Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 139




Nhưng mà thể chất của Diệp Linh Cẩm không thích hợp để cho nàng phản kháng, hơn nữa dần dần nàng còn cảm thấy thích thú.

"Vậy lần này sẽ không tiễn, dù sao vẫn còn cơ hội gặp lại . . . . . ." Bách Hiểu nói. Phụ nữ trong giang hồ đều không câu nệ tiểu tiết như vậy.

Diệp Linh Cẩm phát hiện chính mình từ lúc nào đó đã quen với giang hồ này, hơn nữa còn thích cái gọi là giang hồ này.

"Đúng vậy. . . . . . Hi vọng sẽ nhanh chóng gặp lại, đã tra ra toàn bộ manh mối. . . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói.

Đã tìm ra manh mối. . . . . . Hiện tại điều Diệp Linh Cẩm vô cùng hi vọng thì hôm nay đã đến.

"Đến lúc đó Nhan công tử có thể an tâm trả ta lần nhân tình này rồi. . . . . ." Bách Hiểu lắc lắc cây quạt nhỏ cười nói, nhớ lại ngày đó, trong lòng có chút chua chát.

Quan hệ giữa bọn họ bắt đầu từ sự kiện diệt môn của Diệp gia và cũng có lẽ sẽ kết thúc ở chuyện này.

Diệp Linh Cẩm mơ hồ cảm thấy được sự ưu thương của Bách Hiểu, định mở miệng nói cái gì đó nhưng lại không biết phải làm sao để xua tan sự chua chát trong lòng nòng, dù sao nàng đã không còn giả ngốc nên không thể nào nói những câu khờ dại để hòa hoãn không khí như trước được nữa.

"Đó là điều đương nhiên. . . . . . Đến lúc đó nhất định sẽ để cho cô nương tùy ý sai bảo. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôn hòa nói.

Chỉ chớp mắt đã hết hai ngày, trong lúc này Nhan Nhiễm Y không nói chuyện về nhà, Diệp Linh Cẩm cũng không có cố ý hỏi mình có phải thật sự muốn đi gặp cha mẹ chồng rồi hay không. Thấy hắn không nói ra, nàng cho rằng có thể là có quyết định khác.

Chào tạm biệt Bách Hiểu xong Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đi ra ngoài thành.

"Chúng ta đang đi đâu?" Diệp Linh Cẩm hỏi.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một cái, dáng vẻ giống như muốn nói "Ngươi đã biết rõ còn cố tình hỏi" nói: "Đương nhiên là về nhà. . . . . ."

"Về nhà ngươi?" Hắn nói thật sao?

"Ngươi còn muốn về nhà người nào. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ra vẻ trách cứ nói.

". . . . . ." Được rồi. . . . . .

Nhưng mà bây giờ nàng vẫn không biết nhà Nhan Nhiễm Y ở đâu.

Kỳ thật nàng cũng rất muốn hỏi hắn xem nhà hắn là ở trong rừng cây trên núi hay là một tòa nhà ở trong thành. Bởi vì nghe nói Nhan Tương mang theo thê tử đi thoái ẩn giang hồ, như thế thì hẳn sẽ là ngọn núi, mà Nhan Nhiễm Y cũng giống tính của loài sói, cũng rất giống một loài hoa kỳ lạ từ trong rừng, nhưng mà nhìn hắn hoàn toàn không phải là loại không hiểu biết thế sự mà lại giống công tử con nhà giàu.

Vì thế trên suốt đường đi Diệp Linh Cẩm đều suy nghĩ cái vấn đề cao thâm này.

"Không muốn hỏi nhà ta ở đâu sao. . . . . ." Bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y nói.

Giờ phút này bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Diệp Linh Cẩm gật gật đầu ra vẻ rụt rè, kỳ thật trong lòng đã vô cùng muốn biết.

"Xe ngựa này đang đi đến đế đô . . . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói tin tức mang tính sát thương cao.

"Đế, đế đô?" Thật sự Diệp Linh Cẩm rất kinh ngạc hoàn toàn không ngờ đến là ở đế đô.

Nhan Nhiễm Y nhìn dáng vẻ giật mình của Diệp Linh Cẩm rồi gật gật đầu.

Không phải nói là ẩn cư sao. . . . . . Làm sao lại có thể ở tại đế đô náo nhiệt? Diệp Linh Cẩm vẫn cho là phu phụ Nhan Tương là một đôi Thần Tiên Quyến Lữ thoái ẩn giang hồ, mỗi ngày ở trong núi sâu đánh đàn uống trà, chăm sóc hoa, thưởng thức mưa, cuộc sống gia đình như vậy là vui vẻ tạm ổn rồi mà vì sao lại ở đế đô?

Nhưng lại không ai phát hiện sao?

Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm cảm thấy gần đây lượng tin tức thu nhận có chút lớn.

Nhan Nhiễm Y nhìn vẻ mặt xoắn xuýt không thể tiếp thu của Diệp Linh Cẩm sờ sờ đầu nàng, nói: "Thật ra là vài năm nay mới đến đế đô, hai người bọn họ đều không chịu nổi sự vắng vẻ, nếu ở trong núi lâu sẽ vô cùng bứt rứt . . . . . ."

