[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 1




"Quân, vợ cậu khó sinh, mau đến bệnh viện đi"

"Tôi bận"

"Mẹ nó, vợ cậu đấy không phải vợ tôi"

"Cậu là bác sĩ khoa sản, tự giải quyết đi"

Tùng Quân lạnh giọng đáp, xong liền cúp máy ném chiếc điện thoại xuống bàn, tiếp tục xem hợp đồng, chẳng mảy may đoái hoài đến bạn thân là bác sĩ vừa gọi tới.

Đến cả vợ đang khó sinh, nằm chật vật trong viện mà anh ta chả quan tâm ư? Đúng là thằng chồng, đốn mạt, tồi tệ.

Tại bệnh viện

"Bác sĩ Cố, bây giờ phải làm sao ạ"

"Trời ơi, Tùng Quân, chắc kiếp trước là tôi mắc nợ cậu"

Cố Thành tức giận, siết chặt chiếc điện thoại lẩm bẩm chửi rủa. Cố Thành ngước nhìn nữ y tá đang gấp gáp, điềm đạm nói

"Tiêm thuốc giảm đau cho Mộc Miên, rồi tiến hành sinh mổ"

"Nhưng...nhưng không có người nhà kí..."

"Chuyện đó tôi sẽ lo liệu, cô mau chuẩn bị đi"

Nữ y tá nghe xong gật đầu dạ nhanh chóng rời đi, Cố Thành xoa hai thái dương bất lực thở dài ngán ngẩm

Mộc Miên ba mẹ mất sớm, mẹ chồng đi du lịch không về kịp, còn chồng? Chết tiệt, nhắc đến Cố Thành chỉ muốn giết chết cậu ta thôi.

Mộc Miên và Tùng Quân kết hôn được 3 năm, đây là bé đầu của cả hai, tất cả nhờ mẹ chồng bỏ thuốc, nếu không, cả đời Mộc Miên cũng chẳng thể có con cùng anh. Vì sao ư? Vì Quân chưa bao giờ yêu Mộc Miên, hôn nhân không hạnh phúc, anh không xem cô là vợ

Tùng Quân kết hôn là do bị ép, mẹ anh lấy cái chết để uy hiếp, hết cách Quân đành miễn cưỡng chấp nhận.

(...)

Mộc Miên trải qua mấy tiếng đau đớn thấu xương, do khó sanh, cuối cùng phải mổ, vượt cạn sinh con thành công, một bé trai kháu khỉnh.

Ra khỏi phòng mổ, Mộc Miên thiếp đi, lúc tỉnh dậy bên cạnh là bác sĩ Cố, Mộc Miên nhìn xung quanh vẫn không thấy Tùng Quân đâu?

"Mộc Miên? Em tỉnh rồi à"

"Cố...Cố Thành, con em đâu"

"Bé đang được y tá chăm sóc, lát nữa sẽ bế sang cho em"

Mộc Miên nghe xong gật gật không nói gì nữa, gương mặt có chút buồn bã, chắc có lẽ đi sanh không có người nhà, chồng bên cạnh làm Mộc Miên tủi thân

Cố Thành định mở lời an ủi, đột nhiên phía ngoài Tùng Quân đẩy cửa bước vào, vừa thấy Quân, Mộc Miên cong môi mỉm cười nhẹ. Cố Thành thấy thế gãi đầu, à ừ cất giọng.

"Cậu chịu đến rồi à? Vậy ở lại chăm sóc Mộc Miên nhé, mình đi trước"

Cố Thành quay lưng sải chân rời khỏi, sau khi bác sĩ Cố đi khuất, Mộc Miên gắng gượng ngồi dậy vui vẻ khẽ giọng.

"Chồng, con đang ở..."

"Tôi không đến để gặp con"

Chưa để Mộc Miên nói hết, Tùng Quân đã vội chen ngang, câu nói của anh khiến tim gan cô đau nhói

Mộc Miên cười trừ, lặng im, Tùng Quân chậm rãi đi lại ném lên giường một tờ giấy, Mộc Miên ngước mặt, nhẹ giọng hỏi

"Đây là gì vậy chồng?"

"Đơn ly hôn, kí đi"

"Cô...cô ấy đã trở về rồi sao"

"Ừ"