Ngốc Phúc Tấn

Ngốc Phúc Tấn - Chương 9-1





Ba ngày sau, cuối cùng Hải Lăng cũng nhận được tin tức từ phía cậu, xem xong nội dung bức thư, nàng vui mừng đi về phía phòng Đổng Hải Đường và Thường Hoằng.


Miên Dục vừa về phủ liền thấy thê tử vẻ mặt vui vẻ đi trên hành lang, bước chân đang đi về phía phòng ngủ liền đổi hướng đi phía sau nàng.


Đứng ở xa, hắn nhìn qua cửa phòng thấy nàng đưa cho Thường Hoằng một phong thư, đôi mày nhăn lại, chỉ thấy nàng vẻ mặt tươi cười không biết đang nói gì với Thường Hoằng, Thường Hoằng nhận thư, đọc một lát sau đó nói mấy câu.


"...Thế này thì tốt quá rồi, cảm ơn muội, Hải Lăng."


"Không có gì, biểu ca, cứ như vậy..." Hải Lăng còn chưa nói xong, thì thấy Miên Dục đi vào trong phòng.


"Có chuyện gì vậy? Nhìn hai người cười vui vẻ như vậy." Hắn ngoài cười trong không cười lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một tia âm hàn


Thường Hoằng rùng mình, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Miên Dục đang phóng ánh mắt sắc như đao về phía hắn.


Lúc trước hắn cũng cảm nhận được hình như Dự thân vương đối với mình có chút địch ý, mà giờ phút này ánh mắt ghét cay ghét đắng làm hắn càng thêm chắc chắn. Nhưng làm hắn khó hiểu, hắn không biết bản thân mình đắc tội với Dự thân vương ở chỗ nào?


Không ngờ được Miên Dục sẽ ở chỗ này, Hải Lăng có chút ngoài ý muốn, nàng mỉm cười giải thích, "Là như vậy, thiếp vừa nhận được thư cậu gửi đến, cho nên lấy đưa cho biểu ca."


Cuối cùng cậu cũng nguyện ý tha thứ cho biểu ca và tỷ tỷ, điều này chính là tin tức vô cùng tốt, cho nên nàng vội vàng đến nói cho biểu ca tin này.


"Vậy sao? Thư viết gì vậy?" Miên Dục bất động thanh sắc ôm vai nàng, liếc mắt nhìn Thường Hoằng một cái.


Nhận lấy ánh mắt sắc bén chiếu đến, Thường Hoằng vốn không hiểu, sau đó nhìn thấy hắn ôm vai Hải Lăng, bộ dạng chiếm hữu kia khiến hắn lập tức hiểu ra, thì ra sở dĩ Dự thân vương có địch ý với hắn, tất cả là vì Hải Lăng, hắn không khỏi cười khổ. Xem ra vị vương gia này vô cùng để ý đến Hải Lăng.


"Thư ở chỗ này, mời vương gia xem." Hắn không muốn tạo ra hiểu lầm gì, vì thế thản nhiên đưa thư trong tay cho Miên Dục.


Miên Dục nhận thư, sau khi xem xong, sắc mặt cũng bình thường lại, đưa thư trả lại cho hắn, "Nói như vậy, ngươi định cưới Đổng Hải Đường, bổn vương chúc mừng các ngươi trước."


"Cảm ơn vương gia." Thường Hoằng vội chắp tay đáp lại. Trong lòng trộm cười, quả nhiên là vậy, địch ý của vương gia trong phút chốc liền biến mất.


"Ngươi định bao giờ thì cầu hôn?" Đã nhiều này, Đổng Hải Đường vẫn chưa từ bỏ trăm phương nghìn kế muốn tính kế hắn, khiến hắn vô cùng mất kiên nhẫn, chỉ mong sao sớm đuổi nàng ta ra khỏi phủ.


"Khoảng hai ngày nữa, chờ sau khi ta và Đổng Hải Đường thương lượng xong, thì sẽ qua chỗ dượng cầu hôn."




"Nếu như cần gì, cứ việc nói với tổng quản, ta sẽ dặn hắn trước một tiếng." Miên Dục nói xong, liền dẫn Hải Lăng đi.


