Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ

Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ - Chương 13: Thay đổi đột ngột




May mắn hôm qua Cẩu Đản rời đi cùng Thụy Thụy rồi, bằng không Phương Phi thật không biết giải thích nguyên nhân tại sao cậu đột nhiên ngay cả giường cũng không rời nổi với nó.

Thực sự là một tên cầm thú, làm tới ba giờ khuya mới chịu buông tha cho mình… Phương Phi mường tượng cảnh tối qua:Mặt mày lại không kiềm được đỏ bừng.

Hiện tại đã là mười một giờ trưa, Giang Tĩnh Viễn đút cậu ăn chút cháo —— đương nhiên, tên biến thái kia nhất định phải đút, nếu không cậu cũng không phải —— thắt lưng với phía sau của cậu vẫn đau nhức không ngớt.

Cho dù là phụ nữ, bị làm lâu như thế cũng chịu không nổi đấy! Phương Phi oán niệm trừng mắt anh chàng họ Giang nào đó đang ngồi chơi game phía đầu giường.

“Sao thế? Bôi thuốc vẫn còn đau à?” Giang Tĩnh Viễn bắt gặp ánh mắt của cậu, quay đầu hướng cậu cười ấm áp.

Phương Phi đỏ mặt lườm anh một cái, chôn đầu vào trong chăn, “Tự anh thử xem chẳng phải sẽ biết!”

Phương Phi đột nhiên cảm giác được bên kia giường lõm xuống, một bàn tay chìa tới phủ lên mông cậu, nhất thời cả người cứng ngắc, ngẩng đầu mắng: “Khốn nạn, anh, anh lại muốn làm gì!”

Giang Tĩnh Viễn cười cười, tay xoa bóp mông eo của cậu, “Em muốn anh làm gì? Anh chỉ xoa xoa cho em mà thôi…”

Mặt Phương Phi càng đỏ, lại lần nữa vùi đầu vào, “Bây giờ tới đây giả hảo tâm! Lúc làm… A…”

Xoa thật đúng là thoải mái… Vừa hưởng thụ, Phương Phi vừa nói yêu cầu mình đã suy nghĩ thật lâu, “Anh, anh có thể theo tôi về nhà một chuyến không, a… Chị dâu tôi, chị dâu tôi muốn gặp anh…”

Động tác tay của Giang Tĩnh Viễn bỗng ngừng lại, rồi lại tiếp tục xoa, “Ừ, được, lần này anh được nghỉ ba ngày, ngày mai đi thôi.”

“Ừm…” Nhận được câu trả lời khẳng định, Phương Phi rốt cuộc yên lòng, mông eo càng thêm thoải mái.

“A… Ha… Bên này một chút, ai da…”

Giang Tĩnh Viễn nặng nề thở hổn hển, bỗng nhiên đứng phắc dậy, “Quả Cam Nhỏ, em cố ý đi!”

“Hả? Sao không xoa bóp tiếp?” Phương Phi ngẩng đầu, bắt gặp dục vọng của người nào đó đang bành trướng rành rành kia, liền thức thời im lặng, “Ách… Anh, anh anh…”

Giang Tĩnh Viễn hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng đi về phía phòng tắm.

Con bà nó, nếu bị người khác biết ngôi sao lớn họ Giang cũng phải cấm dục tắm nước lạnh, nhất định sẽ bị cười chết luôn!

Mãi đến buổi chiều phải đi đón Cẩu Đản, Phương Phi vẫn còn nằm ườn trên giường, ngủ đến uể oải, trọng trách đón con trai này đương nhiên phải đặt lên vai Giang Tĩnh Viễn.

Nhưng người nào đó năm giờ bước khỏi cửa, đến tận sáu giờ rưỡi vẫn còn chưa mang thằng nhỏ về đó!

Đi đi về về cũng mất nửa tiếng được không… Phương Phi lại liếc thời gian trên điện thoại di động, trong lòng nhịn không được than thở.

Muốn gọi điện thoại hỏi thăm, lại không muốn bị anh ta nghĩ mình nhiều chuyện…

Cuối cùng tiếng mở cửa vang lên, Phương Phi nhịn xuống cơn đau mơ hồ, đứng dậy khỏi giường lết tới phòng khách.

“A, tại sao, tại sao là anh?” Vào cửa, không ngờ là cái Tĩnh Duy Viễn cho cậu hai trăm ngàn kia.

Bên miệng Tĩnh Duy Viễn vẫn gắn nụ cười đầy nghiền ngẫm, “Chậc chậc, xem ra Giang Tĩnh Viễn ăn cậu hoàn toàn triệt để ha!”

Phương Phi nương theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, “A…” Vội vàng che giấu, cổ áo áo ngủ hơi lộ ra hiển hiện những dấu hôn chi chít.

Phương Phi đỏ mặt một trận, thấy Tĩnh Duy Viễn không định mở miệng lên tiếng, cậu chỉ có thể chủ động hỏi, “Anh tới tìm Giang Tĩnh Viễn? Anh ta chắc sắp về rồi.”

Tĩnh Duy Viễn tự động ngồi vào ghế salon, “Tôi biết hắn đi đón con trai, cậu chẳng lẽ không kỳ quái vì sao hắn vẫn chưa trở lại sao?”

