Ngốc Phúc Tấn

Ngốc Phúc Tấn - Chương 2-1




Một ngày, hai ngày, ba ngày...Ngày ngày vẫn tĩnh lặng trôi qua, chuyện gì cũng không xảy ra, Hải Lăng vẫn làm một tiểu cung nữ dọn dẹp ở Si Tảo đường.

Nhắc đến điều không bình thường nhất trong khoảng thời gian này, chính là thái hậu từng giá lâm, chỉ tùy ý nhìn một lúc, thuận miệng hỏi tiểu cung nữ như nàng mấy câu liền rời đi.

Mãi đến một tháng sau, điều bất an trong lòng Hải Lăng cuối cùng cũng buông xuống, thầm nghĩ những người nhà quyền quý này, bên người nhất định không ít nữ nhân, nam nhân kia tám phần là đã sớm quên nàng rồi.

Qua một tháng, hai tháng, nàng càng lúc càng thích ứng cuộc sống ở đây.

Nàng thích xem sách, mà nơi này có rất nhiều sách, cho nên nàng yêu Si Tảo đường, ngày qua ngày tranh thủ thời gian sau khi dọn dẹp xong đọc mấy cuốn sách.

Gió xuân làm tan tuyết, trong nháy mắt bảy tháng qua đi, nàng cũng đã mười sáu tuổi.

Ngay khi nàng cho rằng, ngày tháng cú tiếp tục trôi qua nhạt nhẽo như vậy, cho đến khi nàng hai năm tuổi được thả ra ngoài, đột nhiên một đạo thánh chỉ phá vỡ sinh hoạt tĩnh lặng đó, cũng khiến cho tất cả cung nữ đều kinh ngạc...

"Trời ạ, Hải Lăng, ngươi tự nhiên lại trở thành phúc tấn của bối lạc, điều này sao có thể?"

"Đúng vậy, có phải là thánh chỉ viết sai rồi hay không?"

"Nhưng trên đó viết rõ ràng ba chữ Đổng Hải Lăng mà, nên sẽ không sai đi?"

"Hơn nữa trên đây còn viết là chính phúc tấn nha, vừa không phải thứ phúc tấn, cũng không phải trắc phúc tấn, là dòng chính phúc tấn đó, trời a, thật không thể tin được!"

"Nhưng tại sao lại là Hải Lăng? Nàng ấy cùng chúng ta đều giống nhau, chẳng qua chỉ là cung nữ, cũng không phải xuất thân danh môn vọng tộc, hoàng thượng sao có thể để cho nàng ấy làm phúc tấn của Dục bối lạc thân phận cao quý chứ?"

Có người nghi hoặc hỏi: "Hải Lăng, ngươi quen biết Dục bối lạc sao?"

Hải Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, nàng còn nghi hoặc hơn cả cung nữ kia. Vì sao hoàng thượng lại ban cho nàng một đạo thánh chỉ như vậy? Dục bối lạc, rốt cuộc là ai?

"Nghe nói Dục bối lạc là hoàng tôn được hoàng thượng coi trọng nhất, cũng là huyền tôn được thái hậu sủng ái. Ngài ấy dũng mãnh thiện chiến, lập không ít quân công, lúc trước triều đình xuất chinh Chuẩn Cát Nhĩ liên tục gặp thất bại, hoàng thượng vô cùng tức giận, vì thế liền phái Dục bối lạc đến giám quân, ngài ấy vừa đến, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi liền bình ổn được thế cục."

"Dục bối lại, ngài ấy..."

Các cung nữ rủ rỉ rù rì nói những chuyện liên quan đến Dục bối lạc, nhưng những chuyện này Hải Lăng đều không nghe vào trong tai, nàng còn chưa tỉnh lại từ cơn chấn kinh, không thể tin được chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ như vậy, đã quyết định vận mệnh tương lai của nàng.

**************

Chữ hỷ màu vàng cùng màn che màu đỏ khiến cho phòng ngủ được trang trí tươi vui hơn, trên bàn là cặp nến long phượng đang cháy, khiến cho cả căn phòng sáng trưng.

"Phúc tấn, trên bàn có một bầu rượu, một bát mỳ và bánh con cháu đầy nhà, đợi sau khi người và bối lạc gia uống rượu hợp cẩn, thì mỗi người một miếng cùng ăn bát mỳ này." Hỉ bà giải thích cho tân nương.

Hải Lăng ngồi ngay ngắn trên giường, nhỏ giọng đáp. Nàng mặc cát phục, trên đầu đội khăn voan đỏ, khăn voan chuyển động theo từng lần hít thở.

Sau khi giải thích hết các quy củ động phòng, Hỉ bà cùng hầu tỳ thấp giọng tán gẫu, chờ đợi tân lang vào động phòng.

Hải Lăng nắm chặt khăn tay, cố gắng kiềm chế xúc động muốn chạy trốn, lòng bàn tay vì khẩn trương mà thấm đẫm mồ hôi.

Nhớ lại khi phụ thân biết được hoàng thượng lại chỉ hôn cho nàng làm phúc tấn cho Dục bối lạc, bộ dạng kinh hỉ cười toe toét----

"Phụ thân quả nhiên không nhìn lầm con, cũng là con có tiền đồ, không giống nha đầu chết tiệt tỷ tỷ của con, vậy mà lại cùng tiểu tử Thường Hoằng kia chạy trốn."