Đi ra khỏi phòng, phát hiện trên mặt Hải Lăng vẫn treo lên nụ cười, hắn nhíu mày hỏi: "Thường Hoằng muốn thành thân với tỷ tỷ của nàng là chuyện của bọn họ, nàng cười vui vẻ như vậy làm gì?"


"Không dễ dàng gì mới nhận được lời đồng ý của cậu, cho hai người đó thành thân, thiếp nhịn không được vui vẻ cho bọn họ mà thôi." Nàng không thể nói ra lời thật lòng, nàng vui như vậy là vì sắp tới tỷ tỷ sẽ theo biểu ca rời khỏi vương phủ, sẽ không ầm ĩ muốn là trắc phúc tấn nữa.


"Bọn họ sẽ sớm rời khỏi vương phủ chứ?" Miên Dục chỉ quan tâm chuyện này, nếu không phải vì mặt mũi của nàng, hắn đã sớm ra lệnh đuổi khách.


"Ừm, sau khi biểu ca thuyết phục tỷ tỷ, sẽ lập tức rời đi."


Trở lại phòng ngủ, Hải Lăng hầu hạ hắn thay triều phục, mặc vào một chiếc trường bào, giúp hắn cài đai lưng, sau đó lại mặc thêm một ngoại bào màu trắng.


Thay đổi xong quần áo, nhìn phong thái mị nhân của phu quân, cho dù hàng đêm vẫn chung chăn gối, nàng vẫn không nhịn được mà bị mê hoặc.


Ánh mắt thẹn thùng e lệ của nàng, khiến tâm trạng của Miên Dục vô cùng tốt, kéo nàng ngồi trên đùi, hắn hôn nhẹ lên môi hồng một cái.


Bị cử chỉ thân mật của hắn làm đỏ mặt, Hải Lăng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng vội vàng nhắc nhở hắn, "Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến sinh thần của thái hậu, chúng ta nên tặng lễ vật gì thì tốt?"


"Ta đã chuẩn bị xong lễ vật, nàng không cần quan tâm. Đúng rồi, ngày sinh thần của thái hậu, nàng ngàn vạn lần đừng tiến cung."


"A, nhưng mà lúc trước thái hậu nói muốn thiếp tiến cung cùng người xem diễn..."


"Đến lúc đó nàng tìm lý do từ chối." Môi hắn chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.


"Vì sao?" Hô hấp của nàng có chút loạn, khó hiểu hỏi.


"Ngày đó có nhiều hoàng thân quốc thích và quan văn võ tiến cung chúc mừng thái hậu, ta lo lắng nàng sẽ không quen."


Mặc dù Hải Lăng cảm thấy lý do này hơi gượng ép, nhưng mà vẫn dịu dàng đồng ý, "Được, thiếp sẽ nói với thái hậu rằng không khỏe, ngày hôm đó sẽ không tiến cung, a...." Nàng kinh hô một tiếng, kiều nhan đỏ lên, "Chàng, chàng đừng như vậy..." Hắn vậy mà lại cách quần áo cắn ngực nàng.


Nàng đưa tay muốn che ngực, nhưng bị hắn bắt được giữ chặt đằng sau lưng.



Miên Dục nâng mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ của nàng, ban đầu chỉ là muốn trêu chọc nàng, nhưng mà đùa với lửa, trong cơ thể hắn liền dâng lên một cỗ lửa nóng, bế nàng lên, đi về phía giường.


Nàng vừa hầu hạ hắn thay quần áo, giờ lại rơi xuống đất...


"Chàng...Không có việc gì làm sao?" Trong màn lụa, Hải Lăng thẹn thùng hỏi.


"Những chuyện đó không vội."


Không rảnh nói chuyện, nàng yêu kiều than nhẹ...


****************


"Hải Lăng."


"Tỷ tỷ." Thấy nàng, Hải Lăng nhíu mày. Không biết biểu ca có nói chuyện cậu gửi thư tới hay không? Tỷ tỷ có đồng ý cùng hắn rời đi không?


"Muội cho người lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với muội." Đổng Hải Đường liếc mắt nhìn ma ma và Châu Nhi.


Hải Lăng bảo các nàng đưa hài tử về phòng trước, Châu Nhi chần chừ một chút, lúc này mới chậm chạp đi ra ngoài, trong lòng nói thầm. Chuyện gì đây, thần bí như vậy không cho các nàng nghe?


