Ngôn Của Anh

Ngôn Của Anh - Chương 15: Năm đó anh ấy sống hơi phóng túng...




Chương 15: Năm đó anh ấy sống hơi phóng túng...

Buổi chiều Cố Văn Lan đọc sách trong thư phòng, lúc Khê Ngôn chấm xong bài thi ra ngoài, đi qua cửa thư phòng thì thấy một loạt sách tư liệu trước mặt anh.

Cái gọi là ngày nghỉ thật ra chỉ là thời gian nghỉ ngơi trên lí thuyết.

Lúc anh yên lặng rất nghiêm túc, đọc tài liệu mà như đang suy nghĩ về cuộc đời.

Khê Ngôn lại nhớ tới bộ dáng lúc đọc sách của Lý Khê Vũ, nhìn rất uyên thâm, dễ khiến người ta hiểu lầm rằng IQ cậu rất cao... Mặc dù thực tế thì thành tích của cậu cũng không đến nỗi nào.

Khê Ngôn vào bếp rót nước, mới vừa ngồi xuống sô pha đã nhận được tin nhắn trên wechat từ Lý Khê Vũ, một bức ảnh selfile, góc ảnh rất thấp, thứ cậu chụp là bộ phận không thể miêu tả dưới cổ.

Đương nhiên là hỏi về cách ăn mặc quần áo.

—— Chị, đêm nay em mặc bộ âu phục này được không? Chị xem cái nơ con bướm này của em thế nào?

Khê Ngôn nhắn lại.

—— Ăn một bữa cơm thôi, không phải đi họp phụ huynh nhé.

—— Cứ ăn mặc thoải mái đi, em làm chị hồi hộp theo đấy.

Hai phút sau, Lý Khê Vũ mới hồi âm.

—— Tổ hợp Chu Mộc Lan Mã Phong còn mặc cái bộ năm ngoái đi tham gia khiêu vũ cho người trung niên đấy chị, long trọng không khác gì phải đến dự nghi thức lên ngôi của Nữ Hoàng Anh, đoán chừng định gây chú ý đây mà.

Khê Ngôn nhớ tới cái làn váy xòe lòe loẹt kia, sợ đêm nay hai vị đồng chí lại nổi hứng khiêu vũ một bài ngay tại chỗ nên tranh thủ thời gian gọi điện cho Chu Mộc Lan, khuyên can sống chết bà mới từ bỏ ý định.

Nói chuyện với Chu Mộc Lan quả nhiên còn mệt hơn đi dạy, sau khi trò chuyện với bà xong cô cảm thấy mệt lả luôn rồi.

Cố Văn Lan ở trong thư phòng tới 5 giờ mới ra ngoài, tới phòng khách thì thấy cô đang yên tĩnh nằm trên ghế sô pha say ngủ, tóc vương ra che gần hết khuôn mặt của cô, nhìn rất yên lặng.

Anh khom lưng gõ bể cá, leng keng leng kheng, hai con cá vàng bắt đầu bơi loạn lên.

Cố Văn Lan lại từ từ cúi người xuống, anh hơi ngồi xuống mép sô pha nhẹ nhàng vén tóc ra cho cô, đầu ngón tay lướt từ khóe miệng tới mũi, ngừng lại chỗ ấn đường của cô...

Khê Ngôn bỗng nhiên bừng tỉnh, cô cảm giác bị ai đó búng trán, tỉnh lại thì phát hiện cảm giác đau đớn trong mơ được cụ thể hóa, bởi vì cô thực sự cảm thấy đau...

Cô ôm trán ngồi dậy, nhìn người trước mặt một cách không chắc chắn lắm, "Anh..."

Cố Văn Lan nói: "Nên đi thôi."

"Anh búng em làm gì?" Cô chắc chắn là anh làm.

"Ngứa tay." Anh nói.

Cô đứng dậy định vào toilet, vừa đi vừa lải nhải: "Cố Văn Lan anh thật nhàm chán!"

Anh cười cười dựa lưng vào sô pha, khẽ vuốt huyệt thái dương, đọc tài liệu cả một buổi trưa quả thật hơi mệt...

Khê Ngôn vào toilet rửa mặt và vào phòng trang điểm nhẹ rồi đi ra, nói: "Em xong rồi, mình đi thôi." Nói xong bèn ra chỗ để giày, chờ hồi lâu không thấy anh đáp lại, người cũng không thấy đâu lại cởi giày đi vào.

Cố Văn Lan dựa lưng vào sô pha, đang ngủ...

Vẫn là dáng vẻ đó, khẽ cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu.



Khê Ngôn đi qua hơi cúi người nhìn anh, mới giương tay lên đã bị anh chụp lấy, sau đó bị anh kéo tới ngồi trên sô pha, cánh tay bị anh kìm chặt trên đỉnh đầu.

