Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 136






"Vợ của ta ngớ ngẫn …. Để tiểu nhị ca chê cười rồi . . . ." Nhan Nhiễm Y cong môi, nhẹ nhàng nói.

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Nàng căn bản không giả bộ ngốc được chứ. . . . . . Đừng tự động cho rằng nàng đùa giỡn được chứ. . . Thật sự là lỡ miệng. . . nói nhầm đã hại người ngốc.

Tiểu nhị nhìn Nhan Nhiễm Y dáng vẻ công tử văn nhã, cử chỉ văn nhã, thở dài, vẻ mặt tiếc hận, sau đó phát huy kỷ xảo bồi bàn, sở học trọn đời của mình, lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nói: "Công tử muốn dùng gì?"

Nhan Nhiễm Y nở nụ cười nhìn Diệp Linh Cẩm một cái, nói: "Ba lạng thịt bò chín, bốn cái bánh bao thịt, một con gà quay, một tô thịt kho, hai chén cháo trắng, sau cùng là một bầu Long Tĩnh thượng hạng, chút nữa đưa vào phòng. . . ."

Đó toàn là thịt. . . . . .

Tiểu nhị nhìn Nhan Nhiễm Y một chút, lại nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, trong lòng có ý tưởng. Cũng là thịt, tám phần là vị phu nhân này thích ăn … Ai. . . . . . Đáng thương Công Tử ca. . . ..

Tiểu nhị thở dài, rời đi. Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm không hiểu ra sao, tiểu nhị ca này có chuyện gì phiền lòng sao?

Lúc thu hồi tầm mắt, lại thấy trong mắt Nhan Nhiễm Y tràn đầy ý cười, Diệp Linh Cẩm nghĩ đến việc mình lúc nảy nói nhầm, ngây ngốc cười "Ha ha" một tiếng.

Còn là giả bộ ngốc nữa . . . . . Mới vừa rồi nói nhầm thật là quá ngu xuẩn. . . . . . Cũng may hiện tại trong khách sạn không có người nào đang dùng cơm, nếu để cho người khác nghe được … thật tình là không tốt a. . . . . .

Ngày thứ hai, bọn họ ở khách sạn mua hai cân thịt bò chín, năm cái bánh bao thịt, ra khỏi khách sạn, tìm xe ngựa.

Trên đường đi vừa đúng gặp phải Quan phủ dán mới bố cáo, rất nhiều người vây quanh, Diệp Linh Cẩm cũng đi theo tham gia náo nhiệt, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trong phim truyền hình.

Bọn họ phát hiện, quan phủ dán Lệnh Truy Nã, mà đối tượng truy nã chính là Nhan Nhiễm Y. Diệp Linh Cẩm vừa nhìn, vội vàng muốn kéo Nhan Nhiễm Y đi nhưng bị Nhan Nhiễm Y kéo lại.

Chỉ thấy hắn không vội vả, đứng trước bố cáo nhìn có chút trầm tư. Điều này làm cho Diệp Linh Cẩm đứng một bên hoảng sợ, lo lắng nhưng không dám biểu hiện ra. Đến lúc nào rồi, bị truy nã như thế mà còn lớn gan như vậy! Diệp linh Cẩm gầm thét trong lòng.

Trên Bố cáo đại khái viết: Nhan Nhiễm Y sau khi giúp một viên ngoại ở Lăng Thành xem bệnh, viên ngoại đã chết, có người chứng kiến nói thấy Nhan Nhiễm Y ra tay, cho nên quan phủ truy bắt Nhan Nhiễm Y.

"Tại sao lại là giết người a. . . . . ."

"Điên rồi a. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nghe tiếng bàn tán xung quanh, kinh hồn bạt vía, chỉ sợ sơ ý một chút, Nhan Nhiễm Y bị nhận ra.

"Ai. . . . . . đứa nhỏ này ăn mặc rách rưới, nhìn qua cũng là người nghèo khổ. . . ."

"Đúng vậy a, Đúng vậy a. . . . . . Còn không có sở trường tốt nữa. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm càng nghe càng cảm thấy, không giống Nhan Nhiễm Y nhưng chính xác là truy nã hắn.

"Đi thôi. . . . . ."

Lúc Diệp Linh Cẩm sắp ngây ngốc, Nhan Nhiễm Y dắt Diệp Linh Cẩm đi ra khỏi đám người.

"Rất sợ sao. . . . . . Ta mang tội giết người?" Hỏi thế nhưng dáng vẻ Nhan Nhiễm Y không một chút nóng nảy, khuôn mặt vui vẻ nở nụ cười dịu dàng động lòng người.

Nàng sợ nhưng hắn không sợ.. . . Còn đường hoàng đứng ở nơi đó thật lâu. . .tâm tình hắn thật tốt. . . . . .

"Không ai nhận ra ta, không phải sao. . . . . . kỷ xảo vẽ tranh của bọn Quan phủ càng ngày càng kém. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười trêu nói.

Diệp Linh Cẩm kịp phản ứng, bọn họ hiện tại không mặc quần áo vải thô rách, mà trên bức họa nhìn Nhan Nhiễm Y rất nghèo khổ, người nào sẽ liên tưởng một tiểu tử nghèo với một công tử ca văn nhã hiện tại?

