Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 39: Vào Lâm Truy




Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.


Công tử Tử Đê đang đánh đàn.

Dưới ánh trời chiều, trên thảm gấm dày trải giữa thảo nguyên là mấy chiếc bàn. Hắn ngồi trên thảm, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cúi xuống, mái tóc dài xõa tung bên mã, lông mi dài hơi chớp, môi hơi bĩu lên, vừa rất nghiêm túc mà lại cũng thật trẻ con.

Nàng nhìn công tử Tử Đê, lần đầu tiên Ngọc Tử ý thức được, đây chỉ là một chàng thiếu niên hơn mười tuổi, còn chưa trưởng thành, còn chưa làm quan lễ*

*Quan lễ hay còn gọi là nguyên phục là lễ trưởng thành truyền thống của TQ, NB, Triều Tiên khi người con trai tròn 20 tuổi. Lễ trưởng thành với con gái được gọi là kê lễ, thường cử hành khi thiếu nữ tròn 15 tuổi.

Đột nhiên, niềm tin trong lòng Ngọc Tử dâng lên: Ta đây hai kiếp làm người còn sợ một thiếu niên như vậy?

Vì vậy, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn, bước nhanh về phía sau công tử Tử Đê. Lúc này, đám thị tỳ theo hầu công tử Tử Đê đang nấu cơm, rót rượu, không có ai ngồi bên tâm tình với hắn. Đương nhiên, Ngọc Tử cũng không có hứng thú đó

Ngọc Tử thoáng suy nghĩ rồi bước qua một bàn, đường hoàng quỳ phía sau công tử Tử Đê, trừng mắt nhìn những bụi cỏ dại trên đất và những đàn kiến đang vội vã tha mồi về tổ.

“Khúc nhạc này thế nào?”

Giọng nói trong veo như suối chảy đột nhiên vang lên bên tai Ngọc Tử.

Ngọc Tử cả kinh, vội ngẩng đầu lên, chỉ trong chớp mắt, lời khen ngợi “Khúc nhạc này chỉ có chốn thiên đình mới đó” vang lên trong đầu nàng.

Ngọc Tử hé môi đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt biểu hiện một phen…

Đúng lúc này, công tử Tử Đê cười cười, lắc đầu thì thào: “Chẳng qua là khúc nhạc của người thất ý, chán nản đàn ra, tiếng nhạc này có gì mà đáng tán thưởng?”

Hắn thở dài một tiếng khiến những lời của Ngọc Tử nghẹn lại giữa cuống họng. Chán nản đẩy chiếc đàn về phía trước, ngửa người ra đằng sau, nhìn ánh tịch dương chân trời phía tây rồi thẫn thờ.

Lúc này, nụ cười của hắn dần dần biến mất, vẻ mặt chỉ còn lại sự cô đơn, ưu thương.

Hắn thất thần hồi lâu rồi mới quay lại, vừa thấy Ngọc Tử ngồi sau mình, công tử Tử Đê ngây người, hắn trừng mắt nhìn một lúc thì mới nhớ ra Ngọc Tử bây giờ đã là Ngọc cơ rồi.

Liếc nhìn nàng một cái, công tử Tử Đê thấp giọng nói: “Ngọc cơ?”

“Vâng”.

“Cảm giác khi lưu lạc tha hương như thế nào?”

Ngọc Tử ngây dại, nàng ngơ ngẩn nhìn trời chiều đã ngả về tây, hồi lâu sau mới thì thào: “Một mình lẻ bóng như cánh nhạn cô đơn, không biết nên đi đâu”.

Công tử Tử Đê lặng yên hồi lâu.

Lúc sau, hắn khẽ thở dài.

Quay đầu, lại bắt đầu đánh đàn, lần này, tiếng đàn lại càng bi thương.

Nhưng mấy chuyện cầm kỳ thi họa này Ngọc Tử lại chẳng tinh thông, nàng nghe đi nghe lại, chỉ cảm nhận được tiếng đàn của công tử Tử Đê khá dễ nghe, ít nhất không khiến nàng phải ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên về phần tiếng đàn ra sao thì không phân biệt nổi.

Trong tiếng đàn dìu dặt, công tử Tử Đê nói: “Nữ tử trong thiên hạ, Lỗ nữ đa tài nhất”. Thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Ngọc cơ, đàn một khúc ta nghe!”

Bảo nàng đánh đàn?

Mặt Ngọc Tử cắt không được một giọt máu, nàng cười cười, phát hiện cổ họng như tắc nghẹn, mãi đến khi công tử Tử Đê quay đầu nhìn nàng thì nàng mới thì thào nói: “Từ khi rời khỏi cố quốc, thiếp đã không động đến cầm sắt nữa rồi”.

Công tử Tử Đê nhìn nàng, nhíu mày nói: “Dù là xuất thân quý nữ nhưng không động đến đàn sáo thì sao có thể được trượng phu thương yêu?”

Nói những lời này xong, công tử Tử Đê nhàn nhạt quát: “Lui xuống đi!”

