Cao Liêu bỗng nhiên nghẹn lời.
Khoảng ba giây sau mới nghe ông ta nói: “Nơi phát ra linh cảm.”
Kỳ Vân: “Ồ.”
Lâm Tầm khống chế nét mặt của mình, để cho biên độ cong môi không quá lớn.
Chỗ thử vai ở trên tầng hai, nói là thử vai nhưng thật ra cũng không tính là thế, bởi vì trên cơ bản đã quyết định để Kỳ Vân diễn rồi. Nói một cách nghiêm túc, chỉ là thay đổi một chút tạo hình nhỏ và để Kỳ Vân nhập vai thôi.
Sau khi đẩy cửa vào, sương mù ẩm ướt liền đập vào mặt, Lâm Tầm nhìn thấy máy tạo sương mù cỡ lớn ở bốn góc phòng. Đây là một không gian rộng rãi, tầm bốn trăm mét vuông. Trần nhà cực cao, màu sắc u ám. Căn cứ theo lời của Kỳ Vân thì phim này ngoại trừ một vài cảnh quay trên biển ra, còn lại đều là cảnh quay dưới nước và thêm hiệu ứng, bởi vậy có rất nhiều thiết bị quay chụp trong phòng, ngay cả những cảnh quay như trong đội tàu của thủy thủ hay vương quốc cổ dưới biển đều được dựng ở trong phòng.
Màn xanh to lớn, máy tạo sương mù vang lên ù ù, cả căn phòng tràn ngập sương mù màu xám trắng, ánh sáng tối tăm, bên trên góc phải căn phòng còn có một chiếc đèn sương mù màu trắng, ánh sáng lờ mờ toả ra theo làn khói khiến cả căn phòng như đang ở trong cảnh trời sắp tối hoặc là cảnh đêm.
Có tiếng người truyền đến trong sương mù.
“Đạo diễn Cao.” Một giọng nói rất trẻ trung: “Ông nhìn cái này đi.”
Theo giọng nói kia, một người đi ra từ trong sương mù, còn ôm một vật thể trượt trượt không rõ trong lòng, khóe mắt Lâm Tầm giật một cái — không ngờ lại là một đống xúc tu dị dạng.
Mà giọng nói này rất quen, người này trông cũng quen nốt. Khi đám người đến gần, hắn nhìn một cái là có thể nhận ra.
Nhân viên đạo cụ!
Nhân viên đạo cụ vô tội bị dẫn vào nhà ma dưới mặt đất, sau đó bị dọa đến sụp đổ kia. Cậu ta làm việc với Cao Liêu trong bộ phim đó, bây giờ xuất hiện ở đây cũng không kì lạ.
Lâm Tầm hơi cúi đầu xuống, hắn không muốn gợi lên ký ức của cậu trai đáng thương này, mặc dù có lẽ sương mù của Hồ Điệp phu nhân đã làm cậu ta quên đi rồi.
Chỉ thấy Cao Liêu đưa tay gẩy đẩy mấy cái xúc tu trong lòng nhân viên đạo cụ, thứ này hơi nhũn giống thạch, màu sắc lại thay đổi dần từ hồng của thịt đến xám đen, trên xúc tu ngoại trừ giác hút ra còn có lít nha lít nhít gai, xếp chung với nhau chẳng theo một quy luật nào cả, đủ để khơi ra bệnh sợ mật độ cao và mấy thứ kì quái của bất kì người nào.
Cao Liêu nói: “Được rồi.”
“Cuối cùng cũng được.” Nhân viên đạo cụ thở dài một hơi, nói: “Vậy tôi sửa lại một chút, vẫn còn hơi lớn, mệt chết.”
Cao Liêu gật đầu: “Được.”
Nhân viên đạo cụ ôm xúc tu vui vẻ biến mất trong sương mù.
Cao Liêu quay người nói với bọn họ: “Phòng hóa trang ở đây.”
Thợ trang điểm là một cô gái đeo kính đen, vừa trông thấy Kỳ Vân, trong mắt cô ta hiện ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.
“Da đẹp quá.” Ban đầu cô ta cầm một cái bàn chải, sau khi quan sát Kỳ Vân thì đặt bàn chải xuống, tìm kiếm những thứ khác, vừa tìm vừa nói: “Màu da đã rất đẹp rồi, tôi đã thiết kế hai kiểu trang điểm để tạo ra cảm giác giống nhân ngư, nhưng trạng thái bây giờ của anh quá tốt, là thợ trang điểm của công ty các anh làm sao?”