Hơn nữa, có thể là vì Diệp Linh Cẩm biết rõ chuyện này, cho nên phản ứng đầu tiên cho là Nhan Nhiễm Y, nhưng khi nhìn bức họa càng xem càng giống, thật ra thì vẽ thật sự không giống.

Trong lòng rốt cuộc yên tâm rất nhiều. Diệp Linh Cẩm sốt ruột, trong lòng phập phồng, Nhan Nhiễm Y lanh trí dắt nàng đi một vòng trên đường, sau đó thuê một chiếc xe ngựa đi Lăng Thành.

Từ trấn nhỏ đến Lịch Thành, có lẽ cần nửa tháng, đi qua mấy cái trấn nhỏ.

Tiếng xe ngựa lốc cốc vang lên. Diệp Linh Cẩm ngồi tựa bên trong thành xe ngựa, trong lòng cực kỳ khi dễ đường xá thời cổ đại, thật là quá không phát triển!

"Ngươi bị giá họa rồi, làm thế nào. . . . . ." Diệp Linh Cẩm hỏi.

Nhan Nhiễm Y thở một hơi, nói: "Ta sớm đoán ra . . . . . . Chỉ là, người của quan phủ bắt người giang hồ, cho tới bây giờ đều không có biện pháp, bọn họ không bắt được ta".

Diệp Linh Cẩm xấu hổ, đây là cậy vào võ công cao cường của mình. "Chỉ là người nọ có thể muốn thông qua quan phủ tìm ngươi, ép ngươi ra mặt". Bọn họ hiện tại cần cẩn thận khắp nơi.

Nhan Nhiễm Y nhắm mắt lại, gật đầu một cái.

Nhìn bộ dạng Nhan Nhiễm Y thong thả, Diệp Linh Cẩm hứng thú suy đoán những thứ này, Nhan Nhiễm dứt khoát nhắm nghiền hai mắt nhưng có câu nói "Hoàng đế không gấp thái giám gấp".

Xe ngựa lắc lư không để cho nàng tùy ý suy đoán. Diệp Linh Cẩm chợt nhớ tới một người, vì vậy mở miệng hỏi: "Vi Đăng là ngươi từ nhà mang theo ra ngoài?"

Nhan Nhiễm Y cũng không ngủ, hai mắt vẫn nhắm "Ừ" một tiếng.

"Nàng rời đi làm gì hả ? Cũng lâu như vậy. . . . . ." Diệp Linh Cẩm tiếp tục hỏi.

"Dĩ nhiên là bị cha mẹ ta gọi trở về".

"Gọi về sao? Nàng đi theo ngươi ra ngoài không phải là vì chăm sóc cuộc sống của ngươi tốt hơn sao?"

Nhan Nhiễm Y nhắm hai mắt, cong cong môi, nói: "Bọn họ sợ nàng cản trở chuyện của ta. . . . . ." Trong lời nói mang theo ý cười vô hạn.

Cản trở? Diệp Linh Cẩm nghe không hiểu rồi … người nhà này tất cả đều kỳ quái.

Trải qua gần nửa tháng, bọn họ rốt cuộc cũng tới Lịch Thành. Vừa vào Lịch Thành, bọn họ liền đi khắp nơi nghe ngóng tin tức.

"Ta đoán các ngươi sẽ tìm đến ta ….." Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương, vẫn vô cùng tao nhã.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng mỉm cười, không nói gì. Nói ra đều là lời khách sáo, mà cười mới là chân thành nhất.

Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn ngồi một bên không nói gì, khi chưa có gì rõ ràng, trong đầu nàng tràn đầy suy nghĩ Bách Hiểu rất ưu tú, nàng nhận thấy mình không bì kịp tài hoa và năng lực của cô ấy. Cho nên hiện tại nàng không biết mình nên tiếp tục giả vờ ngốc nghếch hay là không nên giả vờ nữa. . . . . .

"Các ngươi có biết gần đây trên giang hồ truyền tin gì không?" Bách Hiểu nghiêng đầu, vẻ mặt có chút cười cợt.

"Xin Bách Hiểu Sanh chỉ giáo. . . . . ." Nhan Nhiễm Y tao nhã, lễ độ. Gần đây bọn họ một mực lên đường, đa số thời gian ở vùng ngoại thành, căn bản không biết gì.

"Trên giang hồ đồn rằng, hiện nay độc thuật đang làm mưa làm gió, chuyện Trường Sinh Dẫn đã vừa êm một chút, con trai của Nhan Tương lại xuất hiện, mang đi Diệp gia đại tiểu thư là người biết được bí mật của Trường Sinh Dẫn. . . . . ." giọng nói của Bách Hiểu nhẹ nhàng êm tai, lúc nói luôn nhìn sắc mặt Nhan Nhiễm Y. . . . . .

Vẻ mặt Nhan Nhiễm Y như dự đoán . Bách Hiểu tiếp tục cười nói: "Nếu không phải là giang hồ đồn đoán, ta không thể nào tra ra được lai lịch của Nhan công tử đấy. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y âm ấm mỉm cười, nói: "Lần này, xem như cô nương đã biết rồi.. ."

Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương cười duyên, chuyển ánh mắt nhìn Diệp Linh Cẩm đang ngồi một bên yên lặng. "Diệp cô nương … Thật ra không có ngốc . . . . . ."