Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 37: MỐI NGUY HẠI




Hoàng Khải đứng trước chiến thắng trước mắt của mình, cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn đứng trước ngai vàng ngắm nghía chiếc ghế sắp trở thành của hắn không ngăn được sự vui mừng.

Hoàng thượng đã bị hắn đâm một nhát ngã gục bên dưới chân hắn, trong lúc hấp hối còn không ngừng van xin hắn tha cho con gái của ông khiến hắn cảm thấy thích thú, cho rằng nếu ông ta đã van xin đến như vậy, thì trong tương lai hắn sẽ khiến Trần Tiểu Song phải đau khổ gấp nhiều hơn thì mới khiến hắn vui vẻ.

Một cơn mưa bất chợt ùa đến, nước mưa xua tan đi mùi máu tanh hôi của các binh linh bị hắn giết hại, xác người nằm chồng chất thành đống vô cùng đáng sợ mà khung cảnh này lại chính là cảnh tượng mà Hoàng Khải mong muốn.

Mấy ai biết rằng đằng sau chiếc mặt nạ trung quân ái quốc của hắn từ trước đến nay hóa ra bộ mặt thật lại là một con người tàn độc máu lạnh đến kinh người như vậy.

Một tên lính đi vào cấp báo.

"Bẩm tiểu vương...À không... Bẩm hoàng thượng, tam công chúa muốn gặp người."

Hoàng Khải cảm thấy thích thú.

"Cho vào."

Phía trước cửa điện, cô gái thân bạch y đi vào, cô xinh đẹp diễm lệ, trời mưa khiến cả người cô ướt sũng từ ngoài bước vào điện, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn biết tình hình bên trong như thế nào, còn phía Bạch Lãnh và Bạch Khiêm sẽ tập hợp binh lính của cả hai mà phản công vào trong lúc Hoàng Khải mất cảnh giác.

Thế nhưng đập vào mắt cô là cảnh tượng hoàng thượng với thân thể đầy máu nằm dưới chân của Hoàng Khải khiến cô kinh hoàng mà quỳ rạp xuống nền nhà.

Nước mắt cũng theo đó rơi thành dòng, cô không tin điều trước mắt cô bây giờ, lắp bắp:

"Phụ hoàng... không phải có đúng không? Không phải sự thật có phải không?"

Đầu gối cô liên tục cử động về phía ông, sau đó ngã rạp với thân thể đầy máu vốn đã không thể đáp lại cô được nữa.

Tiểu Song ôm lấy hoàng thượng khóc nức nở, cũng không để ý bên cạnh cô còn có một Hoàng Khải, lúc bấy giờ lòng cô vô cùng đau nhói, tất cả đã quá trễ không thể cứu vãn được nữa.

"Phụ hoàng... Người đừng bỏ con đi mà!"

Cô gào khóc.

Thế nhưng Hoàng Khải không quan tâm, hắn kéo mạnh lấy vai cô níu cô đứng dậy sau đó đẩy cô té nhào xuống nền nhà, đi đến trước mặt cô đưa ra ánh mắt đầy lạnh lùng.



"Đủ rồi, đừng khóc lóc trước mặt ta, bây giờ thì cô cũng đã rơi vào hoàn cảnh của ta nhiều năm về trước chứng kiến cảnh cha mẹ mình chết trong tuyệt vọng, cô đã hiểu cảm giác đó chưa?"

Tiểu Song trừng mắt như muốn giết chết hắn, không kiềm được cảm xúc hét lớn, mặt kệ nước mưa hay máu dính đầy trên người mình, đứng lên.

"Ta không cần quan tâm ngươi như thế nào, tên độc ác như ngươi đáng bị như vậy, ngươi là kẻ đã tàn nhẫn giết chết phụ hoàng ta, ta sẽ chính tay giết chết ngươi!"

Cái khuôn mặt này khiến cô giống như bị ám ảnh, chính hắn là kẻ kiếp trước đã lừa dối cô, diệt nước, giết chết cha cô, lấy đi đôi mắt của cô, bây giờ hắn lại một lần nữa muốn cướp đi tất cả từ cô, cô sẽ mãi mãi không tha thứ cho hắn!

Ban đầu cô chỉ định vào trong điện một mình để câu kéo và gây làm cho Hoàng Khải mất đi sự đề phòng, nhưng khi chứng kiến cảnh này, cô không thể nhịn được nữa rồi, cô sẽ đồng quy vu tận với hắn.

Cô lao về phía hắn, dùng thanh kiếm dưới đất không chút suy nghĩ mà tiến về phía trước.

Hoàng Khải khinh thường né đi, sau đó hắn cũng rút kiếm ra đánh với cô.

"Xem ra thúc thúc ta nói không sai, con ma nữ bị ta bắt nhốt mới chính là tam công chúa thật sự, cô ta không hề biết võ công."

Tiểu Song không đáp trả hắn, chỉ một lòng muốn lấy mạng hắn.

"Nếu vậy thì cô cần gì phải báo thù cho ông ta làm gì? Nếu cô đồng ý từ bỏ, ta sẽ tha chết cho cô."

"Câm miệng đi tên khốn!"

Vốn dĩ Tiểu Song biết rõ bản thân không thể đối kháng với Hoàng Khải, chỉ là cô thực sự muốn giết chết hắn.

"Được, nếu cô đã không muốn sống, vậy thì đừng trách ta!"

Nói rồi hắn nhắm thẳng về phía tử huyệt của cô mà đâm.

"Xoạc!"

Tiểu Song còn không cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, chỉ cảm thấy phía trước cô có ai đó đã chắn trước mặt, mà mùi hương quen thuộc này không ai khác chính là Bạch Lãnh.



Anh ta đỡ nhát kiếm cho cô, sau đó giọng có chút trách mắng:

"Vì sao nàng lại ngốc nghếch như vậy?Xông thẳng lên giết hắn như vậy khác gì nộp mạng?"

Tiểu Song vội vã định chạm vào vết thương của hắn, lo lắng:

"Anh không sao chứ?"

"Ta không sao, thế nhưng sau này không được phép hành động tùy tiện như vậy có biết chưa?"

Hoàng Khải nhếch miệng:

"Đến đây để nộp mạng chung sao?"

Bạch Lãnh hất văng kiếm trên tay của Hoàng Khải.

"Đến giết ngươi."

"Ngươi đủ khả năng sao?"

Đôi mắt Bạch Lãnh đột nhiên chuyển sang màu đỏ.

"Ngươi có thể đoán."

Hoàng Khải tuy vậy vẫn có chút kiên sợ tên Bạch Lãnh này, từng chứng kiến khả năng thật sự của hắn khi chiến đấu với yêu rắn, quả thật hắn không phải người tầm thường.

Vốn dĩ theo điều tra biết được, quân đội của Bạch Lãnh sẽ đưa hắn rời khỏi hoàng cung vào ngày hôm nay, đây là chuyện tốt với Hoàng Khải, vì vậy hắn cũng không thèm can thiệp vào, nào ngờ cái tên này lại không đi mà ở lại đây gây phiền phức cho hắn.

Hoàng Khải lúc này mới lộ diện sức mạnh thật sự của hắn, xung quanh người hắn bất chợt xuất hiện khói đen bao phủ, mà cái thứ màu đen đó lại vô cùng quen thuộc với Tiểu Song.

Lúc này ma nữ đã vào bên trong, cô ấy gật đầu:

"Phải, thứ đó không phải gì khác mà chính là tà khí do oán hận của cô năm đó tạo thành, có lẽ sau chuyến săn bắn, hắn đã âm thầm tu luyện chúng."