Kỳ Vân: “Tôi không trang điểm.”
Thợ trang điểm dừng động tác lại ba giây, đứng dậy, quay đầu, bóp mặt của gã.
“Thật sự không có???” Cô ta nói: “Ông trời ơi.”
Cô ta lại cầm lấy bàn chải một lần nữa: “Vậy chúng ta vẫn nên bắt đầu từ lớp nền đi.”
Lâm Tầm chiếm lấy một cái ghế, yên lặng nhìn thợ trang điểm tô tô trát trát trên mặt Kỳ Vân, cảm giác vẻ mặt mình hơi ngu ngơ.
Làm xong giai đoạn chuẩn bị, thợ trang điểm bắt đầu tô màu lên trên mặt Kỳ Vân, cô ta chấm bàn chải vào một ít chất lỏng màu phấn trắng nhè nhẹ. Nhưng lớp phấn trắng kia vừa bôi lên mặt Kỳ Vân, một loại cảm giác nào đó liền lập tức biến mất.
Hơi nước.
Hơi nước mông lung trên mặt gã giống như trở nên khô hơn sau khi bôi lớp màu của loài người, gã trở nên giống người hơn, chứ không phải một nhân ngư đến từ biển cả.
Cao Liêu đứng bên cạnh cũng nhíu mày.
Thợ trang điểm quan sát Kỳ Vân một hồi, cuối cùng vẫn lau đi lớp hoá trang: “Anh thật xinh đẹp.”
Kỳ Vân chớp chớp mắt.
“Căn bản không cần những thứ này, tôi biết nên làm gì bây giờ đây.” Thợ trang điểm thở dài, lấy mấy dụng cụ khác ra, lần này chuyển trọng tâm đến nửa trên khuôn mặt Kỳ Vân.
Lông mày của gã bị kéo dài ra một chút, đuôi lông mày hơi nhọn, sau đó là đôi mắt được phủ lên một lớp màu xám xanh như sương mù, màu sắc không đậm lắm, có vẻ đang cố gắng tạo ra một bầu không khí mông lung nào đó.
“Màu xanh sẽ khiến khí chất của anh mờ mịt hơn.” Thợ trang điểm vừa bôi vừa nói: “Nhưng bầu không khí tổng thể của bộ phim chúng ta cũng không sạch sẽ lắm, cuối cùng tổ chúng tôi vẫn quyết định chọn màu xanh xám làm màu chủ đạo, nhân vật của anh cần một cảm giác rất đẹp nhưng lại thần bí tà ác, giống chiếc hộp Pandora vậy.”
May mắn thay, Kỳ Vân không tiếp tục thốt ra “chiếc hộp Pandora là cái gì”.
Lâm Tầm chống cằm nhìn, sau khi tô màu lên xong, thợ trang điểm lại lấy ra một cái bút màu đen phác hoạ lên khoé mắt Kỳ Vân mấy lần để làm mắt trông sâu hơn, cuối cùng đột nhiên kéo dài bút từ đuôi mắt ra bên ngoài thành một đường con quyến rũ.
Sau đó xử lý đường cong này, để nó biến từ một đường cong màu đen thành ấn ký màu xanh sẫm mơ hồ.
Khí chất cả người Kỳ Vân bỗng nhiên thay đổi.
Vô cùng… yêu.
Lâm Tầm yên lặng chụp một tấm gửi cho sư huynh.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi cảm giác gã thật sự có thể phát triển trong ngành giải trí.
Cùng lúc đó, Cao Liêu cũng hơi nghiêng người sang bên này, thần sắc trong mắt càng sâu xa, ông ta cầm giấy bút trong tay, sau khi nhìn qua vài lần liền bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Thợ trang điểm lại điểm mấy cái lên gò má Kỳ Vân: “Vị trí này, hậu kỳ sẽ thêm hiệu ứng là mười cái vảy.”
Kỳ Vân gật đầu: “Được.”
Có vẻ thợ trang điểm đã hài lòng, bắt đầu vẽ mấy đồ án kì quái mà điên cuồng lên gò má của gã, cuối cùng làm sâu sắc hơn hình dáng cả người, toàn bộ quá trình tốn gần một giờ.
