Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 19: Bói




Trong lúc Ngọc Tử đọc thơ, xe của mấy thiếu nữ này cũng đi theo xe ngựa của đám quý nhân, cách xa đoàn người khoảng chừng năm sáu trăm thước trên một ngọn đồi nhỏ.

Đây là chỗ của đám quý nhân hạ trại.

Vẫn như mọi khi, sau khi các quý nhân hạ trại, đám kiếm khách chia ra làm hai, một phần ở cùng đám người hầu và trâu ngựa, hàng hóa, một phần sẽ ở ngoài trại của đám quý tộc để bảo vệ.

Xe ngựa dần dừng lại.

Đang lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến. Một kiếm khách vung roi ngựa, quát lớn: “Đã xem bói, chuyến đi này có nguy nhưng không hiểm!”

Mọi người ngẩn ra, trong chớp mắt, tính cả ca kỹ, tất cả đều lớn tiếng hoan hô.

Tiếng hét của kiếm khách kia còn đang truyền ra, mỗi khi hắn ngừng nói thì đám người lại hoan hô một lần.

Một lát sau, ở khu hạ trại cách đó khoảng năm sáu trăm bước cũng truyền đến những tiếng hét kinh thiên động địa. Trong tiếng hò reo, đám ca nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cười vui vẻ.

Một thiếu nữ mở to mắt, cười nói: “Nếu được ông trời phù hộ, công tử Xuất sẽ bớt lo lắng, cả đêm vui vẻ rồi…”

Giọng nói của thiếu nữ này mềm mại, kiều mị, hàm chứa sự khát vọng và ái muội…

Mấy thiếu nữ còn lại đều động lòng.

Thiếu nữ kia ôm ngực, thì thào: “Có người quân tử tài ba, Tú doanh đá quý che tai đeo vào. Mũ da ngọc sáng như sao”. A, trên đời này có ai giống như công tử Xuất, dáng vẻ đường đường chính chính, chải chuốt đeo ngọc bội? Cử chỉ thong dong, sang trọng hoa mỹ? A, ta muốn gặp chàng, ta muốn gặp chàng”.

Thiếu nữ đó nói vài câu “Ta muốn gặp chàng” xong thì đã có vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo. Nàng nghiêng đầu gọi phu xe: “Lái xe đi, ta muốn cầu kiến công tử Xuất!”

Trong chiếc xe ngựa đó, còn có hai thiếu nữ khác, hai nàng thấy đồng bạn quyết định như vậy thì đều vui mừng, hai mắt sáng bừng, cười rất vui vẻ.

Chiếc xe ngựa đó vừa đi, xe ngựa bên cạnh Ngọc Tử truyền đến tiếng hừ lạnh, một ca nữ chậm rãi ngâm lại bài thơ Ngọc Tử vừa đọc rồi phất tay nói với Ngọc Tử: “Ngươi về đi.”

“Vâng!”

Ngọc Tử lên tiếng, cung kính trả lại trúc giản rồi từ từ lui về phía sau.

Nàng mới đi được vài bước đã nghe nữ tử kia từ tốn nói: “Lần trước khiến công tử Xuất phất tay áo bỏ đi, lần này muốn gặp cũng không thể lỗ mãng nữa. Công tử Xuất có lòng phiền muộn, nếu có thể làm cho chàng vui vẻ thoải mái thì nhất định sẽ được chàng yêu mến”.

Ngọc Tử đi xa rồi nhưng vẫn nghe thấy mấy thiếu nữ thấp giọng đọc:

“Xem người hoà hoãn thêm phần khoai thai.  

Ôi! Trên xe lẫm lẫm ngồi.  

Tính hay đùa cợt nói cười tự nhiên. 

Không hề châm biếm gây phiền.”

Ngọc Tử vừa đi vừa thầm nghĩ: “Vừa khoan dung vừa hài hước? Công tử Xuất kia thực sự xuất sắc như vậy sao?”

Nàng vừa nghĩ đến đó thì lắc đầu, tự mình bật cười.

Nàng quay về chỗ hạ trại của đám tạp vụ.

Bên bờ sông, từng làn khói dần bay lên, từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Ngọc Tử vừa liếc mắt nhìn thì đã thấy Cung. Ông đang xoay người, đi đến chỗ của nàng ở đội tạp vụ.

Lúc này, khắp nơi tiếng hoan hô như sấm, có đến hơn nửa kiếm khách đã cởi áo giáp trúc, vứt trường kích qua một bên, vừa uống sữa vừa đùa giỡn không ngừng. Những giọng nói to không còn áp lực đã biểu đạt phần nào sự thoải mái của bọn họ.

Ngọc Tử nhìn thoáng qua đã thấy phụ thân, ông đang cúi đầu ăn. Ngọc Tử xoay người, đi về phía đội của mình. Lúc nàng tới gần, đám người vốn đang náo động bên đống lửa đột nhiên an tĩnh lại.