Ngữ khí của hắn, cộng thêm biểu tình khó lường trên mặt khiến Phương Phi vô tình căng thẳng, “Bọn họ có chuyện gì?”

Tĩnh Duy Viễn không đáp lời cậu, ngược lại đi hỏi cậu vấn đề cậu chẳng hiểu ra sao, “Cậu có biết quan hệ giữa hai chúng tôi là gì không?”

“Hả?” Phương Phi sửng sốt, đầu óc bắt đầu chuyển theo hướng tình tiết câu chuyện cẩu huyết, chẳng lẽ là tình nhân cũ tìm tới cửa?

Còn không kịp đau lòng, Tĩnh Duy Viễn sớm nhìn thấu suy nghĩ của cậu liếc mắt, “Ông cụ đã đi tìm cậu, phải không.”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí là khẳng định.

“Ông cụ? Anh, anh là nói cha của Giang Tĩnh Viễn?” Tư tưởng Phương Phi có chút theo không kịp, “Làm sao anh biết?”

Hơn nữa, có quan hệ gì với anh chứ?

“Đó là cha tôi!” Tĩnh Duy Viễn trước nay luôn luôn tao nhã bỗng chốc nổi giận, Phương Phi hoảng sợ, cũng càng thêm mê mang, “Cha anh? Vậy ông ta tìm tôi làm gì?”

“Hừ!” Tĩnh Duy Viễn chú ý thấy hình tượng của mình dường như bị uy hiếp, hừ một tiếng thật mạnh, “Cậu có biết công ty chúng tôi vì sao gọi là Thiên Viễn không?”

Người nầy càng lúc càng kì quái, Phương Phi quệt quệt mồ hôi trên trán, cậu làm sao biết ngọn nguồn tên công ty bọn họ chứ?

Tĩnh Duy Viễn cũng không cần cậu trả lời, tiếp tục nói, “Cha tôi tên là Tĩnh Vân Thiên, khi còn nhỏ, tôi vẫn cho rằng, công ty gọi Thiên Viễn là bởi vì tên của hai chúng ta.”

À, cha anh ta lấy tên hai người bọn họ đặt tên cho công ty, này thì có cái gì để khoe khoang, thật là! Phương Phi liếc mắt khinh bỉ:Đây rõ ràng là chuyện rất bình thường được không!

Cảm xúc Tĩnh Duy Viễn đột nhiên lại trở nên kích động, “Thế nhưng, đến khi tôi trưởng thành, tôi mới biết được, chữ Viễn kia, căn bản không phải của tôi!”

Hả? Không phải hắn? Phương Phi cũng có chút giật mình.

Biểu tình trên mặt Tĩnh Duy Viễn càng thêm quỷ dị, không biết đang khóc hay đang cười, “Giang Tĩnh Viễn, người cùng tôi học đại học 4 năm, không ngờ chính là con ruột của cha tôi…”

À, té ra là như vậy… Hả? Phương Phi ngạc nhiên bước tới trước vài bước, “Anh, anh là nói…”

Tĩnh Duy Viễn rõ ràng không muốn để cậu lặp lại thêm lần nữa, “Thậm chí phòng ngủ cũng thế, đều là do cha an bài, Giang Tĩnh Viễn, lớn hơn tôi hẳn hai tháng.”

Tĩnh Duy Viễn cúi đầu, Phương Phi bình thường đã quen nhìn nụ cười du côn của hắn, hiện tại lại thấy hắn như vậy, quả thật cảm thấy hắn có phần đáng thương.

“Tôi từ nhỏ đã cố gắng làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, cái gì cũng tranh hạng nhất, nhưng sau này mới hiểu được, tôi, thì ra không phải là người cha muốn…” Tĩnh Duy Viễn hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Tôi thật hồ đồ, nói cho cậu biết để làm gì, tôi chỉ muốn cho cậu biết, Giang Tĩnh Viễn và con trai của gã hiện tại đang nằm trong tay tôi, tôi tới đón cậu, để một nhà các người sum họp.”

Phương Phi vốn đang đồng tình thoáng cái hoảng hốt, “Này, cái gì gọi là bọn họ ở trong tay anh! Anh muốn làm cái gì? Anh ta là anh trai anh!”

Phương Phi vừa nói ra miệng lập tức hối hận ngay, biểu tình Tĩnh Duy Viễn đã không ức chế được căm phẫn vô cùng.

“Hừ! Bớt nói nhảm! Cậu thay quần áo rồi đi, hay cứ trực tiếp như thế theo tôi ra ngoài?” Tĩnh Duy Viễn nắm chặt nắm tay.

Trong lòng Phương Phi đều là Giang Tĩnh Viễn cùng Cẩu Đản, nghe xong liền quay về phòng thay quần áo, “Anh, anh dẫn tôi đi tìm bọn họ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ!”

Nhìn thấy cậu chậm rãi đóng cửa lại, bên môi Tĩnh Duy Viễn thoáng hiện nét cười kỳ quái, cái gì gọi là chuyện điên rồ? Từ nhỏ đến lớn, những năm nỗ lực ngoan ngoãn kia, mới chính là chuyện điên rồ đi…