Ngốc Phúc Tấn

Ngốc Phúc Tấn - Chương 6-2




Hải Lăng vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng ngủ nghênh đón loan kiệu của thái hậu.

"Hải lăng khấu kiến thái hậu."

"Sức khỏe của con chưa hồi phục, lễ nào có thể miễn thì miễn đi, đến, để bản cung nhìn con một chút." Thái hậu cẩn thận nhìn khí sắc của nàng, đau lòng vỗ tay nàng, "Nhìn con sao lại tiều tụy thế này, trách không được sao Miên Dục lại đau lòng như vậy, nháo đến tận chỗ hoàng thượng."

"Chàng nổi giận với hoàng thượng?" Hải Lăng ngạc nhiên.

Thái hậu vừa nói vừa kéo nàng đi vào trong phòng, "Đứa nhỏ Miên Dục này trách hoàng thượng đã hạ chỉ để con đi giúp Thất a ca dẹp loạn đảng, cho nên mới hại con sinh non, mất đi đứa con đầu của hai con."

"Chàng...Sao có thể nói với hoàng thượng như vậy được?" Nàng có chút giật mình, sợ hắn bởi vì mình mà chọc giận mặt rồng, đưa tới họa.

"Lần này quả thật là hoàng thượng không đúng, sao có thể để một nữ tử yếu đuối đi giúp mấy người Thất a ca chứ? Các con mất đi hài tử, cũng là hoàng thượng mất đi một huyền tôn, đối với chuyện này hoàng thượng vẫn luôn không nỡ, cho nên không trách Miên Dục, con đừng lo lắng."

Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện, thái hậu lại nói tiếp, "Bản cung nghe nói mấy ngày nay con vẫn luôn hậm hực không vui. cho nên mới đến thăm con. Mất đi hài tử ai cũng đau lòng, chẳng qua là điều này cũng nói hài nhi kia không có duyên với chúng ta, con cũng đừng quá nhớ thương."

"...Vâng, thái hậu." Hải Lăng cúi đầu đáp.

"Nhìn con khó chịu, Miên Dục cũng không vui vẻ. Đứa nhỏ này, rất ít khi đặt người khác vào trong lòng, con còn nhớ, khi con vẫn còn ở Si Tảo đường, bản cung đã từng đi qua đó một chuyến không?"

"Con vẫn nhớ." Khi đó thái hậu đến thuận miệng hỏi mấy câu rồi đi.

"Lúc ấy Miên Dục chuyển bị xuất chinh Chuẩn Nhĩ Cát, nó đã đến gặp bản cung, nói với bản cung rằng muốn cưới con làm chính phúc tấn, năn nỉ bản cung chăm sóc con thay nó cho đến lúc nó trở về."

"Cái gì?" Hải Lăng kinh ngạc ngẩng đầu. Cho nên lúc đó nàng có thể an ổn sống ở Si Tảo đường, cho dù là lén đọc trộm sách bị đại nhân ở đó phát hiện, cũng chưa từng bị trách phạt, là vì nguyên nhân đó sao?

"Nó nói với bản cung, con đã từng cứu mạng nó, bản cung cho rằng nó vì báo ân cho nên mới cưới con, nhưng nó nói rằng không phải, lần đầu tiên gặp con, thì đã luôn nhớ đến con, chỉ tiếc lúc đó nó mang thương tích trên người, không có cách nào tìm được con, về sau lại không ngờ tới gặp con ở trong cung." Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hải Lăng, thái hậu mỉm cười nói tiếp, "Con đấy, con không nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của đứa nhỏ kia khi nhắc đến con, vẻ mặt vui sướng của nó đến giờ bản cung vẫn còn nhớ rõ."

Nàng không hề biết Miên Dục lại đối với nàng như vậy, trong lòng Hải Lăng nhất thời kích động, "Con cho rằng chàng vì con có thể nhìn trong đêm, cho nên mới lấy con..."

"Không hề có chuyện đó, sao con có thể nghĩ như vậy?"

"Con nghe phúc tấn của Thất a ca và các cách cách đều nói như vậy."