Cố Văn Lan ép sát, nhìn xuống: "Đánh lén hả?"

"Em không nhàm chán như anh đâu," Cô thử giãy giụa một chút, "Anh đứng lên đi."

"Sao môi đỏ thế này?" Anh cúi sát xuống, "Bôi son à?"

Cô nghiêng mặt, "Đừng hôn, son lem ra ngoài mất."

Anh vẫn khẽ hôn một chút rồi mới đứng dậy, tiện tay kéo cô lên.

Cố Văn Lan đặt một bàn trong nhà hàng, vì trên đường hơi kẹt xe nên lúc hai người tới đã hơn 7h.

Khê Ngôn hơi lo lắng, vốn dĩ hẹn lúc 7h, hai vị đồng chí Chu Mộc Lan Mã Phong chắc chắn sẽ đến sớm, người nhà của Cố Văn Lan có lẽ cũng thế, hẳn là hai người bọn họ đến cuối cùng.

Cha mẹ hai bên lần đầu gặp mặt không có bọn họ ở đó không biết sẽ ra sao.


Tuy rằng hai vị đồng chí Chu Mộc Lan Mã Phong luôn luôn dễ hòa đồng, hơn nữa còn có Lý Khê Vũ...

Quả nhiên, hai người vừa đến bàn ăn đã nghe thấy giọng nói sang sảng của lão đồng chí Lý, "Ôi! Ông thông gia! Không phải nói gì hết! Đêm nay không say không về! Tôi còn đặc biệt mang rượu trắng tự ủ ở nhà ra đây, tuyệt đối có thể để ông làm túy ông một lần cho biết mùi!"

Lý Khê Vũ cười ha hả nói: "Đúng, lão đồng chí Lý sau mỗi lần làm túy ông về nhà sẽ bị mẹ cháu đánh tới tỉnh thì thôi."

Lão Lý chỉ muốn lấy cái mo che mặt lại, "Im đi!"

Khê Ngôn hơi nghi ngờ hai cha con nhà này đã trộm uống cả lít rượu trắng rồi mới tới.

Say quá rồi.

Chu Mộc Lan cười cười, "Thằng bé chỉ biết nói mò, bình thường tôi không thích động thủ, nhà tôi toàn giáo viên nên từ trước đến nay chủ trương giáo dục văn minh."

Viện trưởng Cố đang định nói xã giao hai câu thì thấy hai người đang đi đến, ông nói: "Văn Lan và Khê Ngôn đến rồi."

Bên Cố Văn Lan có viện trưởng Cố và một cô gái ngồi ở bên cạnh ông, Khê Ngôn nghĩ đấy chắc là em gái của Cố Văn Lan, trước kia anh từng nói có một cô em gái nhỏ hơn mình hai tuổi.

Tên là gì ấy nhỉ?

Đúng rồi, Cố Vân Vi.

Cố Vân Vi rất xinh đẹp, nhìn hơi kiêu ngạo, điểm này rất giống với Cố Văn Lan.

Còn có một chuyện nữa, Khê Ngôn phát hiện Cố Văn Lan còn nhiệt tình với hai vị đồng chí Chu Mộc Lan Mã Phong hơn bố mình, ngược lại viện trưởng Cố dường như cũng không cảm thấy gì, từ đầu tới cuối vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.

Bữa cơm này nếu thiếu hai vị đồng chí nhà họ Lý có lẽ sẽ tẻ ngắt.

Lão đồng chí Lý tự mình nâng ly cạn chén, viện trưởng Cố lấy... nước lọc thay rượu, hai người trò chuyện tới làm mưa làm gió.

Lão đồng chí Lý kể về cuộc đời làm huấn luyện viên đầy huy hoàng của ông, mặc kệ có thú vị hay không thì viện trưởng Cố chỉ cần tỏ ra thâm trầm gật đầu phối hợp, thỉnh thoảng đơn giản phát biểu hai câu cảm nghĩ.

Sau đấy khi viện trưởng Cố hàm súc nhắc tới chiến công lừng lẫy trong ngành y tế của ông, bất kể có hiểu hay không, lão đồng chí Lý cũng hết sức nhiệt tình vỗ tay, thường thường nói hai câu bày tỏ sự thán phục: "Ồ? Vì sao thế? Thật hả? Bội phục!" Sau đấy thừa cơ uống rượu, "Để tôi kính ông một ly!"

Chu Mộc Lan thấy ông uống không tiết chế lại không thể trực tiếp ngăn lại, thế nên cả bữa ăn bà chỉ phụ trách đá lén ông, ông uống một chén bà đạp một phát, Chu Mộc Lan sắp đá thành giai điệu rồi mà lão đồng chí Lý vẫn lù lù bất động như núi.