Lại có người thoái ẩn lại không vui khi thoái ẩn sao. . . . . . Vì sao lại còn có thể cảm thấy bứt rứt? Nhất thời Diệp Linh Cẩm cảm thấy được điều này hoàn toàn bất đồng với võ lâm.

"Ta cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào. . . . . . Khi ta rời nhà vẫn còn ở trên núi, bọn họ chỉ là dùng bồ câu đưa tin nói cho ta biết bọn họ đi đến đế đô." Nhan Nhiễm Y tiếp tục nói.

Diệp Linh Cẩm từ từ tiêu hóa tin tức.

Chẳng trách người khác không tra được lai lịch Nhan Nhiễm Y, nếu là biết đến từ đế đô thì làm sao có thể không tra ra. . . . . .

"Cũng không biết đế đô đã bị bọn họ chơi đùa thành thế nào. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười nói.

Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm nghĩ tới một câu: đế đô vui vẻ đã bị bọn họ vui chơi phá hủy.

Rốt cuộc cha mẹ Nhan Nhiễm Y là loại hoa như thế nào . Nàng vô cùng hoài nghi mình có đi nhưng không biết có trở về được hay không. Một Nhan Nhiễm Y đã khiến nàng chịu đủ rồi mà giờ lại thêm hai người đã thành tinh . . . . . .

Kết quả là suốt đường đi Diệp Linh Cẩm đều tưởng tượng dáng vẻ cha mẹ Nhan Nhiễm Y đại náo đế đô như thế nào. Ví dụ như Nhan Tương một khi không vui vẻ thì bỏ độc khiến mọi người đều đã hôn mê. . . . . .

"Ngoan. . . . . . Sợ cái gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn dáng vẻ xoắn xuýt Diệp Linh Cẩm mỉm cười an ủi.

Diệp Linh Cẩm giương mắt nhìn hắn nói: "Ngày mai đến đế đô ta có thể giả ngốc hay không?" Làm kẻ ngốc có vẻ an toàn hơn.

Chỉ là câu nói đùa nhưng không ngờ Nhan Nhiễm Y lại gật gật đầu đáp ứng.

"Bọn họ lừa gạt ta lâu như vậy nên đây cũng là lúc làm đi làm lại cùng một biện pháp với bọn họ rồi. . . . . ." Sau đó Nhan Nhiễm Y bổ sung thêm.

Phương thức sống chung của gia đình này nghe vẻ thật. . . . . . Vô cùng tò mò. . . . . .

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, sờ sờ đầu nàng nói: "Nói cái gì mà cho dù có phải là kẻ ngốc hay không thì ta cũng phải cưới, giờ ta thật sự mang một người ngốc về để xem bọn họ như thế nào. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, không cách nào kháng nghị. nàng lại bị ghét bỏ rồi. . . . . .

Cho dù là thời đại gì thì đế đô luôn là nơi phồn hoa nhất, là nơi mà văn hóa phát triển tốt nhất.

Vừa vào thành, Diệp Linh Cẩm đã bị cảnh tượng phồn hoa chấn động, lúc trước ở Đan Thành và Lịch Thành nếu muốn so với đế đô thì thật sự là kém nhiều lắm.

Đế đô nơi nơi đều tràn ngập sức sống, cho dù là những người bán hàng rong thét to thì người đi đường vẫn tràn đầy tinh thần, tràn ngập sinh khí. Không thể nói lượng người trên đường nhiều như thủy triều nhưng cũng rất nhiều.

Nhan Nhiễm Y gọi lại một Tiểu ca bán mứt quả rồi mua một chuỗi đường hồ lô cho Diệp Linh Cẩm.

Diệp Linh Cẩm nhìn mứt quả mắc kẹt trên tay, cảm thán nói: mứt quả ở đế đô cũng rất tròn và phong phú nha. . . . . .

Nhan Nhiễm Y không vội vã đưa nàng đi tìm nhà bọn họ, mà chỉ tùy ý đi dạo ở trên đường rồi sau đó đi vào một nhà bán vải vóc tên là "Ngọc Nhiễm" .

Đây chính là tại vì con dâu xấu nên trước khi gặp cha mẹ chồng mới mua cho nàng một bộ quần áo để cho cách ăn mặt của nàng được tốt lên sao. . . . . . Diệp Linh Cẩm nhìn mứt quả trên tay mình, trong lòng Tiểu Diệp Linh Cẩm đang cắn khăn tay lệ chảy xuống như biển. mình lại bị ghét bỏ rồi sao. . . . . .

Cửa hàng này nhìn bên ngoài xem ra cực kỳ khí phái, bên trong cũng cực kỳ tinh xảo như vậy. Thợ may không chỉ bán vải mà còn làm theo yêu cầu người ta.

Diệp Linh Cẩm nhìn, đột nhiên nhớ đến trước kia Nhan Nhiễm Y để nàng mặc trang phục giống trang phục của nha hoàn, trong lòng cảm thấy lần này chính mình phải chọn cho tốt dù sao cũng là đi gặp trưởng bối.