"Tỷ tỷ cùng Thường Hoằng biểu ca chạy trốn lúc nào?"

"Ba tháng sau khi con vào cung, Xương bối tử nhìn trúng nha đầu chết tiệt kia, nói muốn nạp nó làm thứ phúc tấn, nó lại không chịu, được đại nương con che chở để chạy trốn cùng Thường Hoằng vô lại kia, thật sự là muốn ta tức chết rồi! Cũng may là có con không chịu thua kém, hoàng thượng tự nhiên chỉ hôn cho con làm phúc tấn của Dục bối lạc, ha ha, việc này so với việc làm thứ phúc tấn của Xương bối tử lại càng có nhiều thể diện hơn, thật là nữ nhi ngoan của ta...."

Nhớ tới mấy ngày trước phụ thân nói cho nàng việc này, Hải Lăng khẽ cắn môi. Tỷ tỷ cùng Thường Hoằng biểu ca tình đầu ý hợp, phụ thân muốn gả tỷ ấy cho Vương bối tử, khó tránh tỷ ấy không muốn.

Dưới sự sủng nịnh của đại nương, tỷ tỷ luôn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm cái ấy, ngay từ đầu đã luôn mặc kệ người khác nói gì.

Hiện giờ tỷ tỷ cùng Thường Hoằng biểu ca ở chung một chỗ, nhất định là vô cùng...hạnh phúc đi? Thường Hoằng biểu ca si tình với tỷ tỷ như vậy, nhất định sẽ vô cùng sủng ái tỷ tỷ...

Trong ngực nàng nổi lên một trận chua sót, ảm đạm nhắm mắt lại. Trong lòng Thường Hoằng biểu ca từ trước đến giờ chưa từng có nàng, lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ huynh ấy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, hiện giờ lại càng không tiếc nuối điều gì mang tỷ tỷ bỏ trốn, nàng còn muốn ảo tưởng cái gì?

Ngay khi Hải Lăng còn đang suy nghĩ, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Hỉ bà cùng hầu tì vội cung kính hành lễ: "Bối lặc gia."

Tân lang phất tay cho các nàng lui ra, sau đó hắn đi về phía giường, dùng cán cân đẩy khăn voan ra.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng ngẩn người, kinh ngạc thốt lên, "Là ngươi" Thiên a, nam nhân đùa giỡn nàng ở Si Tảo đường bảy, tám tháng trời trước, vậy mà lại là Dục bối lạc!

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Miên Dục cười nhẹ một tiếng, "Ta đã nói rồi, ta muốn nàng làm nữ nhân của ta, nói được thì sẽ làm được."

Nàng cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, nghĩ đến tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, đêm nay nàng nhất định phải ở trong cùng một phòng với hắn, cơ thể liền bắt đầu run rẩy.

"Ngươi rốt cuộc...vì sao lại muốn như vậy?" Nàng nhịn không được liền nói ra thắc mắc trong lòng nàng nhiều ngày qua.

Nàng không rõ, bọn họ chẳng qua mới chỉ gặp nhau một lần, vì sao hắn lại muốn lấy một người không có thân phận tương xứng với hắn làm phúc tấn, dựa vào thân phận của hắn, có rất nhiều nữ tử môn đăng hộ đối muốn gả cho hắn.

"Vì sao?" Miên Dục im lặng nhìn nàng chăm chú. Đơn giản là hắn chưa bao giờ nhớ một nữ nhân như vậy, từ lần đầu tiên gặp nàng, bóng dáng của nàng như cắm sâu trong lòng hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên.

Nhưng chuyện như vậy, hắn không hề muốn để cho nàng biết, vì vậy bâng quơ trả lời, "Bởi vì chúng ta hữu duyên. Nàng có đói bụng không? Qua đây ăn vài miếng đi." Hắn đưa tay muốn dắt nàng, nhưng nàng lại tránh bàn tay duỗi ra của hắn.

Thấy nàng giống như kháng cự đụng chạm của mình, hắn nhíu mày.

Hải Lăng tự mình đi đến trước bàn.

Miên Dục cũng từ từ đi đến.

Hắn rót hai ly rượu, đưa một ly cho nàng, sau khi hắn uống một ngụm, thì đưa phần còn lại cho nàng, còn mình thì lấy chén nàng vừa uống, uống cạn sạch.

Uống một ngụm rượu, Hải Lăng cảm thấy yết hầu nóng rát,, sau đó một cơn nóng chậm rãi từ bụng dâng lên.

Nàng hơi nhíu mày, nâng mắt, phát hiện ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, nàng sợ run lên, cảm thấy ánh mắt này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu?

Lại chưa kịp nghĩ tiếp, miệng liền bị nhét một miếng bánh con cháu đầy nhà, hương vị nửa sống nửa chín rất khó ăn, sau đó được bón một thìa mỳ.

"Chắc nàng đã đói bụng rồi, đừng ăn bánh này, ăn chút mỳ nước đi." Miên Dục đặt bát mỳ trước mặt nàng.