Lý Khê Vũ sợ bỏ qua cô gái độc thân duy nhất ở đây bèn cứng đờ nói chuyện phiếm với Cố Vân Vi, cô ấy cũng lễ phép trả hời, hai người cứ thế lúng ta lúng túng mà trò chuyện.

Khê Ngôn thở phào nhẹ nhõm, bữa cơm này vốn là sân khấu dành cho trưởng bối hai nhà, bọn họ có thể nói chuyện là cô yên tâm rồi.

Đêm nay trừ nói với hai vị lão đồng chí nhà họ Lý mấy câu, Cố Văn Lan hầu như im lặng, lúc này anh cũng chỉ yên yên lặng lặng mà ngồi uống trà, ngay cả đồ ăn cũng không đụng đũa tới mấy, cả bữa cơm đều tỏ ra rất lạnh nhạt.

Khê Ngôn nhìn sườn mặt anh, thấy anh cũng nhìn sang bèn hỏi: "Anh không vui à?"

Anh hơi nghiêng đầu, "Hả?"

"Rất rõ ràng." Cô nói.

"Thật không?" Anh sờ sờ mặt, mỉm cười: "Bình thường không thấy em trang điểm, không ngờ hôm nay trang điểm xong trông cũng không tệ lắm."

Khê Ngôn nghiêm túc nhìn anh chằm chằm mấy giây không nói gì, cô đang định lấy ly trà thì bị anh cầm tay, tay anh hơi lạnh.

Cô lập tức hỏi: "Anh không khỏe à?" Bình thường tay anh rất ấm.

Anh không quan tâm lắm nhướng mày, "Anh đang suy nghĩ vài chuyện."

Bàn ăn rất náo nhiệt, nhưng anh dường như không hợp với bầu không khí này, chỉ cô đơn ngồi một chỗ.

Anh vừa cầm tay cô vừa ngồi lệch về một góc.

Đang ăn cơm thì Cố Văn Lan nhận được điện thoại của bệnh viện đành vội vàng đi mất, Khê Ngôn cũng không kịp tiễn anh ra ngoài nên hơi không vui.

Cô đang thất thần thì Cố Vân Vi lại gần, cô bé ngồi ở chỗ Cố Văn Lan, gọi "chị dâu", Khê Ngôn ngẩn người một lát mới cười cười: "Vân Vi, lần đầu gặp mặt, chị còn chưa nói gì với em nhỉ."

Lúc này Cố Vân Vi không có vẻ ngạo mạn như lúc đầu nữa, cười cười nói: "Chị đang nghĩ chuyện gì thế ạ? Nhớ anh trai em à?"

Khê Ngôn hơi ngại, không biết giải thích thế nào đành nói: "Anh ấy có vẻ không khỏe nên chị hơi lo."

Cố Vân Vi gật đầu an ủi cô, "Không sao đâu, anh em là bác sĩ, cơ thể mình thế nào anh ấy biết rõ nhất, nếu không thoải mái thật thì sẽ không miễn cưỡng bản thân đâu."

Khê Ngôn không giỏi tám chuyện như bố mẹ mình, mới nói mấy câu đã không biết tiếp tục câu chuyện ra sao.


Nhưng hiển nhiên Cố Vân Vi không phải mẫu người có tính cách nội hướng, ngay cả trong bầu không khí tẻ ngắt cũng không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn thể nói sang đề tài mới.

"Em vẫn luôn tò mò không biết anh trai em sẽ kết hôn với kiểu con gái thế nào," Cố Vân Vi nói: "Em đã từng nghĩ có lẽ cô ấy sẽ rất vui vẻ cởi mở, vì anh trai em hơi hướng nội."

"..." Khê Ngôn đột nhiên hoài nghi người anh trai hướng nội mà Cố Vân Vi nhắc tới liệu có phải ông chồng Cố Văn Lan nhà cô không.

"Cuộc sống trước đây của anh trai em không tốt lắm." Cố Vân Vi nói đến đấy bèn nhìn Khê Ngôn, thấy cô không tỏ ra cảm động lại hơi nghi ngờ, cô hỏi: "Anh em chưa nói cho chị biết ạ?"

"Không..." Cô cười cười, anh ấy chẳng nói gì cả.

Cố Vân Vi ồ lên, đột nhiên im lặng.

Khê Ngôn nói: "Em có thể kể cho chị nghe không? Về... Cố Văn Lan mà em biết."

"Sao cơ ạ?" Cố Vân Vi ngỡ ngàng nhìn cô.