Ngay sau đó là tạo hình, mái tóc được phun nước ẩm ướt, đuôi tóc hơi xoăn, hai túm tóc ướt sũng rủ xuống từ trán. Cởi bỏ quần áo thân trên, chỉ dùng tóc dài rủ xuống che khuất.
Lúc Kỳ Vân đứng dậy trước gương, ngay cả mấy nhân viên bên cạnh đều “oa” một tiếng.
Chỉ thấy nửa người dưới của gã ẩn trong sương mù trắng dày đặc chậm rãi chuyển động, mà bả vai và lồng ngực tuyết trắng lại gần như hoà làm một thể với sương mù, cũng bởi vậy mà ngũ quan có vẻ yếu ớt hơn, chỉ có mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt màu xanh sẫm là nổi bật, một loại sắc thái thần bí xa xôi không giống loài người. Trong nháy mắt này, Lâm Tầm đột nhiên cảm thấy được mình có thể hiểu được một chút “cái đẹp” mà Cao Liêu mong muốn theo đuổi, bởi vì nó đánh sâu vào thị giác, ấn tượng đầu tiên không phải là “một người rất đẹp” mà là “một thứ rất đẹp”.
Kỳ Vân đạp lên sương mù đi vài bước sang bên này, giống như đi ra từ trong viễn cổ thần thoại vậy.
Âm thanh màn trập vang lên, nhân viên công tác đứng ở một bên nhanh chóng chụp ảnh. Đèn flash khiến con ngươi của Kỳ Vân hơi rụt, đôi mắt cũng hơi nheo, nhưng thần thái yếu ớt này càng thêm kích thích sự nhiệt tình của nhiếp ảnh gia.
Sau khi chụp ba phút, Cao Liêu nói: “Tới đây làm mấy động tác đi.”
Kỳ Vân đi qua, nơi đó có một ít màu đen đạo cụ, làm thành hình dạng đá ngầm.
“Nằm xuống ở chỗ này, nhắm mắt.” Cao Liêu chỉ đạo: “Động tác như vừa tỉnh lại từ trên đá ngầm, chống nửa người lên nhìn về phía trước, chậm một chút.”
Kỳ Vân nằm rất ngay ngắn. Đương nhiên kiếm tu luôn nằm rất ngay ngắn, bởi vì người kiếm hợp nhất là mộng tưởng của bọn họ, dù cho biến thành họ cá nhám cũng sẽ không thay đổi.
“Thả lỏng một chút, thả lỏng.” Cao Liêu quỳ một chân trên đất, cầm lấy tay gã, một tay khác thì đặt lên lưng gã: “Ở này lún xuống dưới, thân thể phải có đường cong, mềm mại một tí, dán xuống đất. Đúng, tiếp tục đo.”
Lâm Tầm cảm thấy chắc hẳn lông tơ cả người Kỳ Vân đã dựng đứng lên rồi.
“Cậu không phải đang ngủ, mà là nghỉ ngơi, bám lấy đầu, đúng…”
Sau nhiều lần hướng dẫn, cuối cùng Kỳ Vân đã làm được một động tác đủ mềm mại, nhân ngư một tay chống lên má, nghỉ ngơi trên đá ngầm bên bờ biển, sương mù tràn ngập trào ra theo gió, giống như là đang vuốt ve thân thể gã. Nửa người trên không một mảnh vải, da thịt tuyết trắng, trên ngực trên lưng điểm những giọt nước lóng lánh, không biết là thấm ra từ trong người, hay là do sương mù đọng lại.
Máy quạt gió khởi động, là mức nhẹ nhất, tóc của gã hơi bay lên.
Chỗ chụp ảnh truyền đến một tiếng “wow”. Tiếng máy trập ngừng lại, thay vào đó là thiết bị quay phim và ánh sáng chuyên nghiệp hơn. Trong lúc đó, Kỳ Vân không ngừng bị Cao Liêu và nhà tạo hình xoay qua xoay lại, gần như mất hết toàn bộ tôn nghiêm của một kiếm tu.
Lâm Tầm cũng lặng lẽ chụp một chút, hắn cũng không phải là người không biết thưởng thức, nhưng sau khi chụp xong, cảm thấy mình lưu trong album ảnh khá là đáng tiếc, gửi ra bên ngoài lại không biết gửi cho ai mới phù hợp, cuối cùng đóng gói chuyển phát cho Thường Tịch sư huynh.
