai, con đi xin vương gia tha tội chết cho Hải Đường được không?" Vì nữ nhi của mình, Đổng phu nhân nói xong liền quỳ xuống, ôm chân nàng cầu xin.

"Nếu như tha cho tỷ tỷ, người vô tội chết thảm kia phải làm như thế nào bây giờ?" Hải Lăng nhàn nhạt nói, đưa tay đẩy bà ra, đối với hai mẹ con này nàng đã chết tâm rồi.

Miên Dục chậm rãi đi vào bên trong sảnh, đôi mắt lạnh băng nhìn Đổng phu nhân đang quỳ trên đất, "Đổng phu nhân, bà vẫn còn nhớ đến con gái của mình sao? Bà có biết con gái mình ở trên đại đường, khai ra bà, nói là tất cả do bà chủ mưu, bảo nàng ta làm như vậy."

"Cái gì?" Vẻ mặt Đổng phu nhân ngạc nhiên.

"Đổng Hải ĐƯờng nói toàn bộ đều là chủ ý của bà."

"Hải Đường...thật sự nói như vậy sao?!" Bà kinh hãi trừng to mắt, run rẩy đứng lên, không thể tin được con gái mà mình sủng ái bao nhiêu lại bán đứng mình như vậy.

"Hiện giờ bà cũng là người chờ xử tội, chỉ sợ ốc không mang nổi mình ốc rồi." Lạnh lùng nói, Miên Dục lập tức hạ lệnh, "Ngạc Nhĩ, cho người giải bà ta đến hình bộ đi."

"Vâng, vương gia." Ngạc Nhĩ vội vàng ra ngoài, gọi hai thị vệ đi vào muốn áp giải bà ta đến hình bộ.

"Hải Lăng, Hải Lăng, nể tình mẹ con chúng ta ngày xưa, con cứu ta, cứu ta!" Đổng phu nhân thất kinh vùng vẫy.

Hải Lăng sầu não mở miệng, "Đại nương, giữa chúng ta có tình mẹ con sao? Những năm gần đây, bà chẳng qua coi ta như một hạ nhân có thể sai khiến mà thôi."

"Ta sai rồi, ta sai rồi, sau này đại nương nhất định sẽ đối đãi với con như con ruột, con cứu ta đi, ta không muốn chết." Bị kéo tới cửa, bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin nàng tha thứ.

"Đại nương, bà không muốn chết, chẳng lẽ người khác đáng chết sao? Nếu không phải vương gia đúng lúc đến cứu ta, vậy thì đám cháy kia liền có thêm hai mạng người vô tội rồi." Hải Lăng nói xong câu này, liền xoay người, không đành lòng nhìn lại gương mặt kia.

"Hải Lăng, Hải Lăng..."

Ngạc Nhĩ không để cho bà ta tiếp tục kêu khóc, phất tay để thị vệ chặn miệng Đổng phu nhân lại, giải bà ta đi.

Miên Dục ôm Hải Lăng, nhỏ giọng an ủi: "Các nàng là bị trừng phạt đúng tội, đừng vì người như vậy mà đau lòng."

"Ừm. A? Đây là..." Nàng nhìn hắn lấy ra từ trong ngực một chiếc vòng ngọc, đeo vào tay nàng.

"Đây là noãn ngọc, nghe nói mùa đông mang vào có thể làm ấm cơ thể, tay chân sẽ không bị lạnh như băng nữa."

"Cảm ơn." Gương mặt Hải Lăng giãn ra, nở nụ cười. Tuy rằng không có người thân yêu thương nàng, nhưng nàng đã có một trượng phu yêu thương nàng, như thế này là đủ rồi.  Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, nàng vội vàng hỏi: "Đúng rồi, thái hậu muốn xem quý phi say rượu, chàng tìm được người hát chính chưa? Hai ngày nữa là sinh thần của thái hậu rồi." Sáng nay thái hậu còn đặc biệt sai người đến cửa nhắc nhở.

"...Đã tìm được. Lần trước ta dặn nàng tìm cớ không tiến cung, nàng vẫn nhớ chứ?"

"Ừm, vẫn nhớ." Nàng cảm thấy hình như trượng phu có việc gì đó giấu nàng, nhưng chàng đã không chịu nói, nàng cũng không tiện hỏi thêm.

**************

Trên sân khấu được dựng lên trong Từ Ninh cung, giờ phút này đang trình diễn tiết mục quý phi say rượu.

Đây là một vở diễn một mình, kể về Dương quý phi dưới một đêm hè cảnh đẹp, chờ đợi quân vương giá lâm, muốn có một buổi tối lãng mạn, lại biết được tin rằng quân vương đã sớm qua đêm ở chỗ của Mai phi, nàng cảm thấy tức giận cùng thất vọng, cho nên uống rượu say.