"Chỉ sợ là các nàng đã hiểu lầm, lúc ấy nó nói với hoàng thượng, bởi vì con có thể nhìn thấy trong đêm, cho nên mới cứu được con, không phải vì vậy mà cưới con." Vẻ mặt thái hậu hiền lành tươi cười, còn nói: "Miên Dục là do bản cung nuôi lớn, bản cung hiểu rất rõ, nếu không phải người trong lòng nó, tuyệt đối sẽ không cưới vào cửa. A, con có biết lần đó Ngũ cách cách đẩy con xuống nước, sau khi Miên Dục tha cho nàng, nàng vẫn một lòng muốn gả cho Miên Dục, cho dù ủy khuất làm trắc phúc tấn cũng đồng ý?"

"Hải Lăng không biết." Nàng nhẹ day trán, chưa từng có ai nói với nàng chuyện này.

"Con có biết lúc đó Miên Dục đã trả lời như thế nào không?" Thấy nàng lắc đầu, thái hậu cười nói: "Miên Dục nói, có thể, ngày nào Ngũ cách cách vào cửa, thì ngày nào hắn cũng sẽ cho nàng ngủ trên mặt hồ mà nàng đã đẩy con xuống."

"A! Thật sự là chàng nói như vậy sao?" Nghe thái hậu nói như vậy, vẻ mặt Hải Lăng hiện lên sự kinh ngạc. Đây không phải là...muốn dìm chết Ngũ cách cách sao?

"Không sai, lần này thật sự khiến Ngũ cách cách sợ hai, không dám la lối muốn gả cho Miên Dục nữa." Thấy vẻ mặt rung động của Hải Lăng, thái hậu từ từ nói tiếp, "Khi nó nói muốn cưới con làm phúc tấn, vốn là bản cung không quá đồng ý, nhưng sau nghĩ, khó có người được Miên Dục để ý, cho dù thân phận của hai con không tương xứng, bản cung vẫn thay nó cầu tình với hoàng thượng, để hoàng thượng thành toàn cho hai con."

Nghe thái hậu nói đến việc này, hốc mắt Hải Lăng không khỏi nóng lên, "Con không biết... Trong lòng chàng lại đối xử với con như vậy." Thì ra phu quân của nàng là thật tâm yêu thương nàng. Những suy nghĩ xoắn xuýt nhiều ngày, hiện giờ giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời tất cả đều tan ra.

Là do nàng quá u mê, dựa vào những lời người ngoài nói, liền xóa bỏ những việc chàng đã làm vì nàng, cuối cùng bản thân đau khổ, cũng khiến chàng đau khổ, lại cũng khiến cho đứa nhỏ của bọn họ bị mất. Nghĩ đến đây, Hải Lăng hổ thẹn cúi đầu. Đều là do nàng không đủ rộng lượng, mới có thể tạo thành những nuối tiếc này.

Nhìn vẻ mặt áy náy của nàng, thái hậu ấm giọng rồi lại nói tiếp một chuyện, "Trước kia không biết vì sao Miên Dục luôn không chịu cạo râu, chỉ khi đến sinh thần mỗi năm của bản cung mới chịu cạo đi để bản cung vui, nhưng thời gian gần đây, vậy mà ngày nào nó cũng cạo râu sạch sẽ, đều là vì con đó."

"Vì con?"

"Đúng vậy, hài tử kia không thích gương mặt quá tuấn tú của mình, cho nên từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu nuôi râu, muốn che đi dung mạo quá tuấn mỹ đó. Nhưng hắn để râu lâu như vậy, đến ngày thứ hai sau khi các con thành thân liền cạo hết đi, đó không phải vì con thì vì ai?"

Nghe đến đây, trong lòng Hải Lăng rung động mãnh liệt, cổ họng nghẹn lại, nàng vội vàng im lặng, kích động không nhịn được rơi lệ.

Thái hậu nhẹ nhàng vỗ vai nàng, hòa ái nói: "Lần này có phải khúc mắc trong lòng đã được mở rồi không, nha đầu?"

Đón lấy ánh mắt giống như hiểu rõ của thái hậu, Hải Lăng vội vàng lau nước mắt, cả gương mặt đỏ bừng, "Cảm tạ thái hậu đã nói cho Hải Lăng biết chuyện này."

Thái hậu hiền lành cười, "Con vui vẻ, tự nhiên Miên Dục cũng vui vẻ, lần này Thất a ca có thể an tâm rồi."

"Thất a ca?" Nàng khó hiểu cảm xúc của mình thì liên quan gì đến mấy người Thất a ca.

