Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 61




Trần Hạc Sâm ngây người một lát, sau đó cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Sao lại hỏi câu này?”

“Em hơi tò mò.” Lương Úy cong môi, “Khó trả lời lắm sao?”

Ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng lại trên ánh đèn đường trước mặt một lát: “Không phải, rất khó để nói thích em từ khi nào, vì chính anh cũng không biết mình rung động từ bao giờ nữa.”

Có lẽ là lúc Ổ Hồ Lâm cho anh xem ảnh của cô, hỏi anh nghĩ sao về bức ảnh, anh nói đẹp lắm, có một thời khắc rung động ngắn ngủi. Sau đó lại đột ngột nghe Ổ Hồ Lâm nói cô từng thích anh, vậy nên đêm đó gặp lại cô ở nhà chị Thư Kiều, lái xe đưa cô trở về, khi anh về nhà, không hiểu sao lại nhớ đến Ổ Hồ Lâm từng nói, thời cấp ba Lương Úy thích cậu.

Anh không phải là một người ái kỷ, nhưng chuyện cô thích anh, anh cũng bất ngờ. Lời này hệt như ma thuật, đến mức sau đó bà ngoại cô gặp tai nạn, họ sớm chiều cùng nhau ở bệnh viện, anh lại vô thức ngắm nhìn cô.

Trần Hạc Sâm có thể khẳng định chắc chắn, nếu lần đó không gặp lại nhau, mối quan hệ của họ có lẽ chỉ dừng ở thời khắc Ổ Hồ Lâm hỏi anh bức ảnh có đẹp không, anh nói đẹp.

Lương Úy trầm lặng.

Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô: “Không tin à?”

Lương Úy lắc đầu: “Không phải, hồi cấp ba, anh có từng chú ý đến em không?”

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày: “Thành tích của em tốt như vậy, muốn không chú ý cũng khó, không phải anh Ba đem vị trí đại diện phụ trách môn hóa học của anh trao lại cho em à?”

Lương Úy cười: “Anh còn nhớ chuyện đó sao?”

Trần Hạc Sâm nắm chặt tay cô, nửa đùa nửa thật, gật đầu: “Ừ, vẫn nhớ.”

Lương Úy không nén được nụ cười, lôi kéo cánh tay anh: “Vậy anh nói đi, khi đó, ấn tượng của anh về em là như thế nào?”

Trần Hạc Sâm im lặng một lát, dường như đang nhớ lại dáng vẻ của cô năm cấp ba. Năm cấp ba, họ không tiếp xúc nhiều, ấn tượng duy nhất của anh về cô có lẽ là cô đạt thành tích tốt. Ánh mắt của Trần Hạc Sâm trầm tĩnh: “Anh cảm thấy cô gái này học môn tự nhiên thật giỏi, vô cùng đáng nể.”

Nụ cười của Lương Úy phai nhạt: “Có đúng là năm cấp ba em hơi xa cách không?”

“Không phải, chỉ là hơi ít nói.”

Lương Úy nói: “Anh còn nhớ lần đó, vì Trang Thiến muốn chuyển phòng ký túc xá, thầy Lê đã gọi em đến văn phòng nói chuyện. Sau đó anh cũng đến văn phòng, có phải anh đã nghe thấy những lời đó không?”

Trần Hạc Sâm không phủ nhận: “Phải.”

Lương Úy do dự mấy giây: “Thật ra khi đó, em sợ anh nghĩ em bắt nạt bạn học.”

Trần Hạc Sâm nhớ lại chuyện này ngay lập tức, thật kỳ lạ, vốn dĩ anh nghĩ mình đã quên gần hết những chuyện xảy ra hồi cấp ba, nhưng vào lúc cô nhắc lại, tâm trí hiện rõ khung cảnh anh đến văn phòng lấy danh sách, lúc cô nhìn thấy anh, hai mắt đỏ ửng.

Trong lòng Trần Hạc Sâm có một cảm xúc rất khó diễn tả, anh xoa tóc cô, giọng khàn khàn: “Sao em lại nghĩ vậy?”

Ánh mắt của Lương Úy vô định, bất giác thấp giọng: “Khi đó chúng ta không tiếp xúc nhiều, chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?”

“Không.” Trần Hạc Sâm dừng bước, nắm chặt tay cô, “Trông em giống như bị người khác bắt nạt hơn.”