Người đang đóng vai Dương quý phi, cầm trong tay một chiếc quạt xếp, cho dù là giọng hát hay trang điểm, dáng người, đều khớp với hình ảnh một Dương quý phi phong hoa tuyệt đại, khí chất cao quý.

Dưới đài mọi người xem đến không thể dời mắt, nhìn chằm chằm vào Dương quý phi, không nỡ nháy mắt một cái, chỉ sợ lỡ mất dung nhan mê hồn của nàng, từ một cái nhăn mày đến nụ cười.

Bị triệu vào cung, giờ phút này Hải Lăng đang ngây ngốc ngồi ở trước sân khấu cùng thái hậu.

"Sao vậy? Bản cung đã nói người hát khúc này hát vô cùng tốt mà." Thái hậu mỉm cười nhìn nàng.

"Đúng vậy, dù là trang điểm hay giọng hát đều không có chỗ chê." Chỉ là không biết vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt của người diễn vai Dương quý phi nhìn về phía này có chút không vui...Hiện giờ nàng lại nhìn nàng bằng ánh mắt tức giận, Hải Lăng không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ không biết mình đã đắc tội với nàng ấy lúc nào.

"Biết Dương quý phi là do ai diễn không?" Thái hậu mỉm cười hỏi.

"Không biết ạ." Nhưng hẳn là rất nổi tiếng đi, lúc trước khi nàng bị thái hậu phát kiệu đến đón vào cung, đã thấy chỗ này có không ít người, đoàn người đều rất cao hứng bàn luận về vở diễn, ngay cả hoàng thượng cùng hào hứng ngồi chờ.

Hơn nữa còn nói là đã hai năm không xem quý phi say rượu, cũng không tìm được người nào diễn hay hơn người đang diễn kia.

Nói đến cũng thật trùng hợp, người đang diễn kia tự nhiên lại có tên giống với phu quân nàng.

"Nhưng mà thái hậu, con cảm thấy ánh mắt của Dương quý phi kia hình như con đã gặp ở đâu đó rồi."

"Là sao?" Thấy nàng vẫn chưa hiểu, thái hậu mỉm cười, "Hôm qua con nói là bị bệnh không vào cung, đó là do Miên Dục bày kế đúng không?"

"Này..." Nàng chần chừ không dám thừa nhận, sợ thái hậu trách tội chàng.

Thái hậu từ ái hỏi tiếp, "Còn có biết vì sao Miên Dục không cho con tiến cung không?"

Thấy thái hậu không có ý trách cứ, Hải Lăng mới an lòng nói, "Chàng nói là sinh thần của thái hậu, văn võ bá quan tụ họp tới chúc mừng, sợ con không quen."

"Thật ra cũng không phải bởi vì lý do này, đợi lát nữa con sẽ rõ."

Nàng lại tiếp tục xem diễn, cảm thấy người đang diễn vai quý phi, giống như có gì đó quen thuộc, giống như....giống như là phu quân của nàng.

Nhưng không thể nào, Miên Dục sao có thể diễn kịch như vậy?

Nàng lại cẩn thận nhìn gương mặt kiều diễm kia, trang điểm rất đậm, cùng với gương mặt tuấn mị của Miên Dục, hợp lại với nhau...Ừm, càng nhìn càng thấy giống.

Bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến cái gì, kinh hô, "A, thái hậu, chẳng lẽ quý phi kia là...Miên Dục đóng vai?"

"Ha ha ha, cuối cùng con cũng nhìn ra."

"Thật sự là chàng?" Hải Lăng ngẩn ngơ khó có thể tin.

"Đây chính là lý do vì sao nó không chịu để con tiến cung."

"Thì ra là vậy." Nàng ngớ ra, liền bật cười. Thì ra chàng không muốn để cho mình nhìn thấy bộ dạng giả trang nữ nhân. "Con cũng không biết thì ra chàng lại biết hát khúc, lại còn hát hay như vậy."

Thái hậu hoài niệm kể chuyện cũ. "Bản cung thích nghe hát khúc, trong cung thường xuyên mời người đến hát hí khúc, Miên Dục lớn lên ở Từ Ninh cung, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hơn nữa nó rất có thiên phú, hát vô cùng tốt, nhất là khi giả trang nữ nhân, bộ dạng đó còn giống nữ nhân hơn nữ nhân, nhưng đứa nhỏ này, sau mười bốn tuổi liền không chịu giả trang thành nữ nhân nữa, chỉ có vào ngày sinh thần của ta mới bằng lòng ngoại lệ."

Hải Lăng nghĩ, nói: "Thái hậu một tay nuôi chàng lớn, đối với chàng, người giống như một người mẹ hiền lành, cho nên vì sinh thần của người, chàng nguyện ý hóa trang thành nữ nhân để người vui vẻ."

