[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 15




"Chậc, chậc. Đào, quay lại hết chưa con"

"Chu cha mạ ơi, đỉnh quá bà ạ, âm thanh, hình ảnh vô cùng rõ nét"

Đào nấp sau cái tủ lớn, vội vàng đứng dậy hớn hở bước ra, đứng sau bà lè lưỡi chọc tức Tiêu Nhi, giờ thì hết đường chối cãi nghe con. Khuôn mặt Tiêu Nhi đột nhiên sượng sùng, tái ngắt, Nhi không ngờ bà già đó lại có âm mưu, đôi tay Nhi mấp máy, run run bấu chặt bên hông váy, Nhi trợn trừng hai mắt nghiến răng.

"Bà...bà gài bẫy tôi"

"Trứng mà đòi khôn hơn vịt"

"Bản thân không ra gì lại cứ muốn trèo cao, thì có ngày té đau thôi"

"Cô nghĩ xem, khi thằng Quân nhà tôi thấy clip này liệu còn tin con hồ ly tinh như cô không"

"Bà..."

Tiêu Nhi đảo mắt nhìn liên lục, bắt đầu lo sợ, Nhi sợ mọi công sức của bản thân sẽ đổ sông đổ biển, hiện giờ Tùng Quân rất tin tưởng, nuông chiều, yêu thương Nhi hết lòng, không thể để cho Tùng Quân biết được, Nhi không cam tâm để mất Quân, càng không muốn mất những thứ sắp có.

Tiêu Nhi hung hãn lao đến giằng co, thô thiển giật chiếc điện thoại.

"Mày mau đưa cho tao, mau đưa đây"

"Không, không được..."

"Bà già đáng ghét, mau cút ra cho tôi"

Tiêu Nhi vừa nói vừa giơ chân lên đạp mạnh bà ra, mẹ Quân chao đảo ngã xuống vô tình đầu va phải góc bàn, khiến bà vô thức ngất đi nằm sõng soài dưới sàn nhà. Đào mở to hai mắt, hoảng hốt, nhìn bà la lên, Nhi vẫn rất bình thản nhẫn tâm, lợi dụng tình hình như thế hùng hổ giật luôn chiếc điện thoại co cẳng chạy lên lầu, Nhi muốn nhanh chóng phi tang chứng cứ, trước khi Tùng Quân biết tới.

Đào run rẩy sợ hãi bước tới đỡ bà lên, bất ngờ một dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy ra, dính hết vào bàn tay Đào, cơ thể bà lạnh cóng không chút cử động, Đào khóc lớn gọi người.

"Anh Hải ơi, bà chủ có chuyện rồi, mau gọi xe cấp cứu..."

Ở sau nhà anh Hải tài xế, cùng Hoa đang dọn dẹp vườn nghe tiếng gọi vội vã tức tốc chạy vào trong xem, Hải hoảng hồn, miệng lắp bắp.

"Đào, em...làm gì bà chủ vậy"

"Không phải em, anh gọi xe cấp cứu nhanh đi"

Đào vừa khóc vừa lớn tiếng, Hải móc điện thoại ra lập tức gọi cấp cứu, Hải bước lại, bình tĩnh xem xét tình trạng của bà, bảo Đào nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống, Hải đưa tay sờ vào động mạch ở cổ, rồi mở hai mắt bà lên coi.

Hải quay đầu biểu bé Hoa lấy những thứ Hải cần, Hoa gật gật lia lịa vội vã, hớt hải chạy đi liền, mắt Đào đỏ hoe, thút thít nhỏ giọng hỏi.

"Anh...anh biết làm hả"

"Anh có biết đôi chút, tạm thời sơ cứu cho bà chủ đã, trong lúc chờ xe cứu thương đến"

"Em nín đi, sẽ ổn thôi"

"Anh nói thật chứ..."

Hải gật nhẹ, Hoa chạy đến đưa cho Hải, anh tỉ mỉ, thao tác kỹ càng giúp bà. Vừa xong, xe cấp cứu cũng dịp thời hú còi lao tới, họ để bà nằm lên cáng đưa ra ngoài xe. Đào và Hải đi theo, dặn Hoa ở lại trông coi biệt thự, Hoa nóng hết ruột gan lo lắng nhìn chiếc xe rời khỏi.

Trong nhà Tiêu Nhi lấp ló sau bức tường quan sát, trông thấy Hoa đang đi vô, Nhi giả vờ làm bộ làm tịch như bản chưa hề hay biết gì, ngây ngô gãi gãi đầu hỏi.