Lương Úy nhẹ nhàng thở ra: “Anh thật sự chưa từng nghĩ như vậy sao?”

“Chưa từng.” Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói, “Hay em nghĩ anh là một người sẽ vô cớ suy đoán chuyện của người khác?”

Lương Úy thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, em chỉ hỏi thôi.”

Trần Hạc Sâm cúi đầu, cong ngón tay, nhẹ nhàng búng trán cô, xem như một hình phạt nho nhỏ.

Lương Úy đưa tay che trán, tròn mắt nhìn anh.

Trần Hạc Sâm kéo tay cô xuống, khóe môi nhẹ nhàng chạm lên trán cô, sau đó anh lại đứng thẳng dậy, cười nói: “Nếu em đã nhắc đến những chuyện thế này, anh cũng muốn nói, đừng để xảy ra sự cố như lần trước.”

Lương Úy hoang mang: “Sự cố gì?”

Trần Hạc Sâm nhắc nhở cô: “Bình thủy.”

Ánh mắt của Lương Úy lóe lên một chút, cô lại cúi đầu: “Anh biết rồi sao?”

Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, cười: “Mặc dù ý định của em là tốt, nhưng nếu không may, chuyện sẽ không dừng ở vết bỏng be bé trên tay.”

Đôi mắt của Lương Úy vô định: “Em thấy khung cảnh hỗn loạn, người đàn ông kia cầm gậy, anh ta lại bị đánh, lúc đó em không nghĩ nhiều. Sau này nghĩ lại, đúng là hơi sợ.”

“Sợ cũng không sao”, anh nói.

“Nhưng lần sau em gặp chuyện, phải đảm bảo bản thân an toàn trước.” Trần Hạc Sâm nhìn cô, thấp giọng, “Đừng làm anh lo lắng.”

Lương Úy nhẹ giọng nói: “Được rồi.”

Những ngày Trần Hạc Sâm đi cùng giáo sư hướng dẫn đến thành phố Chiêu dự hội nghị, Lương Úy ở nhà anh viết đề cương chi tiết. Trần Hạc Sâm nói cô vào phòng làm việc của anh để làm việc, sẵn tiện giúp anh thu dọn quần áo phơi ngoài ban công.

Lương Úy nghĩ ngợi, cũng không từ chối. Hai ngày qua, cô ở nhà Trần Hạc Sâm để viết đề cương chi tiết, khi Lý Uyển đến nhà Trần Hạc Sâm tìm cô, Lương Úy đã nhắn tin thông báo trước việc này cho Trần Hạc Sâm.

Mấy phút sau, điện thoại sáng lên, cô nhận được một tin nhắn.

Trần Hạc Sâm: Bạn em cũng là bạn anh, họ muốn đến nhà chơi, em không cần nhắn tin cho anh đâu.

Lương Úy nhìn tin nhắn của anh, từ “nhà” như chạm vào nơi m3m mại nhất của trái tim cô, nhịp tim cô tăng lên. Dường như anh luôn là người dịu dàng như vậy, khi mối quan hệ giữa cô và anh trở nên thân mật, anh cho cô hưởng thụ tất thảy những đãi ngộ mà thân phận này xứng đáng có được. Làm cô cảm thấy bản thân được coi trọng, được trân quý.

Lý Uyển đến, Lương Úy mở cửa cho cô ấy.

Lý Uyển nhìn quanh, lắc đầu thở dài: “Mua được một căn nhà như vậy ở khu vực này, hình như lời đồn hồi cấp ba bảo gia đình anh ấy rất có tiền đều là thật, gia đình anh thật sự có truyền thống làm trong ngành y sao?”

Lương Úy: “Ừ, ông bà ngoại của anh ấy cũng là bác sĩ.”

Đầu óc Lý Uyển nhanh nhạy, cô ấy đổi đề tài: “Vậy bây giờ hai người sống chung à?”

Lương Úy rót nước cho Lý Uyển: “Không có, anh ấy nói nhà tớ không có phòng làm việc, tớ hay ngồi bên bàn ăn làm việc, anh ấy cảm thấy ngồi ở độ cao đó quá lâu sẽ không tốt cho cột sống, vậy nên bảo tớ mấy ngày này cứ vào phòng làm việc của anh ấy.”

Lý Uyển chậc lưỡi cảm thán: “Nghe cậu nói như vậy, anh ấy đối xử với cậu rất tốt, không uổng công cậu thích anh ấy nhiều năm như vậy.”