"Thất a ca nói, mỗi lần Miên Dục nhìn thấy hắn cùng Phúc bối lạc, đều là vẻ mặt muốn giết người, hại bọn họ đến giờ vừa nhìn thấy nó, liền tránh xa."

Hải Lăng bị lời này của thái hậu chọc cười, "Chuyện mất hài tử, không thể trách mấy người Thất a ca."

"Con hiểu rõ là được." Thấy nụ cười của nàng, "Ta thấy con nên cười nhiều hơn, cười rộ lên thật là ngọt ngào." Lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ này, bà đã biết nàng là một người nhân hậu hiền lành, cho nên mới đồng ý để Miên Dục cười nàng.

Được thái hậu khen, Hải Lăng e lệ cúi đầu xuống, khóe miệng cũng không khỏi xao động nở nụ cười.

Sau khi tiễn thái hậu rời đi, Hải Lăng ngồi nghỉ trước cửa sổ, nói khẽ với bầu trời, "Hài tử, là mẹ có lỗi với con, nhưng mà, mẹ chỉ có thể vì con đau lòng nốt ngày hôm nay, mẹ không thể để cho những người quan tâm mẹ cùng đau lòng." Nói xong nàng nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, cầu nguyện với bầu trời.

Sau đó, nàng ngồi ở phòng khách chờ Miên Dục.

Mãi đến khuya hắn mới trở về phòng, thấy nàng ngồi ở trong phòng khách, không khỏi có chút kinh ngạc, "Đã muộn thế này sao nàng còn chưa ngủ?"

"Thiếp đang đợi chàng, thiếp có lời muốn nói với chàng." Nhìn hắn, Hải Lăng từ từ đi về phía hắn.

"Nói gì?" Thấy sắc mặt của nàng không giống ngày thường, Miên Dục khẽ hạ mắt.

"Thật xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến chàng lo lắng cho thiếp rồi." Nàng thấp giọng nói.

Nghe vậy, thoáng chốc hắn liền thả lỏng chân mày, "Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi."

Ngón tay nàng khẽ vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng mới phát hiện, hắn cũng gầy đi không ít.

Đột nhiên thấy nàng rơi nước mắt, hắn giật mình cả kinh, "Sao nàng lại khóc?"

Nàng vùi mặt vào trong lòng hắn, thì thầm nói, "Thật xin lỗi, thiếp chỉ khóc lần này, lần này khóc xong, thiếp sẽ không đau khổ nữa."

"...Được, nàng cứ khóc đi." Từ khi mất đi đứa nhỏ, nàng chưa từng khóc, hiện giờ nàng nguyện ý khóc ra, cũng có nghĩa là cuối cùng nàng cũng buông được đứa nhỏ. Miên Dục vui mừng vỗ nhẹ lưng nàng, để nàng ở trong lòng hắn khóc đủ.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, nín khóc mỉm cười nói, "Miên Dục, thiếp muốn sinh mười hai đứa nhỏ."

Nghe vậy hắn ngạc nhiên, "Mười hai? Có phải là nhiều quá hay không?"

"Không nhiều."

"Vì sao nàng lại muốn sinh nhiều như vậy?"

"Thiếp muốn đưa bọn họ trở về."

"Bọn họ?"

"Những người vì thiếp mà chết."

Hắn suy nghĩ một lúc, liền hiểu nàng đang nói đến ai, là những người bị nàng chỉ ra chỗ ẩn nấp bị giết trong lần cùng Phúc bối lạc đi vây quét loạn đảng.

Hắn biết nàng vẫn luôn áy náy với những người đó, ban đêm vẫn thường gặp phải ác mộng.

"Được rồi, theo nàng." Tuy rằng nói như vậy, nhưng muốn để nàng sinh nhiều như vậy hay không lại phụ thuộc trên người hắn. Mười hai đứa? Thật sự quá nhiều, hắn không nỡ để nàng trở thành heo mẹ sinh liên tục không ngừng.

*************

Tâm ý kiên định của Hải Lăng khiến Miên Dục vô cùng ngoài ý muốn.

Bởi vậy, giờ này bên trong màn che trên giường, có người đang cố gắng khắc chế bản thân không bị hấp dẫn.

