Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 153






"Danh tiết?" Diệp Linh Cẩm biểu hiện vẻ mặt khó hiểu.Cái danh tiết này có thể ăn được sao............ Từ lúc đồng hành cùng Nhan Nhiễm Y đến nay thì đã không có nữa rồi.....

Cuối cùng, Diệp Linh Cẩm không thể lay chuyển được Diệp Linh Đoạn nên quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Nhiễm Y rồi ngoan ngoãn đi ngủ cùng Diệp Linh Đoạn.

Nhan Nhiễm Y mỉm cười với nàng.

Nhìn nụ cười này mà Diệp Linh Cẩm lại thấy được sự ủy khuất? (ノ=Д=)ノ┻━┻ Mẹ kế thật sự rất được rồi đó............... Diệp Linh Cẩm thở dài, ngoan ngoãn đi ngủ cùng Diệp Linh Đoạn.

"Tỷ tỷ. . . . . . Tuy hắn không phải là người xấu nhưng tỷ cũng không thể ngốc nghếch đến mức đi ngủ cùng hắn được!" Khi đi ngủ, Diệp Linh Đoạn nhỏ giọng nhắc nhở.

"Sau này hắn sẽ cưới tỷ sao?"

ngươi nói đúng rồi. . . . . . Hắn đã nói như vậy . . . . . . Trong lòng Diệp Linh Cẩm lặng lẽ bổ sung. Nhớ đến dáng vẻ cầu hôn của Nhan Nhiễm Y trong lòng nàng lại ngọt ngào lên rất nhiều.

Tuy rằng nàng sẽ phải chọn một thời điểm thích hợp để nói với Diệp Linh Đoạn nếu không chỉ sợ nàng không tiếp thu được.

Ngày thứ hai, mọi người đều dậy sớm, cảm nhận được không khí trong lành nơi sơn dã, tiếng chim hot, hưởng thụ không khí yên lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Cho dù có lưu luyến khoảnh khắc yên lặng này nhưng bọn họ vẫn phải đi về phía trước, mấy người chuẩn bị xuất phát, vẫn là một chiếc xe ngựa và hai con ngựa.

Vì Diệp Linh Đoạn cố ý đi xuống nên Nhan Nhiễm Y cưỡi ngựa, còn Diệp Linh Cẩm và Diệp Linh Đoạn cùng ngồ chung trên một xe ngựa.

Dù sao để ột người con gái cưỡi ngựa còn một đại nam nhân lại ngồi xe ngựa thì không tốt cho lắm.

Tuy rằng được đoàn tụ với Diệp Linh Đoạn, Diệp Linh Cẩm cũng rất vui vẻ, nhưng còn mẹ kế của nàng Diệp Linh Cẩm ngồi ở trong xe, từ cửa nhìn ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhan Nhiễm Y cưỡi ngựa.

Toàn thân màu tím đẹp như ánh sáng rạng đông, vừa có chút nhu hòa lại có chút hương vị thoát ly thế tục, tóc tùy ý tung bay trong gió...........

Mẹ kế nhà nàng thật sự. . . . . . Rất đẹp trai. . . . . . Trong lòng Diệp Linh Cẩm thở dài.

"Tỷ tỷ?" Diệp Linh Đoạn nhìn Diệp Linh Cẩm kêu lên.

"Hả?" Diệp Linh Cẩm lưu luyến quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Đoạn.

Diệp Linh Đoạn cười với nàng, dựa vào trong nàng, thật sự giống như một muội muội.

Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm dựa vào làm cho Diệp Linh Cẩm không biết nên làm sao. Trong lòng nàng thở dài nói: dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi thôi.

"Chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.............." Diệp Linh Đoạn nói.

Diệp Linh Cẩm không nói gì.

"Đến lúc đó. . . . . . Thật sự có thể buông xuống tất cả mọi thứ............"

Diệp linh cẩm gật gật đầu. . . . . .

"Cuối cùng thì có thể giải thoát được khỏi ma chướng..........."

Diệp Linh Cẩm thấy Diệp Linh Đoạn càng ngày càng nguy hiểm, chính mình cũng không nghe hiểu. Nàng cúi đầu, chỉ thấy trên mặt Diệp Linh Đoạn không quá lo lắng.

Bốn ngày tiếp theo, trên cơ bản bọn họ đều qua đêm ở nơi hoang dã, trên cơ bản Diệp Linh Đoạn cũng ở bên người Diệp Linh Cẩm suốt nên cơ hội để Diệp Linh Cẩm nói chuyện với Nhan Nhiễm Y cũng ít đi, điều này làm cho Diệp Linh Cẩm thấy cực kỳ sốt ruột.........

Làm sao lại nhẫn tâm chia rẽ tình yêu đang trong lúc cuồng nhiệt của cặp tình nhân chứ...............

Ngày thứ năm, bọn họ đi đến một trấn nhỏ, bởi vì Bùi Lâu Tuấn có tiền nên mấy người bọn họ đều được ở trong những gian phòng hảo hạng. Tuy rằng đó là phòng hảo hạng nhưng trên cơ bản thì phòng bên cạnh có động tĩnh gì lớn thì đều có thể nghe thấy.

Phòng Diệp Linh Cẩm, phòng bên cạnh thì không rõ, phòng bên kia là Diệp Linh Đoạn, rồi đến Bùi Lâu Tuấn, Nhan Nhiễm Y, Địch Tinh, Quan Hoán Chi.