“Vâng!”

So với sự tức giận của công tử Tử Đê thì câu trả lời này của Ngọc Tử có phần quá dứt khoát, quả thực như đang cao hứng.

Công tử Tử Đê ngẩng đầu lên, hồ nghi nhìn nàng, đến khi Ngọc Tử đi được năm bước thì lại hỏi: “Ngọc cơ có tài gì?”

Ngọc Tử dừng bước, nàng nhướng mày, hơi liếc qua công tử Tử Đê một cái rồi thấp giọng nói: “Thiếp biết chữ, có thể tính toán sổ sách”.

Công tử Tử Đê lắc đầu nói: “Đây là việc của thực khách, nàng là nữ tử, có biết cách làm vui lòng trượng phu?” Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới việc bảo Ngọc Tử “Làm vui lòng trượng phu”, Ngọc Tử nghe mà hoảng sợ, nàng lắc lắc đầu, xấu hổ đáp: “Thiếp không có sở trường này”.

… “Lui ra”.

“Vâng!”

Lùi về đến hơn năm mươi bước rồi mà tim Ngọc Tử vẫn còn đập loạn. Lời nói của công tử Tử Đê đúng là có chuyện, khẩu khí kia của hắn, rõ ràng giống như thủ trưởng đang thông báo tuyển dụng nhân tài. Chẳng lẽ hắn định đem mình làm lễ vật tặng cho người khác?

Ngọc Tử càng nghĩ càng hoảng sợ.

Bất tri bất giác, nàng đã đi tới chỗ đoàn người, từ xa đã nghe được tiếng cười của Cung. Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn phụ thân cười thật vui vẻ, dần dần nhíu mày: Không được, lúc nào tìm cơ hội lặng lẽ rời khỏi công tử Tử Đê mới được. Chỉ là phụ thân có vẻ rất vui, chẳng biết ông có đồng ý theo ta rời đi?

Tối hôm đó, lần đầu tiên Ngọc Tử được ăn bát cơm đúng nghĩa, không hề có một mảnh trấu, không hề độn ngô, đồng thời, còn có một miếng thịt chó. Nhưng lòng nàng bối rối, đồ ăn ngon hiếm có cũng chẳng khiến nàng an lòng.

Đi được mấy ngày, đoàn người đã vào đến Lâm Truy rồi. Mà Ngọc Tử thì vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn.

Thành Lâm Truy của nước Tề là trung tâm hàng hóa, tiền tệ trong thiên hạ, nơi này tập trung rất nhiều thương nhân, vô cùng giàu có.

Cả thành trì khoảng chừng năm mươi dặm, tường thành như trường thành vậy, chắc chắn, kiên cố.

*Dặm Trung Quốc, 1 dặm = 500m.

Cách khoảng bốn, năm dặm, Ngọc Tử nhìn bức tường thành to lớn kia, hít sâu một hơi.

Dù đã đi qua nhiều nơi phồn hoa ở thời đại này, nhưng lúc này Ngọc Tử vẫn có cảm giác nhà quê vào thành.

Mà Cung đi ở đằng sau cũng đang ngây ngốc nhìn, mắt rưng rưng.

Tốc độ càng lúc càng chậm, rất rõ ràng, công tử Tử Đê và cả những kiếm khách bên người đều không muốn vội vã đi vào cửa thành kia.

Ngọc Tử liếc nhìn qua xe ngựa của công tử Tử Đê một cái rồi quay đầu, hưng phấn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Ngoài thành Lâm Truy, trước kia hiển nhiên cũng là nơi phồn hoa, dân cư đông đúc. Khắp nơi đều có thể thấy những ngôi nhà gỗ bị bỏ hoang, những bãi đất đá lớn.

Đúng rồi, phụ thân từng nói, trước kia, ở quanh các thành trì lớn đều sẽ có vùng ngoại ô, bây giờ chiến tranh loạn lạc nên dân chúng ngoài thành đều nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để được vào trong thành.

Càng lúc càng tới gần cổng thành Lâm Truy.

Thành Lâm Truy cao đến sáu trượng, tường rất dày như được xây từ những tảng đá lớn. Nhìn cánh cửa đá khổng lồ, những lỗ lốm đốm khắp nơi do chiến hỏa gây ra và cả những vệt máu đỏ ngầu nhuộm lên tường thành. Ngọc Tử có thể tưởng tượng, mấy trăm năm qua, tòa thành này đã phải trải qua bao lần chiến hỏa.

Đoàn xe cách cổng thành chừng hai dặm thì lại càng chậm lại.

Vô số đoàn xe, người đi đường, kiếm khách hiền sĩ cưỡi lừa đều ùa vào thành. Rất nhiều người qua lại, con đường lớn đủ cho ba chiếc xe ngựa cùng đi lại trở nên rất chật chội.

Đây là lần đầu tiên từ khi đến nơi này, Ngọc Tử chứng kiến cảnh ngựa xe chật như nêm cối.