Một người khác lại nhịn xuống xấu hổ, một bàn tay lặng lẽ chui vào bên trong quần áo của người bên gối, vuốt ve lồng ngực rắn chắc, đôi chân thon dài cũng lặng lẽ bò lên chân hắn, ý đó khiến hắn không thể kiềm chế được.

Trước kia rõ ràng là hắn vô cùng thích làm chuyện này, nhưng gần đây, cũng không biết vì sao, luôn có ý phòng trách nàng, cho nên đã ba tháng rồi nàng vẫn chưa có thai, cứ như vậy, kế hoạch muốn sinh mười hai đứa không biết đến bao giờ mới thực hiện được. 

Miên Dục bắt lấy tay nàng, nghiêm mặt nói, "Hải Lăng, ta có chút mệt rồi."

"Không sao, chàng cứ ngủ đi, để thiếp tự đến là được." Nàng nói lại nguyên câu hắn đã nói với nàng.

"Loại chuyện này, một mình nàng làm không được." Miên Dục bật cười.

Hai, ba tháng gần đây, thê tử của hắn đối với hắn phải nói là "tính" trí bừng bừng, ban đêm thường khiêu khích, trêu chọc khiến hắn dục hỏa khó nhịn mà mất đi khống chế.

Hắn đã hỏi qua thái y việc này, thái y nói nàng mới sinh non không lâu, tốt nhất là tĩnh dưỡng một năm rồi lại có thai, như vậy thì đối với thân thể của nàng sẽ tốt hơn.

Thái y còn dạy cho hắn, cách làm thế nào để tránh khiến nàng có thai, cho nên mỗi lần đến những ngày nàng dễ thụ thai kia, hắn luôn luôn đặc biết kiềm chế bản thân.

Mấy ngày gần đây là thời điểm nàng dễ thụ thai, cho nên hắn tuyệt đối không thể kích động.

"Chàng mệt thì cứ nằm là được, ta có thể tự mình tới." Hải lăng đỏ mặt, trèo lên người hắn, muốn cởi quần áo của hắn. Nàng đã vụng trộm xem qua Xuân Cung đồ, biết có thể ngồi trên người hắn làm chuyện kia.

Tay nàng một mực dao động trên người hắn, Miên Dục nhịn đến mặt đỏ bừng, miệng khô lưỡi hanh, đúng lúc mắt lấy bàn tay muốn hướng đến thân dưới của hắn, dỗ dàng nói, "Hải Lăng, nàng ngoan, nàng muốn, qua hai ngày nữa ta lại cho nàng, hôm nay đi ngủ trước có được không? Mai ta có việc, cần phải dậy sớm." Ông trời, hắn sắp bị dục hỏa hừng hực kia đốt cháy rồi.

Nghe thấy giọng nói của chút không rõ, Hải Lăng cho rằng hắn thật sự mệt mỏi, đành phải nằm xuống bên cạnh hắn, không "quấy rầy" hắn nữa, "Được rồi, vậy chàng ngủ đi."

Hắn đều đã nói như vậy, nếu như nàng vẫn còn muốn tiếp tục, thật có phần giống bá vương ngạch thượng cung rồi.

Một lúc sau, giống như nghĩ đến điều gì đó, nàng có chút bất an hỏi: "Thật xin lỗi, có phải là do thiếp quá...nóng vội rồi không?" Nàng lo lắng hắn sẽ chán ghét nàng không biết kiềm chế bản thân.

Miên Dục giải thích, "Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung, thật sự là hai ngày tới ta cần phải dậy sớm, không phải là không muốn cùng nàng làm chuyện kia. Chờ qua hai ngày tới, ta nhất định sẽ toàn tự thỏa mãn yêu cầu của nàng." Hắn ái muội nói. Qua hai ngày tới, nàng đã qua thời kỳ thụ thai, đến lúc đó nàng có thể đừng nghĩ đến ngủ rồi.

Trong bóng đêm, Hải Lăng xấu hổ đỏ mặt, ngập ngừng giải thích, "Ta chỉ muốn mau chóng sinh bọn họ trở về, cho nên mới..." Hắn sẽ không cho rằng nàng thật sự muốn tìm bất mãn chứ?

Miên Dục đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, cho nên mới tránh đi thời điểm thụ thai của nàng, nhưng hắn không nói ra, cười nhẹ ôm nàng vào lòng.

"Ngủ đi." Xem ra hắn phải nghĩ cách chuyển hướng suy nghĩ của nàng đi mới được.