Sau khi ăn xong bữa cơm, mấy người đều trở về phòng của mình, đã nhiều ngày ngủ trên đường, cuối cùng thì cũng có thể được ngủ trên giường rồi.

Diệp Linh Cẩm nằm ở trên giường, trằn trọc.

Bốn năm ngày nay trên cơ bản gặp Nhan Nhiễm Y chỉ có thể là gặp mặt chào hỏi cũng giống như là không gặp, đây chính là lần đầu tiên từ khi bọn họ quen biết đến nay tách ra lâu đến như vậy.

"Quả nhiên là số mệnh của kế nữ nha..........." Nàng nằm ở trên giường, nhìn màn che của giường, cảm thán chính mình không tốt.

"Két... Két.... . . . . ." Cùng với thanh âm của người.

Diệp Linh Cẩm dựng lên lỗ tai lên nghe ngóng, rồi bỗng nhiên đỏ mặt..............

Hiệu quả cách âm của phòng này quá kém rồi.............. Đôi nam nữ phòng bên đang làm gì................Nàng đều nghe được rất rõ............

Vốn định tự nhắc nhở là phi lễ chớ nghe để an tâm đi ngủ nhưng những âm thanh như có như không của phòng bên làm Diệp Linh Cẩm không tự giác bắt đầu mơ mông chính mình và Nhan Nhiễm Y cùng làm cái gì gì kia...............

"Quả thực là quá đủ rồi!" Không chịu được suy nghĩ lung tung của mình, Diệp Linh Cẩm tức giận ngồi dậy.

Chỉ là trong đại não suy nghĩ một chút mà mặt đều đã đỏ hết rồi..............

Nàng phiền não đi một vòng trong phòng, đang suy nghĩ xem có nên gõ lên vách tường để nhắc nhở phu thê cách vách tiết chế đi chút hay là nên đổi phòng ngủ.

Suy nghĩ một lúc lâu thì phương án sau có lẽ vẫn khả thi hơn, xoắn xuýt hồi lâu, nàng quyết định đi tìm Nhan Nhiễm Y. đúng vậy, nàng muốn gặp mẹ kế nhà nàng, vô cùng vô cùng muốn.............. Nhưng mà lúc đi không thể để cho Diệp Linh Đoạn phát hiện.

Lúc chân nàng đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bỗng nhiên cửa sổ mở ra..............

"Địch Tinh?" Diệp Linh Cẩm thăm dò kêu lên.

"Cực kỳ hi vọng là Địch Tinh sao. . . . . ." Một bóng người màu tím cùng với giọng nói vô cùng nhu hòa xuất hiện, thì ra là mẹ kế nhà nàng Nhan Nhiễm Y.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm nửa vui sướng, nửa sợ hãi.............Nàng ngượng ngùng cười, nói: "Ha ha. . . . . . Không phải. . . . . . Chỉ là kiểu nhảy từ cửa số này không phải chỉ có trộm mới thường làm hay sao............."

"Trộm mới thường làm?" Nhan Nhiễm Y đóng cửa sổ lại, xoay người nhíu mày hỏi.

Diệp Linh Cẩm suy nghĩ xem có nên tiếp tục dây dưa hay không, nếu không thì chuyện lần trước Địch Tinh nhảy cửa sổ vào phòng nàng sẽ bị phát hiện mất, vì thế nàng phải bắt đầu nũng nịu, nhõng nhẽo.

Nang đi đến trước mặt Nhan Nhiễm Y nói: "Mẹ kế...............Người ta rất nhớ ngươi nha.........." Nàng nhận ra, cái giọng điệu của kẻ ngốc này có thể khiến người khác không cảm thấy xấu hổ.

Nếu để bình thường mà bảo nàng nói như này thì hoàn toàn không thể.

Nói xong, nàng cũng định ngoan ngoãn nhung nhớ yêu thương mà ôm Nhan Nhiễm Y một cái, cũng coi như an ủi chút tình cảm tương tư của nàng.

Nhan Nhiễm Y nhanh hơn nàng một bước, bắt được tay nàng, kéo nàng vào trong lòng nhẹ nhàng nói: "Ta cũng nhớ ngươi............"

Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu: "Thật................Sao........."

Nhan Nhiễm Y trực tiếp cúi đầu, hôn nàng.

Đều nói là tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ như thế này miễn cưỡng có thể coi là tiểu biệt, làm cho tình cảm của hai người sâu đậm lên hơn rất nhiều.

Đối diện với nụ hôn không thể kháng cự của Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm ngây ra một lúc, ôm cổ hắn, sau đó hé miệng, đưa lưỡi ra quấn lại đầu lưỡi của hắn, đáp lại hắn.

Dường như Nhan Nhiễm Y cực kỳ mãn nguyện việc Diệp Linh Cẩm đáp lại hắn, trong thời gian nghỉ ngơi nỉ non nói: "Có thể tưởng tượng nỗi nhớ của ngươi rồi..............."

Chưa bao giờ Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình lại có thể nhiệt tình như vậy, nhưng mà khi nghe được Nhan Nhiễm Y nói như vậy thì nàng cũng buông ra.

Nam nữ cách vách truyền đến tiếng rên ngâm liên hồi làm hai người bên này có chút ngượng ngùng.

Nhan Nhiễm Y buông đôi môi đỏ sẫm của nàng ra, liếm vành tai nàng, sau đó theo tai chậm rãi đi xuống dưới, đến cái cổ trắng nõn.