Lương Úy cười, Lý Uyển lại nói: “Anh ấy không biết trước đây cậu thích anh ấy à?”

Lương Úy đang mở máy tính, hơi khựng lại: “Có lẽ là không biết.”

Lý Uyển: “Không biết cũng tốt, đừng nói với anh ấy. Đàn ông mà biết cậu thích anh ấy nhiều hơn anh ấy thích cậu, sẽ coi thường tình cảm của cậu đấy.”

Lương Úy mang đề cương chi tiết xuất thành file, gửi cho đạo diễn Từ, nghe thấy lời này, cô vô thức bảo vệ Trần Hạc Sâm: “Anh ấy không phải loại người như vậy đâu.”

Lý Uyển uống nước, đùa giỡn với cô: “Cậu còn chưa gả vào nhà anh ấy, bây giờ đã bênh vực anh ấy, hình như Trần Hạc Sâm thật sự mê hoặc cậu rồi.”

Lương Úy không giận, cô mỉm cười xuất file, gửi đề cương chi tiết mà hai ngày qua cô đã viết cho đạo diễn Từ.

Lý Uyển ngồi xuống cạnh cô: “Khi nào Trần Hạc Sâm về?”

Lương Úy: “Anh ấy nói tối nay sẽ về.”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Hai người họ nhìn nhau, Lý Uyển theo động tĩnh nhìn sang, dừng lại một chút: “Có phải Trần Hạc Sâm về không?”

Lương Úy nhíu mày: “Chắc không phải đâu, anh ấy nói bảy, tám giờ mới về đến.”

Lương Úy do dự đóng máy tính, đứng dậy mở cửa, nhưng cô vừa ra đến huyền quan, cánh cửa đã bị người khác đẩy mờ.

Cả người trong nhà và ngoài cửa đều giật mình, sau một lát, mẹ Trần lên tiếng trước: “Con là Lương Úy sao?”

Dáng vẻ của mẹ Trần vẫn vô cùng nhã nhặn, hệt như hình ảnh trong ký ức của cô, dường như nhiều năm trôi qua, bà vẫn vô cùng trẻ trung.

Lương Úy hoàn hồn, tránh sang một bên: “Con chào dì.”

Mẹ Trần ừ một tiếng, bước vào nhà, cười nói: “Lẽ ra dì nên gọi cho Hạc Sâm trước khi đến, có làm phiền các con không?”

“Dạ, không có, bọn con chỉ tán gẫu thôi ạ.” Lương Úy nói.

Lúc này Lý Uyển cũng đến chào hỏi mẹ của Trần Hạc Sâm.

Mẹ Trần mỉm cười với Lý Uyển: “Hai đứa ngồi đi, dì cất đồ đạc vào tủ lạnh rồi đi ngay.”

Lương Úy đưa tay ra giúp, nhưng mẹ Trần ngăn cô lại: “Dì tự làm được, con làm việc của con đi.”

“Con làm xong rồi, để con giúp dì.”

Mẹ Trần hỏi: “Hạc Sâm có nói khi nào sẽ về không?”

Lương Úy rũ mắt: “Anh ấy nói buổi tối sẽ về đến ạ.”

Mẹ Trần để trái cây vào tủ lạnh, sau đó nói: “Hai ngày nữa để thằng bé đưa con về nhà ăn cơm.”

Lương Úy trả lời: “Dạ.”

“Lần trước dì bảo Hạc Sâm đưa con về nhà ăn cơm, nó nói hai đứa đã có hẹn với Hồ Lâm.” Mẹ Trần lại nói, “Mấy năm qua mẹ con thế nào?”

Mí mắt Lương Úy giật giật: “Mấy năm qua mẹ con sống rất tốt, hiện tại đang ở thành phố Phủ với bà ngoại và người nhà con.”

Mẹ Trần thở dài: “Vậy cũng tốt, lần trước Hạc Sâm về nhà hỏi chuyện của ba mẹ con.”

Cả người Lương Úy cứng đờ, mẹ Trần không để ý, bà đóng cửa tủ lạnh, đứng thẳng dậy: “Dì đi trước nhé.”

Lương Úy tiễn mẹ Trần ra cửa, mẹ Trần quay đầu nói: “Không cần tiễn dì, cứ làm việc của con đi, dì đi trước.”