"Đúng vậy, đứa nhỏ này quả thật rất hiếu thuận với bản cung." Thoáng nhìn qua vòng tay trên tay nàng, thái hậu vén tay áo của mình lên, lộ ra vòng ngọc ôn nhuận trên cổ tay.

Hải Lăng thấy, kinh ngạc nói: "Oa, con cũng có một chiếc giống thế này!"

"Đây là thọ lễ nó đưa cho bản cung, khi đeo vòng cho bản cung nó đã nói, chiếc vòng này chỉ có hai chiếc trên đời, nó phân biệt đưa cho hai người quan trọng nhất của nó."

Nghe thái hậu nói vậy, trong lòng Hải Lăng cảm động đến mức mắt phiếm hồng.

Thái hậu cầm tay nàng, nói tiếp: "Hải Lăng, bản cung phó thác Miên Dục cho con, sau này con nhất định phải chăm sóc cho Miên Dục."

"Con sẽ làm, con sẽ làm." Nàng nén lệ, đôi môi nở nụ cười hứa hẹn.

Thái hậu lại nói thêm một câu, "Giữa vợ chồng, là kính yêu chứ không phải kính sợ, như vậy mới có thể ân ái dài lâu."

"Hải Lăng đã hiểu, cảm ơn thái hậu!" Nàng vô cùng cảm kích đối với vị phụ nhân tôn quý này, lúc trước nếu không có thái hậu quyết định, nàng không thể gả cho Miên Dục, có được một trượng phu hết lòng yêu thương thế này.

Thấy nàng đã hiểu ý của mình, thái hậu mỉm cười, chuyên tâm nhìn về phía Dương quý phi trên đài, giờ phút này giọng hát uyển chuyển đang hát đến khúc thứ hai.

*******

Sau khi hát xong, mọi người bên dưới vẫn đang bị thần thái tuyệt thế của nàng làm thần hồn điên đảo, ai ngờ người diễn vai quý phi kia lại bỏ đi mũ phượng trên đầu, nghênh ngang nhảy xuống đài, trực tiếp đi đến trước mặt Hải Lăng, không nói câu nào kéo nàng đi."

"Nàng đi theo ta." 

"Hải Lăng sững sờ đi theo Miên Dục đến góc đình uyển.

"Ta không phải đã nói là nàng đừng vào cung rồi sao?" Nàng lại dám cả gan làm trái ý của hắn chạy vào cung sao?!

"Thiếp đã từ chối thái hậu, nhưng người vẫn phái kiệu tới phủ đón thiếp, cho nên thiếp mới..." Nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ mang theo tức giận của hắn, nàng nhịn không được, miệng nhỏ nở nụ cười tán thưởng.

"Cười cái gì?" Miên Dục thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn nàng.

"Chàng hóa trang thật đẹp!" Nàng thành tâm khen, sau đó kéo tay hắn, nhẹ lời nói: "Chàng hát khúc rất tốt, sau này lại hát cho thiếp nghe được không? Thiếp thích nghe chàng hát khúc."

"Hừ." Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt, khóe miệng lại khẽ nâng lên, "Ta không thích hát khúc cho người khác nghe."

"Thiếp biết, nhưng thiếp là thê tử của chàng, chàng hát cho ta nghe đi?" Nàng làm nũng ôm eo hắn.

Miên Dục hơi giật mình, đôi mắt đen lướt qua một tia dị sắc. Từ khi hai người thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên nàng làm nũng với hắn. Trước đây, đối với hắn nàng vẫn luôn mang theo một chút sợ hãi, nhưng giờ phút này trên gương mặt nàng đã không còn chút sợ hãi nào, mà là vẻ mặt nhu tình.

"Có được hay không?" Nàng mềm lời năn nỉ, nói xong lại ôm cánh tay của hắn lắc lắc, "Thiếp là thê tử mà chàng yêu nhất mà, chàng tất nhiên sẽ hát cho thiếp nghe, đúng không?"

Ánh mắt hắn nhìn nàng cưng chiều, duỗi ngón tay véo má nàng, nói: "Sao giờ da mặt nàng lại dày như vậy, không hề e lệ, tự nhiên còn gọi mình là thê tử mà ta yêu nhất."

Hải Lăng cười tươi nói: "Thiếp chỉ ăn ngay nói thẳng không phải mặt dày, chàng cũng là phu quân mà thiếp yêu nhất."

Nghe vậy, ngực Miên Dục đập mạnh hơn, nhịn không được ôm chặt nàng.

Nhìn gương mặt trang điểm đậm hướng về phía mình, tim của nàng đập nhanh, sau đó nhắm mắt lại, đón lấy nụ hôn của hắn.

Giờ khắc này, không cần nhiều lời, hai tấm lòng đều hiểu, tình ý kéo dài vô tận.

Lúc này, ánh mặt trời ấm áp, khắp nơi đều được ánh nắng vàng chiếu rọi.

[Toàn văn hoàn]