Đám tạp vụ đều ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử. Bọn họ nhìn Ngọc Tử một cách cẩn thận như muốn nhìn cho rõ, đứa trẻ bình thường trước mắt này có điểm nào giống quý nhân? Hắn lại biết chữ?

Trong cái nhìn dò xét của mọi người, Ngọc Tử dừng bước. Mũi nàng ngửi thấy một mùi rất khó ngửi, đó là mùi mồ hôi và mùi thức ăn ôi thiu quyện vào nhau.

Ngọc Tử thầm nghiến răng đến gần. Đã tám ngày rồi nàng cũng không nghĩ ra được cách nào hay ho. Dù có chút nấm nhưng nó cũng không thể thay thế gạo, vì để giữ sức, nàng vẫn phải ăn cùng mọi người.

Suốt tám ngày, mỗi lần ăn cơm nàng đều phải nhịn thở, cố gắng lắm mới dám tới gần bọn họ. Mỗi lần nàng đều múc một bát canh thập cẩm rồi chạy vội đi. Cố gắng ăn cho xong, lại nín thở múc thêm một bát nữa rồi lại chạy đi.

Ngọc Tử vừa múc được một thìa thì vội đi về phía bờ sông.

Nàng đi được vài bước, ánh mắt nàng ngẩn ngơ. 

Cuối tầm mắt của nàng, sâu trong vùng cây cối um tùm, nàng thấy hai con vật khổng lồ.

Con vật này nàng cũng biết, đó là voi!

Trời ạ, ngay tại đây, ở biên giới Tề Lỗ, ở vùng Sơn Đông nàng lại thấy được voi. Ngọc Tử trợn mắt nhìn phía trước, mãi đến khi con thú lớn kia đi được mười mấy bước, biến mất ở một góc rẽ thì nàng mới quay lại.

Nàng quay đầu lại, thấy đám người vẫn đùa giỡn vẫn nói cười, người ngạc nhiên hình như chỉ có mình nàng.

Ngọc Tử không biết, ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, lưu vực sông Hoàng Hà có thảm thực vật phong phú, loài vật to lớn như voi rất thích ở đây.

Trời tối rất nhanh.

Lần này, Ngọc Tử và phụ thân đốt lửa trong rừng cây, chuẩn bị ngủ qua đêm. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng đêm đen, trong lúc mơ hồ, có tiếng vó ngựa lại truyền đến.

Tiếng vó ngựa dừng ở trước khu hạ trại, sau đó một giọng nói cực kì vang dội xé toạc màn đêm: “Đứa nhỏ tạp vụ biết chữ đâu, mau ra đây!”

“Đứa nhỏ tạp vụ biết chữ đâu, mau ra đây!”

Tiếng quát đó như chấn động đêm đen, vang vọng thật lâu.

Tiếng quát khiến tất cả mọi người dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

Phụ thân kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt hoảng hốt: “Ngọc,con gây họa rồi chăng?”

Ngọc Tử lắc đầu, sắc mặt có hơi tái.

Tiếng vó ngựa “đát đát đát” không ngừng truyền tới, kỵ sĩ kia vừa tìm kiếm quanh từng đống lửa vừa cao giọng quát: “Đứa nhỏ tạp vụ biết chữ ở đâu?”

Ngọc Tử đi ra khỏi rừng cây, nàng nghiêm mặt, môi mím chặt, giọng nói trong trẻo bình thản: “Là ta”.

“Vèo vèo vèo”, mấy trăm người đều quay lại nhìn về phía nàng. Ánh mắt tôn kính trước kia giờ đã biến thành thương hại.

Trong ánh nhìn của mọi người, Ngọc Tử nhìn người kia, cúi đầu xoa tay nói: “Ta chính là đứa trẻ biết chữ”.

Kỵ sĩ kia thúc ngựa về phía nàng.

Vó ngựa dừng lại, người kia từ cao nhìn xuống Ngọc Tử, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, nhận biết được vài chữ thì đã không biết phân biệt cao thấp?”

Lời nói này lạnh đến thấu xương.

Ngọc Tử hoảng sợ, nàng vội ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, Cung khẽ gọi, vội vàng chạy đến bên nàng. Ngọc Tử vội bước lên ngăn phụ thân lại.

Nàng kéo tay phụ thân, thoải mái nói: “Phụ thân, con không sao, người đừng lo lắng”.

Dứt lời, nàng xoay người lại, nhìn người kia từ tốn nói: “Lời của ngài, ta nghe không hiểu”.

Người kia có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, nói: “A! Cử chỉ hiên ngang, có phong phạm quý nhân!” Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng, tiếc hận nói: “Man quân gọi ngươi, đi theo ta”.