Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.
Nhìn cánh cổng thành quen thuộc, Cung thở dài một tiếng, Ngọc Tử cũng ngửa đầu nhìn cánh cổng thành cao lớn, lòng thầm nghĩ: Sau này khi ở nhà sẽ làm sữa rồi mang ra ngã tư đường bán.
Cửa thành càng lúc càng gần, các kiếm khách thành Tằng cũng hưng phấn lộn nhào một vòng, múa may nhảy nhót. Từ thành Tằng đến nước Tề cũng rất gần, những kiếm khách nước Tề nóng lòng muốn về nhà, cũng không vào thành Tằng nghỉ ngơi mấy ngày, vội vàng bước qua con đường bên phải, đội nắng đội gió tiếp tục bước đi.
Trong tiếng la hét, Á và Cung chờ các kiếm khách, đi về phía cổng thành. Mấy tiểu lại* giữ cổng thành từ xa đã nhận ra bọn họ, lập tức rút trường kích về, để mặc đám người áo quần rách rưới, mặt mày bẩn thỉu đi vào.
*Tiểu lại: Chức vụ không có phẩm cấp ở thời phong kiến.
Trong thành vẫn là cảnh phồn hoa khi xưa, chỉ có điều, lúc đi là đầu hạ, lúc về trời đã sắp sang thu, núi xanh sau thành đã có chút tiêu điều.
Lúc này, phía sau Ngọc Tử truyền đến tiếng thở dài thỏa mãn của Cung. “Cuối cùng đã bình an trở về rồi! Năm nay, có thể sống qua một mùa đông mà không lo đói bụng rồi”.
Ngọc Tử quay đầu nhìn phụ thân, nhìn nụ cười đầy nếp nhăn của ông, không khỏi thầm nghĩ: Dãi nắng dầm mưa, lo lắng hãi hùng, ròng rã bốn tháng trời chỉ là vì một mùa đông không đói bụng?
Nàng nghĩ tới đây, lòng se sắt.
Cảm giác này vừa là vì phụ thân cũng là vì chính mình. Ngọc Tử kinh ngạc nhìn đường phố vẫn náo nhiệt như trước, không khỏi nghĩ thầm: Cả đời người bôn ba mệt nhọc, lang bạt kỳ hồ cũng chỉ vì không bị đói bụng sao? Cũng chỉ vì sống ngày nào biết ngày ấy, được tháng nào hay tháng ấy?
Nghĩ nhĩ, nàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài của Ngọc Tử khó nhọc vang lên, một tiếng cười trong trẻo từ sau truyền đến: “Vì sao ngươi lại than thở?”
Vừa dứt lời, bóng người cao lớn ngăn tầm mắt của nàng lại.
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn về phía Á đang ngồi trên lưng lừa, cúi đầu nhìn nàng như cười như không.
Ngọc Tử mỉm cười yếu ớt trả lời: “Không có gì, chỉ là đã lâu không trở về cố hương”.
Á cười lớn, tiếng cười này khiến khuôn mặt tuấn lãng của hắn trở nên vui vẻ, thoải mái hơn.
Sau đó, Á như không để ý, tùy tiện nói: “Không phải là ngươi được Cung nhặt nuôi sao? Thành Tằng đâu phải là cố hương của ngươi!”
Hắn cười rất ôn hòa, nói rất thoải mái.
Ngọc Tử có chút ngây người, sao nàng lại cảm thấy lời này của Á có gì đó không đúng?
Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của Cung vang lên từ phía sau Ngọc Tử: “Con của lão phu là nhặt nuôi về trong đám trẻ ăn mày ở thành Tằng, sao lại là trên đường?”
“Thật sao?”
Á hơi nhướng mày, làm như có chút kinh ngạc, lúc này đột nhiên có mười mấy giọng nói vui mừng đang reo hò về phía này: “Bá Á! Ngươi đã về”. Bá, ở đây là chỉ lão đại, bá Á là lão đại Á.
“Chao ôi, Á, đợi ngươi đã lâu rồi!”
“Có trộm xâm phạm thành Tằng ta, chúng ta đều đang chờ bá Á quay về đây”.
Trong tiếng hò hét lộn xộn, gần ba mươi kiếm khách trẻ tuổi xông lên, vây lấy Á.
Những người này xông lên, Ngọc Tử và Cung đều bị đẩy qua một bên.
Hai cha con vội lùi về phía sau vài bước, Ngọc Tử nhìn thoáng qua Á đang được mọi người vây quanh, quay đầu lại nhìn về phía phụ thân, vẻ mặt thoáng chút ưu phiền.
Vừa rồi Á nói, “Không phải là ngươi được Cung nhặt nuôi sao?”, một câu nói này cho thấy hắn đã hoài nghi thân phận của Ngọc Tử rồi. Hắn sẽ không nghi ngờ nàng là nữ nhi đấy chứ?