"Chị cảm thấy anh trai em có tâm sự." Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, không chút hay biết nụ cười lúc này của mình dịu dàng đến mức nào, "Tuy rằng bình thường anh ấy hay... trêu tức chị, nói năng cũng không đàng hoàng, hay giở trò lưu manh, nhưng chị lại luôn cảm thấy anh ấy có nỗi băn khoăn nào đó."


Đây hẳn chính là nét nội hướng mà Cố Vân Vi nói.

Anh chưa từng biểu lộ cảm xúc thật sự của mình.

Dường như Cố Vân Vi khá có hứng thú với việc anh trai mình biết giở trò lưu manh, "Em biết anh ấy khá là... dịu dàng với phái nữ, nhưng mà em chưa thấy anh ấy giở trò lưu manh bao giờ, hồi học đại học có một thời gian ngắn anh ấy sống tương đối phóng túng."

Khê Ngôn: "..."

Cố Vân Vi nói xong mới cảm thấy lời này không ổn lắm bèn lúng túng nhìn chị dâu.

Khê Ngôn nói: "Mấy chuyện này chị biết."

Cố Vân Vi len lén đỡ trán, "Thật ra cũng không lâu lắm, lúc đó anh ấy dỗi em, không lâu sau cũng... khôi phục bình thường."

Dỗi?

Khê Ngôn cười cười nói: "Hay là em kể cho chị nghe đi?"

Cố Vân Vi cũng không định giấu diếm gì, cô bé nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Năm em học cấp hai bố mẹ ly hôn, lúc ấy anh trai em đã học lớp 10, mẹ và anh trai rời khỏi nhà, bà ấy nói em là con gái nên không thể đi chịu khổ cùng bà ấy được, lúc đấy em còn nghĩ bà ấy mượn cớ, chẳng qua là mẹ yêu anh trai hơn nên mới dẫn anh ấy đi cùng.

Sau đấy em mới biết bà nói đều là thật, bởi vì những năm sống với mẹ, anh trai quả thực rất cực khổ.

Sau khi rời khỏi nhà, mẹ em cắt đứt liên hệ với người trong nhà, ngay cả cha em cũng không tìm thấy hai người bọn họ, mấy năm đó sức khỏe của mẹ không tốt, anh em lại phải đi học, cho nên những năm học cấp ba anh ấy vừa chăm sóc mẹ, vừa đi học, lại vừa đi làm thêm kiếm.

Kỳ thực anh trai chính là người có ý muốn đoạn tuyệt liên hệ với bố, anh ấy cũng là người đề nghị muốn đi theo mẹ.

Cho nên chị có thể hiểu vì bố mẹ ly hôn mà anh ấy ghét bố đến mức nào, em không biết mấy năm đó anh và mẹ sống kiểu gì nữa, anh ấy cũng không muốn nói, mãi đến khi học đại học mới về đây.

Năm ba đại học bố em tìm thấy anh trai mới biết mẹ em đã qua đời, cũng chính lúc này bố dẫn anh ấy về nhà, nhưng năm đó anh ấy sống hơi phóng túng...

...

Thật ra rất nhiều chi tiết không được giải thích rõ ràng, có thể là Cố Vân Vi cố tình giấu diếm, cũng có thể là có một số chuyện cô bé thật sự không biết.

Cô bé nói: "Thật ra em cũng không quá hiểu anh ấy, rất nhiều chuyện anh ấy căn bản không muốn nói với em, mọi ấn tượng và tình cảm em còn về anh ấy là những năm đầu cấp hai, khi gặp lại anh trai em đã học năm nhất, lúc đó anh ấy rất khác với trước đây, em với anh trai cũng không thân thiết như trước nữa..."

Lúc Khê Ngôn về đến nhà đã là 10h, cô tắm rửa rồi leo lên giường mới cảm thấy rất mệt.

Cả ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, chúng cứ quay mòng mòng trong đầu cô như máy hát, cô buồn ngủ kinh khủng, nhưng đầu óc cứ trì trệ không lên dây cót, từng chút từng chút một bào mòn tinh thần của cô, dường như muốn vây cô lại ở một lãnh địa sâu thẳm vô danh nào đó...

Đến tận lúc ai đó xoa chân mày cho Khê Ngôn, cô mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, thấy một người đang ngồi bên giường.

Tiếng Cố Văn Lan vang lên: "Em mơ thấy gì vậy?"

Nghe thấy tiếng anh cô bỗng dưng lại cảm thấy an tâm, cảm thấy hơi lạnh bèn nhanh chóng vén chăn lên nói: "Đi lên đi."

Cố Văn Lan im lặng mấy giấy, cười nói: "Lên (*) ngay đây."

(*) Ở đây ta cần suy nghĩ bằng một tâm hồn đen tối.

Khê Ngôn: "..."