Rốt cuộc khoảng bốn mươi phút sau, Kỳ Vân tạm thời kết thúc quá trình bị đùa bỡn của gã, đương nhiên lúc này thể lực của gã cũng đã chống đỡ hết nổi rồi.
Cao Liêu khoát tay, nhiếp ảnh gia và nhà tạo hình giải tán.
Lâm Tầm nhìn thấy hốc mắt ông ta hơi đỏ.
Lâm Tầm ngẩn người.
Lại nghe Cao Liêu nói: “Vất vả.”
Kỳ Vân: “Không có việc gì.”
Lâm Tầm dìu gã lên, Cao Liêu lại nói: “Cảm ơn… Cảm ơn cậu có thể đến thử nhân vật này.”
“Hả?” Kỳ Vân bỗng nhiên nghẹn lời, một lúc sau mới phản ứng được, đáp: “Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.”
Cao Liêu nói: “Trong bộ phim này có rất ít cảnh quay của nhân ngư, nếu như cậu muốn tiếp tục hợp tác với tôi, tiếp theo muốn làm một bộ phim giải đố, bên trong các nhân vật chính có một búp bê bằng sứ, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với nhân vật này.”
Kỳ Vân bắt đầu nhìn xung quanh.
Lâm Tầm nhìn vậy liền biết tên này đang suy nghĩ gì.
Bộ phim này mới bắt đầu quay, cũng không biết bộ phim tiếp theo phải chờ tới ngày tháng năm nào, ít nhất cũng phải qua một năm, đến lúc đó có lẽ Thường Tịch đã sớm độ hóa gã xong, để hắn hoàn toàn biến lại thành kiếm tu thô lỗ kia.
Sau khi nhìn xung quanh, Kỳ Vân không thấy được kết quả, gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Có vẻ Cao Liêu còn muốn nói cái gì, nhân viên đạo cụ vẫn luôn ở trong góc nghịch cái gì đó bỗng nhiên hô một tiếng: “Đạo diễn Cao.”
Cao Liêu: “Sao thế?”
Nhân viên đạo cụ giơ điện thoại ra, gào lê: “Lão Trịnh gọi ông.”
Cao Liêu nói: “Được.”
Ông ta quay lại nói với Kỳ Vân: “Tôi lên tầng ba đã.”
Kỳ Vân: “Vậy tôi có thể về chưa?”
Cao Liêu lại nghẹn lời.
Lâm Tầm nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên đạo diễn Cao gặp phải tên ngốc thế này.
Cao Liêu: “Tối nay đoàn làm phim liên hoan, cậu có việc gấp sao?”
Kỳ Vân: “Tôi… hình như không có.”
Cao Liêu nở nụ cười: “Tôi hy vọng có thể trao đổi nhiều hơn với cậu.”
Kỳ Vân: “Vậy tôi đi mặc quần áo trước.”
“Được.” Cao Liêu nói: “Khoảng mười phút sau tôi sẽ trở về.”
Nhân viên đạo cụ tiếp tục ngồi xổm xuống nghịch dụng cụ, Cao Liêu thì dẫn trợ lý đẩy cửa rời đi.
“ĐM.” Vừa đóng cửa, Kỳ Vân liền phun ra ngôn ngữ không trong sáng: “Mệt chết tôi rồi.”
Lâm Tầm: “Cũng được, rất đẹp.”
Kỳ Vân: “Vậy hay là tôi cứ làm cá đi?”
“Không được.” Lâm Tầm còn chưa lên tiếng, chính gã đã phủ định mình trước: “Tôi phải cầm kiếm, không thể luôn làm mấy chuyện dựa vào mặt thế này được.”
Lâm Tầm nghĩ thầm ngoại trừ mặt ra thì hình như anh cũng không có cái gì đặc biệt xuất sắc lắm.
Hắn đỡ Kỳ Vân vào phòng hóa trang. Căn phòng trống trải, hình như có tiếng bước chân vang lên.
“Lạnh.” Kỳ Vân nói: “Sao tôi lại yếu thế chứ.”
Lâm Tầm: “Tôi cũng thấy hơi lạnh.”
Máy tạo sương mù vẫn đang làm việc, có thể là bởi vì không khí quá ẩm ướt nên mới thấy lạnh từ trong sương. Ngay sau đó toàn bộ căn phòng đều trở nên rét lạnh một cách kì dị.
Đang nghĩ ngợi, bên trong góc phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Là nhân viên đạo cụ phát ra.