Nhìn các nàng rời đi, Hải Lăng mới hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với muội?"


Đổng Hải Đường mỉm cười mở miệng, "Hải Lăng, ta quyết định gả cho Thường Hoằng rồi."


"A, thật vậy sao?" Trên mặt nàng vui vẻ, "Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng tỷ."


"Thường Hoằng nói quấy rầy ở vương phủ lâu như vậy, ở lại cũng xấu hổ, đã rời khỏi vương phủ trước, đến khách điếm ở tạm, mà ta sau khi chào từ biệt muội thì cũng phải rời khỏi."


"Như vậy à, vậy tỷ tỷ phải bảo trọng rồi." Trong lòng nàng lập tức thở ra nhẹ nhõm, may mắn cuối cùng tỷ tỷ cũng rời đi.


Đổng Hải Đường lại nói, "Như thế này, ta muốn về nhà trước một chuyến, cùng nương thương lượng làm thế nào để phụ thân tha thứ, nhưng Thường Hoằng lại quên vài thứ, muốn ta giúp hắn mang qua, Hải Lăng, muội có thể giúp ta mang qua khách điếm được không?"



Thấy tỷ tỷ thành tâm thành ý, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, "Được."


Đổng Hải Đường lập tức đem bao quần áo giấu ở sau lưng giao cho nàng, cẩn thận dặn dò, "Thường Hoằng ở phòng số ba khách điểm Thăng Lai, khi muội đến cứ hỏi chưởng quầy là được. Đúng rồi, những lời ta vừa nói với muội, thì đừng cho Châu Nhi biết."


"Vì sao?"


"Muội cũng biết nha đầu kia rất ghét ta, nếu biết ta nhờ muội thay ta đưa đồ đến khách điếm, khẳng định sẽ nhiều miệng, nói không chừng còn nghi ngờ ta muốn hại muội."


"Châu Nhi sẽ không nghĩ như vậy." Mặc dù miệng Hải Lăng nói như vậy, nhưng nàng vô cùng hiểu tỷ tỷ nói không sai, Châu Nhi quả thật vô cùng ghét tỷ ỷ, còn luôn đề phòng tỷ ấy.


"Sao lại không, nha đầu ấy mỗi lần thấy ta, liền phòng ta như phòng trộm, tóm lại, muội đừng nói cho Châu Nhi biết là được, cũng đừng cho Châu Nhi đi theo, tự mình đến là tốt rồi." Vì để muội muội tin tưởng, Đổng Hải Đường nói tiếp, "Chờ muội đến khách điếm, tỷ muội chúng ta tâm sự một lúc, ta có chút chuyện muốn nói với muội, là chuyện về vương gia."


"Vương gia."


Thấy muội muội có hứng thú, Đổng Hải Đường cố ý nói, "Muội có muốn hắn cả đời chỉ sủng ái mỗi mình muội hay không?"


"Đương nhiên...là muốn." Hải Lăng thành thật gật đầu.


"Thì vậy, ta sẽ dạy muội, làm thế nào để buộc chặt được tâm của hắn, còn nữa, sau này nếu hắn muốn nạp thiếp, muội cần phải làm những gì." Cúi đầu xuống, vẻ mặt Đổng Hải Đường áy náy nói tiếp, "Ta biết chính mình lúc trước không nên đối với muội như vậy, ta chỉ là muốn bù đắp lại cho muội, có lẽ đây là lần cuối tỷ muội chúng ta gặp mặt."


Cho dù lúc trước tỷ tỷ một lòng muốn cướp phu quân của nàng, nhưng giờ phút này tỷ ấy đã thay đổi, lại chủ động đến giải thích, Hải Lăng luôn khoan dung, lập tức liền tha thứ cho qua.


"Việc này tỷ tỷ không cần để ở trong lòng, đều đã qua rồi." Ít nhất tỷ ấy cũng đã đồng ý rời đi cùng Thường Hoằng, không còn mơ ước đến phu quân của nàng, như vậy là đủ rồi.


"Hải Lăng, muội thật sự rất lương thiện. Ta đã nói trước với nương, muốn về nhà trước, như vậy lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở khách điếm."


"Được."


Thấy muội muội đồng ý, Đổng Hải Đường mỉm cười rồi rời đi.