Cung nhìn vào đôi mắt bất an của con gái, môi khô nứt mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ cúi đầu.
Ông kéo tay Ngọc Tử, vội đi qua một bên.
Mãi hai cha con mới đi được mười bước thì tiếng cười thoải mái của Á từ giữa đám người truyền ra, “Cung, sao lại vội vã như vậy? Thật vất vả mới quay về thành Tằng, sao không cùng chung vui?”
Cung dừng bước.
Ông quay đầu nhìn Á, chắp tay khách khí nói: “Á quân đa lễ rồi. Ta đã già cả, muốn về nhà nghỉ ngơi”.
Tiếng cười của Á lại càng sang sảng, hắn liếc về phía Ngọc Tử nói: “lão Cung, con ông cũng không còn nhỏ nữa, sao phải bảo vệ như gà mẹ thế. Để hắn ở lại chung vui với chúng ta đi”.
Cung chắp tay hoảng hốt, lắc đầu nói: “Con ta còn nhỏ, không xứng được Á quân coi trọng”.
Những lời này của Cung có phần cứng rắn, ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Cung nói xong, nắm tay Ngọc Tử rồi xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này, Á lại cất tiếng cười lớn.
Lần này, tiếng cười của hắn vô cùng vang dội.
Đám kiếm khách vốn đều đang tụ tập ở giữa ngã tư đường, nói chuyện thoải mái chẳng coi ai ra gì, tiếng cười lớn này của Á khiến mọi người đều quay phắt lại nhìn.
Trong tràng cười lớn, tay phải của Á vung lên, đám thiếu niên vây lấy hắn đều lùi về phía sau.
Á thúc bụng lừa, chậm rãi đến gần Ngọc Tử và Cung.
Hắn đi tới trước mặt hai cha con, cũng không để ý tới Cung đã trợn mắt nhướng mày nhìn mình đầy cảnh giác, tay đã đặt lên vỏ kiếm, hắn nhìn sang Ngọc Tử hơi cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt: “Thằng nhỏ, ta thích ngươi lâu rồi, ngươi có chịu đi theo ta?”
……
“Thằng nhỏ, ta thích ngươi lâu rồi, ngươi có chịu đi theo ta?”
Yên lặng.
Càng ngày càng nhiều người yên lặng, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Ngọc Tử và Á.
Đám thiếu niên kia càng trợn trừng mắt, nhìn lão đại của mình mà không dám tin. Phía sau bọn họ, đám kiếm khách trở về cùng Á đang cười rúc rích.
Trong sự an tĩnh kì dị đó, Á nhếch miệng cười, hắn vẫn nhìn Ngọc Tử chăm chú, sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng, hắn lại cất cao giọng hỏi: “Thằng nhỏ, ta thích ngươi lâu rồi, ngươi có chịu đi theo ta?”
Cuối cùng Ngọc Tử cũng lấy lại tinh thần.
Nàng mím môi, cố đè ép tim đang đập loạn, trừng mắt nhìn Á, lạnh lùng trả lời: “Ta tuy còn nhỏ nhưng đường đường cũng là trượng phu, nam nam với nhau, ta khinh”.
Dứt lời, nàng vươn tay nắm bàn tay đang run lên của phụ thân, nhàn nhạt nói: “Phụ thân, đi thôi”.
Hai cha con mới đi được ba bước!
“Khoan đã!”
Tiếng quát mang theo cả tiếng cười này là của Á.
Hắn thúc lừa tiến tới chỗ hai cha con.
Đang lúc này, “cong” một tiếng, tiếng kim loại va nhau vang lên!
Là Cung gạt tay Ngọc Tử, rút trường kiếm bên hông ra!
Kiếm đồng vàng óng chỉ thẳng vào yết hầu Á, chỉ cách khoảng một ngón tay, Cung lớn tiếng quát: “Á, nếu ngươi dám tiến thêm một bước, đừng trách lão phu vô tình!”
Tiếng thét chói tai của Cung vừa vang lên, thình thịch thình thịch, vô số tiếng bước chân vang lên, hòa cùng đó còn có cả tiếng cười vui vẻ của đám kiếm khách trẻ tuổi.
Gần ba mươi kiếm khách trả tuổi và gần năm mươi kiếm khách khác đều hét lớn mà xông lên, bọn họ xông tới vây bốn phía chật như nêm cối, một thiếu niên hét lên một tiếng quái dị: “Cung, ông cũng già rồi, muốn bảo vệ con ông, sao không để con ông đi theo bá Á? Như vậy ông cũng được an nhàn rồi”.
“Đúng thế, đúng thế, Cung, người ai cũng vậy, sao có thể tùy tiện mãi. Ta thấy con của ông cũng chẳng có gì, theo bá Á chính là phúc khí của nó.”
Trong tiếng giễu cợt, bàn tán ồn ào, vẻ mặt Cung đã đỏ bừng lên, khóe mắt như sắp nứt ra.