"Nhà có chuyện gì hả? Sao ồn vậy"

"Dạ, bà chủ té chảy máu ngất xỉu, xe cấp cứu vừa đến đưa đi"

"Gì chứ? Thế có nghiêm trọng không"

"Hoa không biết ạ"

Hoa lau nước mắt, nói xong lịch sự cúi đầu, đi vào bếp dọn dẹp vũng máu, ánh mắt Tiêu Nhi sắc bén trợn tròn, khóe miệng giật giật, Tiêu Nhi ngay bây giờ thầm cầu trời cho bà già kia chết luôn thì càng tốt. Nhi bĩu môi cười, đắc ý, bằng chứng đã không còn chắc chắn Quân sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của quá khứ kia.

Cái bà già ngu dốt, bản thân có tuổi chẳng chịu lo an phận? Muốn đấu đá với con này sao.

Tiêu Nhi khoanh tay, nét mặt hóng hách, Nhi quay người trở về phòng, chuyện này vốn dĩ cũng không thể để dính dáng, liên lụy đến Nhi.

Tiêu Nhi nhanh hơn một bước, khóc lóc sợ hãi gọi ngay cho Tùng Quân, Nhi diễn mình lo lắng như thật, không lộ một sơ hở nào khiến Quân nghe thế liền tin sái cổ. Quân vội vã từ công ty lái xe về nhà đưa Nhi tới bệnh viện.

Trong bệnh viện, tại phòng cấp cứu.

Đào và anh Hải đang lo lắng đứng trước cánh cửa trông ngóng, từ xa Tùng Quân nắm tay Tiêu Nhi đi lại, vừa nhìn thấy Nhi, Đào tức giận đến đỏ cả mặt lao tới định túm tóc Tiêu Nhi nhưng Hải kịp cản lại. Quân trừng mắt che chở cho Nhi.

"Đào, cô bị gì vậy hả? Cô chăm sóc mẹ của tôi cái kiểu gì mà để bà trượt chân ngã"

"Bà không phải trượt chân mà do cô Tiêu Nhi đẩy, là cô Nhi đã hại bà chủ khiến bà phải nhập viện ạ"

"Cô Tiêu Nhi giựt cái điện thoại có lưu lại hết bằng chứng về quá khứ của cô ấy, rồi đẩy bà..."

"Tùng Quân, em không có, em biết mọi người ghét em lắm, nhưng xin đừng vu oan..."

Tiêu Nhi khốn khổ, bộ dạng yếu ớt nhìn Quân khóc nói, Quân xoa xoa vai Nhi, liếc Đào.

"Đào, im ngay cho tôi"

Quân nạt nộ làm Đào giật mình im thin thít, sao lại không tin Đào chứ, tất cả Đào nói là thật, Tiêu Nhi đứng sau Quân nhếch mép cười, Quân đưa tay chỉ Đào quát mắng, bênh vực nhân tình.

"Tôi thấy cô dạo này đi quá giới hạn rồi đấy, thân phận mình ra sao phải rõ chứ"

"Cô to gan lắm dám đem cái chuyện phi lý này đỗ thừa cho Tiêu Nhi hở? Nghĩ có mẹ tôi là không coi ai ra gì"

"Cậu Quân, Đào..."

"Tôi nghe Tiêu Nhi nói hết rồi, lúc mẹ tôi té không có Nhi ở đó, cô ấy đang trên lầu..."

"Nếu cô khăng khăng nói là do Nhi làm vậy bằng chứng đâu? Đem ra đây, còn cậu Hải nữa, cậu có tận mắt thấy không?"

Hải im lặng lắc đầu, cái lúc chạy vào thì thấy mỗi bà chủ và Đào, hoàn toàn không thấy cô Nhi, nên Hải đành ngậm ngùi, không nói gì, cũng chẳng thể bênh được ai, Tùng Quân gằn giọng.

"Còn đồn thổi, vu oan cho Tiêu Nhi, Tùng Quân tôi nhất định không tha thứ, hiểu chưa"

"Cậu Quân, cậu đợi bà chủ tĩnh sẽ rõ mà..."

Chất giọng Hải trầm ấm vang lên, thấy Quân gắt gỏng như thế Hải cũng không thể im lặng.

Quân cười lạnh, thản nhiên đáp.

"Tôi không nghe những lời nói suông, người đó là mẹ tôi thì càng không. Muốn người khác tin, trước tiên phải có bằng chứng"

"Nhưng, tôi tin Tiêu Nhi vợ sắp cưới của tôi..."